Trước đó, Uông Thiếp đã từng yêu thích Diệp Hiểu Khê, cô ta nghĩ đến chuyện năm đó, liên muốn liều chết giấy giụa một phen.
Cô ta không tin, người đàn ông đã từng yêu thích cô ta lại có thể đối xử với cô ta tuyệt tình như thế "Uông Thiếp à, anh có ở đó đúng không?"
Thanh âm của Diệp Hiểu Khê ôn nhu như nước: "Uông Thiếp, giữa chúng ta đã có không ít hiếu lần, thế nhưng tôi thật sự chưa có hại bất kì người nào, tôi vô tội mà.
Anh có thể giúp tôi khuyên nhủ cậu Cố, để cậu Cố tha cho tôi một lần không? Anh đã từng đối xử với tôi rất tốt, tôi mãi mãi cũng sẽ không thể quên.
Nếu như anh giúp tôi lần này, tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt!"
Nghe thấy giọng điệu mềm oặt của Diệp Hiểu Khê, Uông Thiếp không tự chủ được mà nổi da gà toàn thân.
"Diệp Hiểu Khê, cô nghĩ hơi nhiều rồi, tôi còn chưa từng yêu thích cô! Tôi và cậu Cố khẩu vị giống nhau, tôi sợ cô báo đáp lắm!"
"Uông Thiếp, anh!"
Diệp Hiểu Khê tức đến mức suýt chút thì thố huyết.
Người đàn ông này, rõ ràng đã từng nhìn cô ta bằng ánh mắt si mê, bây giờ lại nói cô sẽ làm anh ta sợ sao? Quả thật là, phượng hoàng gặp họa còn không bằng một con gái Quý Ngôn quả nhiên là thừa đáng ghét, anh ta nhìn thấy Diệp Hiểu Khê há mồm, thở dốc quát, liền cười tựa như không mà hỏi: "Diệp Hiểu Khê, đừng nói là cô định tức tới ói ra máu đấy nhé? Đừng nha! Chút nữa liền có máu cho cô ráng nôn ra! Giờ mới sáng sớm, đừng có thông huyết sớm như vậy!"
Diệp Hiểu Khê biết rõ Quý Ngôn chắc chắn sẽ không buông tha mình, vì vậy cô ta cũng không tiếp tục giả vờ đáng thương nữa.
Cô ta căm hận quay mặt lại quát Quý Ngôn: "Quý Ngôn, thả tôi ra! Năm năm trước dù sao cũng là tôi cứu mạng Lục Minh Thành! Nếu như Đình Sâm biết các người đối xử với tôi như vậy, nhất định không tha cho các người!"
"Phốc.."
Quý Ngôn phảng phất giống như nghe thấy một chuyện cực kì buồn cười, anh ta không khống chế được mà cười ra tiếng: "Diệp Hiểu Khê, cô còn chưa ngủ mà sao lại nằm mơ rồi! Cô còn xem Lục cửu là người của cô sao! Tôi nói cho cô biết, hôm nay chúng tôi ở đây chính là vì Lục cửu kêu! Diệp Hiểu Khê, người muốn cô sống không bằng chết, chính là Lục cửu!"
"Không thể nào!"
Diệp Hiểu Khê lắc đầu nguầy nguậy: "Dù sao tôi cũng đã cứu mạng anh ấy, anh ấy không thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!"
"Diệp Hiểu Khê, hiện tại đã là lúc nào rồi mà cô còn muốn tranh công trước mặt Lục cửu chứ? Lục cửu đã sớm điều tra xong rồi, người năm năm trước cứu Lục cửu là cửu tấu! Diệp Hiểu Khê, cô tính toán cái gì? Năm năm qua cô chính là một tên trộm! Cô trộm công của cửu tẩu, muốn lén lút đoạt vị trí phu nhân nhà họ Lục!"
"Anh nói cái gì? Anh nói Minh Thành, anh ấy..."
Diệp An Nhất không dám tin mà trợn tròn cặp mắt.
Trước mắt cô ta tối sâm, thế nhưng cô ta hoàn toàn có thể đoán được vẻ mặt của mình có bao nhiêu ngu xuẩn và buồn cười.
Xong rồi, triệt để xong rồi! Lục Minh Thành đã điều tra xong chuyện năm năm trước! Anh sẽ không cho cô đường sống nữa! Diệp Hiểu Khê chưa từng tuyệt vọng đến mức này.
Cô ta hoàn toàn không muốn tiếp tục phí miệng lưỡi vô nghĩa với Quý Ngôn nữa.
Lúc này, dù cho cô ta đang bị trùm bao tải lên đầu, thế nhưng vẫn cảm mặt chạy về phía sau.
Cô ta vừa chạy vừa la hét: "Cha mẹ, cứu mạng! Cứu con! Có người muốn giết con! Cha, mẹ, mọi người mau cứu con!"
"Ồn ào!"
Quý Ngôn quay về ra hiệu với thủ hạ của anh ta mau chóng kéo Diệp Hiểu Khê đến sườn núi đằng sau biệt thự.
