Nhà họ Lục trước đến giờ vẫn luôn rất chú trọng việc bảo vệ quyền riêng tư.
Trên mạng gần như không thể tìm thấy ảnh đính hôn của Lục Minh Thành và Cung Viện, thế nhưng tin tức liên tục phát ra tin hai người bọn họ đã đính hôn, hoàn toàn không giống tin giả.
Hơn nữa, Thịnh Vân Tịch còn viết thư tay thanh minh, phát tin chính thức trên trang chủ của tập đoàn nhà họ Lục.
Ngày hôm nay, chính xác là ngày Lục Minh Thành và Cung Viện đính hôn, ngày tám tháng sau sẽ cử hành một hôn lễ rất lớn.
Đính hôn, hôn lễ...
Uyển Dư cảm thấy tay run rấy lợi hại, cơ hồ như nắm không nổi chiếc di động trong tay.
Cậu trẻ rõ ràng đã nói, trong lòng anh chỉ có duy nhất mình cô, giữa anh và Cung Viện không có gì, thể nhưng vì sao cuối cùng lại đính hôn với Cung Viện vậy! Uyển Dư thật sự muốn biết sự thật, cô đưa tay muốn gọi điện cho Lục Minh Thành, thế nhưng cô gọi mấy cuộc liên, hoàn toàn không có ai bắt máy.
Ngay khi Uyển Dư nghĩ rằng điện thoại Lục Minh Thành sẽ không liên lạc được, thì đột nhiên, có người tiếp nhận điện thoại.
Chỉ là, người bên đầu dây không phải là Lục Minh Thành, mà là Cung Viện.
Giọng nói của Cung Viện vô cùng êm tai.
Bất kể là ngoại hình hay gia thể, tài hoa của Cung Viện, cô ta đều là hạng nhất, là loại khiến người ta hâm mộ hơn cả.
Dù rằng như vậy, nhưng Uyển Dư không thể thích Cung Viện, cô sao có thể thích được tình địch của mình chứ! Thanh âm êm tai này của Cung Viện nghe vào trong tai cô đặc biệt chói tai: "Uyển Dư, cô tìm cửu ca có chuyện gì? Hôm nay lễ đính hôn phiền toái quá, cửu ca xã giao có chút mệt mỏi, anh ấy ngủ mất rồi.
Hay là cô cứ nói với tôi, sau đó tôi sẽ nói với cửu ca giúp cô được không?"
"Cung Viện, cô đến cùng là đang giở trò quỷ gì!"
Lời Cung Viện nói, Uyển Dư hoàn toàn không muốn tin: "Cung Viện, tôi không tin rằng cậu trẻ đính hôn với cô! Tin tức trên internet là chuyện gì? Là cô mua chuộc phóng viên phải không?"
"Uyển Dư, tôi không biết vì sao cô lại nghĩ như vậy, tôi mua phóng viên thế nào được! Cho dù tôi có thể mua phóng viên, cũng không thể mua được mẹ và quan chức nhà họ Lục! Uyển Dư, tôi và cửu ca thật sự đã đính hôn, tôi nghĩ cô đọc tin trên internet cũng đã biết được.
Nếu có thời gian, hoan nghênh cô đến tham gia lễ cưới!"
"Cung Viện, đưa điện thoại cho cậu trẻ! Cậu trẻ là bạn trai của tôi, cô dựa vào cái gì mà nhận điện thoại của bạn trai tôi!"
Uyển Dư tức giận, thật sự là vô cùng tức giận.
Sao cậu trẻ cứ để phụ nữ tùy tiện cầm điện thoại của mình thế chứ! Anh không biết là làm như vậy, lòng cô rất khó chịu sao! "Bạn trai?"
Cung Viện cười, cười đến tao nhã hào phóng, đến khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng giọng điệu trào phúng ở trong tiếng cười kia, vẫn không thể che giấu.
"Uyển Dư, bạn trai thì có tính là gì? Cửu ca là chồng chưa cưới của tôi, là chồng tương lai của tôi! Uyển Dư à, cô cùng làm cũng chỉ là một lúc cửu ca nhiệt huyết dâng trào muốn bao nuôi chút tình nhân bên ngoài thôi.
Cô nói thử, cô lấy tư cách gì mà làm âm ï với tôi!"
"Chỉ bằng việc, cậu trẻ là người yêu của tôi!"
Uyển Dư từng câu từng chữ cũng không chút lùi bước: "Cung Viện, cô đến cùng là đã làm gì cậu trẻ? Là cô bắt ép cậu trẻ đính hôn với cô có phải không?"
"Uyển Dư, lời này của cô cũng thật khôi hài! Người đàn ông như cửu ca, nếu như anh ấy không muốn, trên đời có ai có thể ép anh ấy chứ! Cửu ca đồng ý đính hôn với tôi, mà quan trọng là trong lòng anh ấy cũng có tôi! Uyển Dư, cô đừng tiếp tục quấn quýt cửu ca nữa! Một lúc nữa tôi sẽ cho người đưa thiếp mời cho cô.
Ngày tám tháng sau, cả tôi và cửu ca đều mong nhận lời chúc phúc của cô!"
