Lục Minh Thành nóng lòng muốn chạy đến bên cạnh
Uyền Dư, nhưng khi anh thực sự đứng ngoài phòng, anh đột nhiên mất dũng khí đẩy cửa bước vào Đã sống nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ sợ hãi đến thế, anh sợ khi mình vừa mở cửa liền thấy một màu đỏ chói của máu cùng một cái thi thể đẫm máu. Sau khi gần như lấy hết dũng khí cả đời của mình, Lục Minh Thành mới đầy cánh cửu trước mặt ra.
Bên trong phòng khách trống không, đến một bóng ma cũng không có.
Nhưng trên mặt đất, có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, còn có từng giọt từng giọt máu đỏ tươi.
Một màn hỗn loạn dưới đất chứng minh trong căn phỏng này đã diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Chiếc ghế bị đập đến biến dạng, cũng không biết là chiếc ghế này đã đánh vào người ai. Còn những mảnh vỡ đó chắc là của cái gạt tàn trong phòng. Ngay cả khi nhắm mắt, anh dường như có thể nhìn thấy cảnh có người điên cuồng ném chiếc gạt tàn về phía Uyễn Dư "Uyển Dư ...
Giọng nói của Lục Minh Thành khàn khàn, anh nhỏ giọng gọi tên cô nhưng không ai đáp lại anh.
Hai tay khẽ run lên, Lục Minh Thành tiếp tục đi vào.
Anh đóng sầm cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên, trong phòng ngủ vẫn như cũ không có bóng ma nào "Uyển Du sao lại bỗng nhiên biến mất không thấy nữa rồi ?
Lục Minh Thành lao ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy rõ những giọt máu trên mặt đất kéo dài cho ban công. "Lục Cửu, Cửu tẩu thể nào nòi?! Có bị người khác ức hiếp không?!"
Quý Ngôn xông vào dưới sự dìu đỡ của Uống Thiếp, khi nhìn thấy rõ sự hỗn loạn trong phòng khách, mặt
Quỷ Ngôn tự nhiên tái xanh.
Anh ta thực sự nhiệt tình làm phá hoại mọi thứ rồi, đã phạm sai lầm không thể cứu chữa.
Lục Minh Thành không nói gì, anh men theo dấu của vết máu đi đến ban công.
Anh chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào một bên trên cửa sổ. Trên bệ cửa sổ còn có màu đỏ của máu vẫn chưa khô
Mặc dù máu không phải quá nhiều nhưng những giọt máu đỏ tươi ấy vẫn khiến đôi mắt và trái tim anh đau ở đây là tăng 9, nếu rơi từ một tòa nhà cao như thế này thì cơ hội sống sót là rất mong manh. Quý Ngôn cũng nhìn thấy vết máu trên bệ cửa sổ, đồng từ anh ta đột nhiên co rút lại, lắp bắp nói: "Cửu tẩu... cửu tẩu sẽ không phải là đã rơi từ đây xuống chứ?"
Ngay khi giọng nói của Quý Ngôn cất lên, Uông
Thiếp nhận được một cuộc gọi, nghe xong cuộc gọi này khuôn mặt thư sinh hiền lành của Uông Thiếp trắng bệch như tờ giấy. “Có một vụ tai nạn xe hơi xảy ra bên ngoài khách sạn, cô Diệp... cô Diệp dường như dường như đã chết rồi
Lúc đi lên lầu, Uông Thiếp thông qua Quý Ngôn đã hiểu ra toàn bộ sự việc, anh ta đã ở bên Lục Minh Thành nhiều năm như vậy, anh ra cũng có thể nhận ra được tình cảm của Lục Minh Thành đối với Uyên
Dư không bình thường.
Biết người phụ nữ trong phòng khách sạn là Uyển
Dư, trong lòng anh ta lo lắng không yên.
Anh ta gọi điện cho ba người đàn ông kia nhưng đều đặt, nghĩ Uyển Dư có khả năng sẽ chạy ra từ căn gọi không được, anh ta trước nay làm việc luôn dè phòng này nên anh ta đã dặn dò nhân viên khách sạn bất cứ lúc nào cũng phải chú ý Uyền Dự có xuống lầu hay không.
Vừa rồi là quản lý khách sạn gọi điện cho anh ta, quản lý khách sạn nói rằng trước khách sạn có một vụ tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng. Một người phụ nữ với vàng lao ra khỏi khách sạn thì bị xe tải chạy nhanh tông phải, tử vong tại chỗ. Có mấy người chạy tới, nhìn thấy thẻ chứng minh của người phụ nữ đã rơi trên mặt đất, trên thẻ chứng minh dinh đầy máu, nhưng có một chữ trên thẻ chứng minh quản lý khách sạn nhìn thấy rất rõ.
