Nàng Của Anh

Chương 356



Lục Minh Thành siết chặt di động của Uyển Dư, cháu ngoại của anh muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế này để đào góc tường nhà anh sao, sao tên nhóc ấy không làm chút chuyện gì đó xứng đáng hơn đi chứ? Lục Minh Thành không có hứng thú dò xét chuyện riêng tư của người khác, anh cảm thấy, hai người ở bên nhau cần nhất chính là tin tưởng lẫn nhau, đồng thời cho nhau không gian riêng.

Nhưng đổi với số tin nhắn Hàn Tịnh gửi đến này, anh vẫn không nhịn được mở khóa điện thoại Uyển Dư, nhìn qua một lần.

Sau khi xem xong, gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành trực tiếp đen như mực.

Anh không nhanh không chậm nhấn chữ trên màn hình di động, đáp lại Hàn Tịnh một câu.

"Tôi là Lục Minh Thành"

Hàn Tịnh chờ đến mức vô cùng kích động, vừa nghe thông báo tin nhắn đến, anh ta lập tức vội vội vàng vàng mở điện thoại ra xem.

Anh ta nghĩ rằng, Uyển Dư rất có thể sẽ từ chối, hoặc là da mặt mỏng mà không đồng ý với lời anh nói.

Thế nhưng ngay lúc đó thì da mặt dày của anh ta có thể phát huy tác dụng, anh ta có thể sống chết không cần mặt mà quấn quýt lấy cô, cùng cô vui vẻ bên nhau, cùng cô chịu chung hoạn nạn.

Thể nhưng anh ta không cách nào ngờ được, anh ta sẽ nhận được một cái tin nhắn như vậy.

Tôi là Lục Minh Thành.

Hàn Tịnh nhìn thấy vậy tức đến mức muốn đập nát điện thoại di động của chính mình, còn có chuyện gì mất mặt hơn việc đào tường nhà người ta mà bị phát hiện sao! Có điều, da mặt Hàn Tịnh dày, tuy răng anh ta cảm giác bản thân không mấy chân chính, thế nhưng cuối cùng vẫn gửi cho Lục Minh Thành một cái tin nhắn.

"Cậu trẻ, cậu trẻ cũng biết chuyện lão đại bị tiêm ống máu kia vào người có phải không? Không phải bây giờ cậu trẻ đã chia tay với lão đại rôi sao? Điện thoại lão đại sao lại ở chỗ anh chứ? Có phải là cậu trẻ khiến cho người ta thương tâm, nên cả điện thoại lão đại cũng không cầm theo?"

Lại nói chuyện chia tay! Lục Minh Thành nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, không khỏi nheo mắt lại.

Rất tốt, tên cháu ngoại lớn xác này của anh, thật sự là quá tốt! Đáng tiếc, cho dù là long trời lở đất, anh cũng sẽ không chia tay với Uyển Dư! "Ừ, đã biết.

Có điều, ta chưa từng nói chia tay với Uyển Dư, là Uyển Dư chủ động chia tay tai"

"Cái gì? Cậu trẻ, lão đại nói chia tay với cậu trẻ sao? Nói cách khác, hai người hiện tại đã chia tay rồi! Thật sự là quá tốt, rốt cuộc thì lão đại cũng đã độc thân trở lại rồi!"

Nghĩ đến việc Uyển Dư sắp xà vào lòng mình, Hàn Tịnh kích động đến mức thiếu chút thì nhảy dựng lên.

Thế nhưng anh ta có chút không yên lòng, vội vàng nhắn tin thêm cho Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, cậu trẻ cũng không được đổi ý! Nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói nhất định không thể rút lại.



Cậu trẻ và lão đại đã chia tay rồi, không được quay lại đâu!"

AI Vừa nhắn đã nhắn nữa rồi sao! Lục Minh Thành cười gắn đến mức khóe môi muốn rút gân.