Nói dứt lời, Cung Viện liên trực tiếp cúp máy.
Uyển Dư kinh ngạc cầm di động trong tay, hồi lâu cũng không thể hoàn hồn.
Cô không hiểu, buổi sáng ngày đó cậu trẻ còn thâm tình gọi cô là vợ, vì sao chỉ trong mấy ngày lại muốn kết hôn cùng người khác chứ? Uyển Dư cảm thấy, toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều cực kì giống một giấc mơ.
Cô dùng sức nhéo chính mình một cái, đau rát không thôi.
Vậy là, tin tức mọc lên như nấm trên mạng internet vừa rồi, không phải là mơ.
Uyển Dư suy nghĩ một chút, cô tiếp tục gọi điện cho Quý Ngôn và Uông Thiếp.
Thể nhưng, điện thoại của hai người bọn họ vẫn giống như hai ngày trước, không thể gọi được.
Nhìn thấy những lời văn thổi phồng chuyện yêu đương của Cung Viện và Lục Minh Thành là do ông trời tác hợp, đẹp đôi vô cùng khiến cho con mắt Uyển Dư có chút đau đớn.
Cô hoàn toàn không muốn nhìn đến di động nữa, hiện tại chỉ muốn đi đến trước mặt Lục Minh Thành hỏi cho rõ! Uyển Dư dự định trực tiếp đi đến biệt thự Thiển Thủy Loan của Lục Minh Thành tìm anh, thế nhưng cô còn chưa kịp ra ngoài, Thịnh Vân Tịch đã gọi điện tới.
Thanh âm của Thịnh Vân Tịch vẫn tao nhã, êm tai như cũ, khiến người ta không cách nào lạnh nhạt, xa cách bà: "Uyển Dư, chúng ta gặp nhau đi"
Uyển Dư không chờ được, muốn lập tức gặp Lục Minh Thành, thế nhưng đồng thời cũng lo sợ bản thân đến biệt thự Thiển Thủy Loan sẽ không tìm được anh.
Chẳng bằng, bây giờ gặp mặt Thịnh Vân Tịch trước, hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện qì.
Thịnh Vân Tịch lần này cực kì săn sóc, hẹn Uyển Dư ở một quán cà phê bên ngoài tiểu khu Phúc Tinh để gặp mặt.
Bà vừa nhìn thấy Uyển Dư, tay đã rút ra một tấm thẻ ngân hàng, nói với cô: "Uyển Dư, tôi nghĩ rằng cô đã biết chuyện của Tiểu Thành và Tiểu Viện rồi phải không? Hai đứa nó ngày tám tháng sau muốn kết hôn rồi, vì vậy tôi mong rằng cô sau này đừng tiếp tục dây dưa với Tiểu Thành nữa.
Uyển Dư, dung mạo của cô rất xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông nhất định cũng sẽ động tâm đối với cô.
Tôi biết Tiểu Thành rất yêu thích cô, thế nhưng thẳng bé đối với cô cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, bây giờ, Cung Viện mới là...
người vợ xứng đáng nhất của nó.
Uyển Dư, trong thẻ này có không ít tiền, tôi không có ý dùng tiền sỉ nhục cô, thế nhưng tôi hi vọng cô có thể cầm số tiền kia đi chữa bệnh cho thật tốt, để bản thân trải qua yên ổn hơn một chút"
"Chữa bệnh? Chữa bệnh gì ạ?"
Uyển Dư mặt mày mờ mịt.
Bản thân cô có bệnh nghiêm trọng gì mà cô không biết hay sao? Thịnh Vân Tịch cũng không có ý định xoắn xuýt vấn đề này với Uyển Dư nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ Uyển Dư như vậy, bà đương nhiên là cho rằng, Uyển Dư không muốn mọi người biết cô bị AIDS.
Thịnh Vân Tịch dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào mắt Uyển Dư: "Uyển Dư, cô cầm số tiền này đi nước ngoài đi.
Cô cách xa Tiểu Thành một chút, hai bên đều có lợi"
"Dì Thịnh, con nghĩ là, lân trước con đã nói rất rõ ràng, con sẽ không rời bỏ cậu trẻ!"
Uyển Dư đẩy tấm thẻ ngân hàng trở lại trước mặt Thịnh Vân Tịch, sau đó giương khóe môi, nở nụ cười châm chọc: "Dì Thịnh, con không tin cậu trẻ sẽ lấy Cung Viện.
Anh ấy còn không chính miệng nói chia tay với con, con có chết cũng không chủ động rời khỏi anh ấy!"
"Uyển Dư, cô không phải là cảm thấy Tiểu Thành có tiền như vậy, mặc kệ tôi cho cô bao nhiêu cô cũng thua thiệt đấy chứ?"
Thịnh Vân Tịch vốn cảm thấy Uyển Dư mắc AIDS thật sự là đáng thương, thế nhưng lại thấy Uyển Dư không biết cân nhắc như vậy, mọi giáo dưỡng của bà trong phút chốc cũng không thể giữ được bộ dáng thong dong nữa rồi.