Diệp.
Nhớ đến việc Uông Thiếp đang tìm người phụ nữ có họ Diệp, quản lí khách sạn liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Uông Thiếp.
Tay Uông Thiếp đang cầm điện thoại mà không khỏi run lên, Uyển Dư lúc này không có ở trong phòng có thể thấy cô đã chạy ra ngoài, vừa rồi trùng hợp có một người phụ nữ vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, còn là họ Diệp, anh tà đương nhiên xác định người được người phụ nữ đó chính là Uyễn Dư
Lục Minh Thành đột ngột quay mặt qua, đôi mắt sâu không đáy nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Uống Thiếp, Uông Thiếp có thể thấy rõ ràng sự sụp đổ trong mắt của Lục Minh Thành.
Sau nhiều năm ở bên Lục Minh Thành, đây là lần đầu tiên Uống Thiếp thấy ánh mắt của anh như thế này khiến anh ta càng hoảng sợ hơn, nhưng lại càng đau lòng cho anh nhiều hơn.
Uông Thiếp đối với Lục Minh Thành có thể nói là một đời trung thành, nhiều năm trước nếu không có Lục Minh Thành anh ta bây giờ chắc vẫn còn đang loay hoay trong vũng bùn, làm gì có thể trở thành một trợ lý cao cấp Uông Thiếp với mức lương tâm con số như bây giờ, Ngay khi Uông Thiếp đang định nói gì đó thì đã nghe thấy giọng nói của Lục Minh Thành, anh ta không dám nghĩ tới, lão đại cao cao tại thương, sừng sững như một vị thần trong lòng anh ta lại run rẩy hỏi:. "Anh vừa nói cái gì?! Anh nói ... ai chết?!"
Nghe thấy giọng nói như thế này của Lục Minh Thành, Uông Thiếp đột nhiên không dám nói nữa, nhưng anh ta vẫn cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lão đại, hình như ... là cô Diệp chết rồi. Vừa rồi tôi nhận được tin tức dưới lầu có một vụ tai nạn xe thảm khốc, người phụ nữ chết họ Diệp."
Dừng lại một chút, anh ta nói thêm: "Chỉ vài phút trước, cô ấy lao ra khỏi khách sạn rồi bị một chiếc xe tải lao tới "
Biểu cảm trên mặt Lục Minh Thành không thay đổi nhiều, nhưng trong đôi mắt sâu không đáy của anh rõ ràng đã vỡ thành nhiều mảnh
Anh nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ một cách vô hồn, cô không phải từ bệ cửa sổ nhảy xuống sao, sao lại bị xe tải tông chết?
Không ! Anh không tin
Nếu không tận mắt thấy thi thể cô, anh sẽ không tin cô đã chết!
Quý Ngôn nhìn thấy bộ dạng của Lục Minh Thành như thế này thì vô cùng lo lắng, anh ta có một lại dự cảm, nếu Uyển Dư thật sự chết, e rằng trong lòng Lục Cửu cũng sẽ chết theo. "Lục Cửu, anh đừng quá lo lắng, bác sĩ Diệp phúc lớn mệnh lớn, cô ấy nhất định sẽ không sao!"
Lời nói này của Quý Ngôn đến bản thân anh ta không tin, Lục Minh Thành không nói gì, anh đột ngột đẩy Quỷ Ngôn ra rồi lao nhanh xuống lấu theo Lục Minh Thành, nhưng khi nghĩ đến Quý Ngôn trở lại dìu Quý Ngôn đang tập tễnh.
Uống Thiếp lo lắng không yên, anh ta cũng chạy đuổi đang bị thương, lúc đi đến trước của anh ra lại quay "Quỷ tổng, anh nói xem nếu như cô Diệp thật sự chết, chúng ta phải làm sao đây?"
Uống Thiếp dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão đại như thế này. Lão đại có vẻ thực sự rất quan tâm đến cô Diệp. Tôi hình như đã gây ra họa rồi." “Nếu như Cửu tẩu thực sự chết, chúng ta chỉ có thể tự sát để đến tội! “Quý Ngôn nữa đùa nửa thật nói. Đối với tính khí của Lục Minh Thành, Quý Ngôn vẫn hiểu không nổi.
Sự việc hôm nay anh ta với Uông Thiếp đều phải có trách nhiệm nhưng trong thâm tâm anh ta biết rằng nếu Uyển Dư thực sự chết, Lục Cửu cũng sẽ không trách anh ta và Uông Thiếp, Lục Cửu chỉ sẽ trách bản thân mình, anh sẽ cảm thấy mình mới chính là thủ phạm giết chết Uyển Dư.