Uyển Dư trong bụng cuồn cuộng cảm giác buồn nôn, cô nằm chặt tay dùng hết sức lực toàn thân có chân lại điên cuồng đẩy đầu gối vào giữa hai chân của Tân Chí Minh.
Chỗ đó chính là nơi đó yếu ớt nhất trên cơ thể của đàn ông, Tần Chí Minh toát mồ hôi lạnh trên trận vì
Trong trí nhớ của anh, Uyển Dư luôn dịu dàng và phục tùng anh ta, anh ta thậm chí không dám nghĩ rằng cô sẽ đánh anh ta mạnh như vậy. "Diệp Uyển Dư!"
Tần Chí Minh nghiến răng nghiến lợi, dục vọng của người đàn ông của càng bùng cháy mãnh liệt.
Trong sâu thầm trái tim người đàn ông, thực sự đều có một ham muốn nào đó, cái gì không có được luôn là cái tốt nhất, hơn nữa nếu quá nhẹ nhàng sẽ khiến bọn họ cảm thấy không thú vị, mạnh mẽ nóng bỏng càng có thể kích thích khẩu vị của bọn họ hơn. Tần Chí Minh đối với Uyễn Dư chính là như vậy! "Tần Chí Minh, sau này đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi, bằng không, tôi gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần!"
Uyển Dư nói xong, liền nhanh chóng chạy xuống lầu. Uyển Dư cứ nghĩ Tần Chí Minh đã chịu tổn thất lớn như vậy anh ta sẽ không dám ảo tưởng về cô nữa, nhưng cô đã đánh giá thấp sự vô liêm sĩ của anh rồi, vừa bước tới cổng tiểu khu đã bị anh ta đuổi kịp. Anh ta cường ép năm chặt lấy tay Uyển Dư kéo vào trong bóng tối, giọng nói mang theo đầy phẫn nộ căn hận, "Uyển Dư, có thực sự rất có bản lĩnh rồi! Hủ, nếu cô đã cứng rắn như vậy, tối hôm nay tôi nhất định sẽ đâm vào người cô, từ từ từng chút một
Tần Chí Minh một mạch kéo Uyển Dư vào một góc tối rồi mới dừng lại, anh ta sống chết trói buộc Uyển Dư lên tường, trên môi nở một nụ cười tàn nhẫn. "Uyền Dư, để tôi xem xem đêm nay cô còn có thể chạy đi đâu”
Nhìn lướt qua bộ quần áo bình thường rẻ tiền của
Uyển Dư, trong mắt Tần Chí Minh hiện lên vẻ bố thí cao cao tại thượng: “Uyền Dư, Lục Minh Thành không nỡ cho cô tiêu tiền có phải không? Ngoan ngoãn làm tình nhân của tôi, hầu hạ tôi cho tốt, tôi đảm bảo sẽ không đến cho em phải lo lắng cơm nước áo quần! "
Tâm Chí Minh vừa đang định xẻ quần áo trên người. của Uyến Dư, anh ta liền cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, cà người của anh ta không tự chủ ngã xuống đất.
Anh ta đột nhiên ngắng mặt lên phát hiện ra Lục Minh Thành đang lạnh lùng nhìn mình, cả người anh toát ra cái lạnh từ địa ngục làm người khác khiếp sợ. Tần Chí Minh bất giác run lên, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, vẻ mặt anh ta thành khẩn nói với Lục Minh Thành: “Lục tổng, thực xin lỗi, tôi không cần thận chạm phải vào người phụ nữ của anh. Nhưng do cô ta thật sự chủ động câu dẫn tôi, tôi cũng không cấm lòng được." ! "
Uyển Dư trong lòng thầm buồn nôn, loại người kinh tắm như Tần Chí Minh nếu đi kiện cáo gì đó cũng quả là nhẹ đối với anh ta rồi?
Con mẹ nó... thật quá kinh tỡm
Cô lúc trước đúng là bị mù mới đem lòng yêu loại đàn ông khốn nạn này! Vẫn may thay cô đã không tiếp tục mù nữa!
Cô đúng là nên cảm ơn Diệp Hiểu Khê đã khiến cô nhìn rõ bộ mặt thật của Tần Chí Minh mà kịp thời chấm dứt.
Tần Chí Minh thấy Lục Minh Thành không lên tiếng, anh ta cho rằng Lục Minh Thành đã tin lời anh ta nói, nhanh chóng đứng dậy chỉ vào mặt Uyển Dư măng * Uyển Dư, tôi nói qua bao nhiêu lần rồi! Quan hệ giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi! Từ giờ về sau xin cô đừng có làm phiền tôi nữa có được không?" “ Cô có thể ở bên cạnh Lục tổng tôi từ tận đáy vui mừng thay cô, hi vọng cô có thể tốt đẹp bên cạnh Lục tổng, đừng có giống như trước kia vừa ở cùng với tôi lại luôn muốn ra ngoài câu dẫn đàn ông
Vốn dĩ Tần Chí Minh muốn thông qua Uyển Dư để dành được dự án từ Lục Minh Thành, nhưng bây giờ để bảo vệ bản thân, anh ta chỉ có thể từ bỏ quân cờ Uyên
Anh ta cảm thấy nói Uyễn Dư như thế này vẫn chưa đủ làm nổi bật lên khi chất ngời ngời, hào quang ngay thắng của anh ta, dừng một chút anh ta tiếp tục nói: " Uyển Dư, cô tự chăm sóc tốt bản thân”
Uyển Dư :
Uyển Dư cảm thấy tối hôm nay gặp được Tần Chí Minh cô vẫn là đã nhận được chút gì đó, dù sao anh ta cũng đã khiến cô thực sự hiểu thông suốt một câu nói.