Hiện tại, đoàn người đã đi xa biệt thự hủ hạ của Quý Ngôn nhanh chóng kéo Diệp Hiểu Khê quăng trên nền đất, sau đó nhét một miếng giẻ rách vào miệng cô ta.
Diệp Hiểu Khê hiển nhiên không muốn miệng mình bị nhét giẻ lau, cô ta căm hận nhìn chăm chăm Quý Ngôn.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Quý Ngôn đã sớm bị cô ta giết chết hàng trăm, hàng vạn lần.
Chuyện trong miệng bị nhét giẻ lau cũng không quan trọng, mấu chốt là chân cô ta đã được tự do, vì vậy sau khi ổn định thân thể, Diệp Hiểu Khê giống như phát rô mà chạy xuống dưới núi.
Nhưng động tác của Quý Ngôn còn nhanh hơn cả cô ta, chân cô ta vừa mới bước, Quý Ngôn đã nhanh nhẹn ngáng chân, nháy mắt đã khiến cô ta ngã lăn quay.
"Quý Ngôn, tên điên này, đúng là phát rô mà! Anh mau thả tôi ra khỏi đây!"
Lại nói, kĩ thuật nhét khăn vào miệng của người thủ hạ kia quá kém, khiến cho Diệp Hiểu Khê vừa té đã rơi mất giẻ lau.
Bị Diệp Hiểu Khê mảng như thế nhưng Quý Ngôn cũng không tức giận, anh ta từ trên cao nhìn xuống Diệp Hiểu Khê, cười khanh khách: "Diệp Hiểu Khê, cô cảm thấy tôi điên sao.
Bất quá, tôi cũng không làm những chuyện như cô làm, sao có thể gọi là điên rồ được chứ?"
"Ống tiêm đâu?"
Quý Ngôn đưa tay ra, có chút gấp gáo hỏi Uông Thiếp: "Không phải cậu đã nói chuẩn bị xong ống tiêm rồi sao? Mau đưa cho tôi!"
"Cậu Cố, đừng sốt ruột, tôi đưa tới ngay đây!"
Uông Thiếp nói xong liền đưa tới tay liền đưa một ống tiêm đầy chất lỏng màu đỏ vào tay của Quý Ngôn.
Ngước mắt nhìn thấy dung dịch lay động trong ống tiêm, lòng Diệp Hiểu Khê đã khủng hoảng cực hạn.
Cô ta hoàn toàn không biết thứ trong ống tiêm này là gì, thế nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể chắc chắn, thứ bên trong không tốt đẹp gì.
Hai con mắt Diệp Hiểu Khê phút chốc trợn to, Quý Ngôn không chút khách khí mà đâm ống tiêm vào người cô ta.
Ống tiêm này đặc biệt to, cực kì giống với loại ống tiêm dùng để tiêm heo, bò, gia cầm thời xưa.
Diệp Hiểu Khê bị một đâm này làm cho đau đến mức tay chân run rấy, cô ta cắn răng gào thét: "Quý Ngôn, anh hại tôi như vậy anh chết không được tử tết"
"Diệp Hiểu Khê, tôi có chết không được tử tế thì cũng không liên quan gì đến cô Cô nên tự lo lắng cho chính mình đi thì hơn! Đây chính là thuốc ngứa mà tôi đặc biệt sai người từ nước ngoài đem về.
Đảm bảo, chẳng mấy chốc sẽ khiến cô...
lên mây!"
Quý Ngôn vừa dứt lời, thân thể Diệp Hiểu Khê đã ngứa đến mức giống như có hàng trăm con kiến bò qua.
Thế nhưng loại ngứa này là từ bên trong sinh ra ngoài, khiến cho cô ta dù có gãi đến rách da, tróc thịt cũng không cảm thấy thoải mái, thậm chí còn khó chịu hơn.
Diệp Hiểu Khê còn chưa kịp hòa hoãn cơ thể thì đã nhìn thấy tay Cố Diệp giống như là có thêm một õng tiêm nữa xuất hiện.
Cô tay giấy giụa trên đất, muốn lập tức bò dậy chạy trốn, thế nhưng lập tức đã bị hai người đàn ông cường tráng tàn nhẫn nhấn xuống, cô ta căn bản là năm bò trên đất không động đậy được.
"Diệp Hiểu Khê, cô đoán xem trong đây là thuốc gì?"
Quý Ngôn cười đến mức tà ác, gương mặt anh ta vặn vẹo: "Đây chính là thuốc khiến cho người ta cười đấy! Diệp Hiểu Khê, chỉ cần tôi tiêm thuốc này cho cô, cô sẽ rất vui vẻ! Chậc, hưởng thụ đi nha!"
Trong khi nói chuyện, kim tiêm trong tay Quý Ngôn cũng đã đâm vào máu thịt của Diệp Hiểu Khê.
Cây kim này thậm chí còn to và thô hơn cây kim ban nấy, một kim đâm xuống khiến Diệp Hiểu Khê hít vào trong người một ngụm khí lạnh.
Cơn đau đến mức rõ ràng như vậy, thế nhưng cô ta lại không khống chế được mà cười vang thành tiếng.