Liêm sỉ gì tầm này.
Tần Chí Minh đúng là không ai địch nổi
Nhưng đáng tiếc Tần Chí Minh biểu diễn chăm chỉ như vậy thực sự không chút ảnh hưởng một chút nào tới của cô, Lục Minh Thành không phải là người đàn ông của cô, anh chỉ là cậu trẻ của cô thôi nha, dù vậy, trong lòng cô không hiểu tại sao vẫn không hy vọng Lục Minh Thành sẽ coi thường mình. " Ừm, cô ấy câu dẫn anh." Giọng nói nhàn nhạt của Lục Minh Thành nghe không ra đang vui hay tức giận.
Sau khi nghe lời nói của Lục Mình Thành, khỏe mỗi Tấn Chí Minh không khỏi nhếch lên, anh ta biết mà, một đàn ông không thể nào chịu nổi được sự phản bội của phụ nữ, Lục Minh Thành nhất định rất hân
Uyển Dự
Tuy nhiên, khi anh ta nghe được nửa sau trong lời nói của Lục Minh Thành, nụ cười trên môi anh ta đột nhiên đông cứng lại, "Cô ấy bắt ép anh đến tiểu khu của cô ấy rồi câu dẫn anh."
Vốn dĩ Uyển Dư tối hôm nay gặp phải Tần Chỉ Minh_con chó điện này trong lòng thực sự rất buồn, nhưng bây giờ cô đột nhiên muốn bật cười.
Trong lời nói của cậu nhỏ đã nói lên chân tướng à nha.
Tần Chí Minh biến sắc, anh ta sửng sở một hồi mới phản ứng lại. “Lục tổng, chỉ là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm thôi.
Tôi đi đến tiểu khu cô ta là do cô ta nói với tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói, muốn gặp tôi nói chuyện. Tôi cứ nghĩ là về công việc, không ngờ đến cô ta vừa nhìn thấy tôi liền nhào đến người tôi, cô ta nói rất nhớ tôi, còn yêu tôi muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu "Lục tổng, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Cô chủ động ôm tôi như tôi thật sự không chịu nổi. Lục tổng anh phải tin tôi, sự việc lần này thật sự là một tai nạn ngoài ý muốn."
Lời nói của Tần Chí Minh thật sự làm mới lại quan điểm của Uyển Dư à, còn người dù sao cũng cần chút mặt mũi chứ, Tần Chí Minh bây giờ thực sự không hề có chút liêm sỉ nào!
Uyển Dư vốn tưởng rằng Tần Chí Minh đã nói đến nước này rồi, Lục Minh Thành chỉ ít sẽ tìm lời anh ta một chút, không ngờ rằng Lục Minh Thành vậy mà lại cười lạnh, lông mày nhếch lên kiểu mia mai “Hát Cô ay hình như không có khẩu vị nặng như vậy…" "
Uyển Dư không thể nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng.
Cậu trẻlại lần nữa nói đúng sự thật rồi, khẩu vị của cô quả thực không có mặn như vậy nha.
Tần Chí Minh loại người đàn ông vừa ghê tởm và ngán ngầm như vậy khiến cô thực sự không nói nổi. Lời nói của Lục Minh Thành thẳng thắn lại không chút lưu tình khiến trên mặt Tần Chi Minh không khỏi có chút khó xử, khuôn mặt tuần tủ của anh ta trắng xanh, nhưng anh ta vẫn sợ uy lực của Lục Minh Thành, có tức giận đến mấy cũng không dám thể hiện ra ngoài,
Nghe thấy tiếng cười của Uyển Dư, vẻ mặt của Tần Chí Minh càng thêm khó coi, anh ta đơn giản không làm thì thôi nếu đã làm sẽ làm đến cùng, hủy hoại thanh danh của Uyền Dư, ánh mắt anh ta ảm đạm nhìn Uyền Dư, lúc nhìn đến Lục Minh Thành ánh mắt của anh ta lại mang chút thành khẩn nhỏ giọng nói, "Lục Thiếu tôi biết anh không tin tôi, nhưng tôi nói những điều này đều là vị tốt cho anh! Người phụ nữ Uyển Dư này không đơn giản như anh nghĩ đầu, tôi chỉ là không muốn anh bị cô ta lừa! "