Anh quả đoán gõ ra một câu: "Ai nói ta và Uyển Dư chia tay? Hàn Tịnh ngổn ngang khó hiếu: "Cậu trẻ, lời này là có ý gì? Không phải vừa nãy cậu trẻ đã nói lão đại nói lời chia tay với cậu trẻ rồi sao? Sao cậu trẻ lại còn nói như vậy? Cậu trẻ, không phải cậu trẻ bị tâm thần phân liệt đó chứ?"

*Uyển Dư đúng là nói chia tay với ta, nhưng ta không đồng ý "Cậu trẻ, cậu trẻ không đáp ứng? Sao cậu trẻ có thể không đáp ứng được chứ! Lão đại đã yêu cầu chia tay rồi, cậu trẻ phải tôn trọng lão đại chứ!"

Hàn Tịnh gấp đến độ sắp không xong.

Anh ta thậm chí còn muốn nói Lục Minh Thành không biết xấu hổ.

Mà không phải sao, lão đại đã muốn chia tay rồi, cậu trẻ lại còn dây dưa không đồng ý, không phải là không biết xấu hổ sao! Chỉ là, anh ta không có can đảm nói cậu trẻ không biết xấu hổ.

"Cậu trẻ, cậu trẻ hãy chia tay với lão đại đi được không? Cậu trẻ, có nhiều phụ nữ thích cậu trẻ như vậy, thiếu lão đại mà thôi.

Hơn nữa, lão đại cũng đã nói vậy rồi...

Cậu trẻ, cậu trẻ đừng cướp lão đại của cháu nữa!"

"Tiểu Tịnh, ta sẽ không chia tay với Uyển Dư.

Nước sông ba ngàn, thế nhưng Lục Minh Thành ta chỉ uống một giọt."

Lục Minh Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân thật giống trẻ con ấu trĩ, nhưng vẫn tiếp tục nói với Hàn Tịnh: "Ta sẽ không buông tay, vì vậy, Tiểu cảnh, con chặt đứt ý niệm này đi"

Hàn Tịnh kinh ngạc nhìn tin nhắn trả lời của Lục Minh Thành hồi lâu cũng không có hoàn hồn.

Nước sông ba ngàn, thế nhưng Lục Minh Thành ta chỉ uống một giọt.

Hàn Tịnh anh, làm sao không muốn chỉ uống một giọt đây! Đáng tiếc, góc tường nhà cậu trẻ thật sự là khó đào! Có điều, dù là sớm hay muộn, cậu trẻ cũng phải tách khỏi lão đại mà thôi.

Trên người cậu trẻ phải gánh vác toàn bộ nhà họ Lục, nếu như cậu trẻ bị bệnh, nội loạn của nhà họ Lục nhiêu năm trước khẳng định sẽ lần nữa tái diễn.

Sau khi biết chuyện lão đại sinh bệnh, cho dù là bà ngoại có một khóc, hai nháo, ba thất cổ cũng phải ngăn lão đại và cậu trẻ ở bên nhau.

Hàn Tịnh siết chặt nắm đấm, trong đầu thầm suy nghĩ.



Hiện tại, anh ta giữ lại cơn sóng trong lòng, sau này, nhất định có thể ôm lão đại về nhài Sau khi nhắn tin xong, Lục Minh Thành quả đoán xóa đi tin nhắn của hai người.

Vốn dĩ, anh định triệt để cho Hàn Tịnh vào danh sách đen, thế nhưng anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không làm như vậy.

Có một vài người đã yêu rồi thì muốn cướp cũng không được, Hàn Tịnh dù có giống như bọ cánh cam bay đến, cũng không thể đào nổi góc tường nhà anh.

Chỉ là, trong lòng Lục Minh Thành vẫn có chút cảm giác có một trận lửa cảnh báo nguy hiểm đang lượn lờ trong lòng.

Anh kéo người cô nhóc đã ngủ say kia vào trong lông ngực, vỗ mông cô một cái coi như trừng phạt.

"Uyển Dư, nếu như em dám cùng với người đàn ông khác bỏ trốn, anh đánh gãy chân em!"

Uyển Dư tuy rằng đã say ngủ, thế nhưng cô vẫn cảm giác được trên người có chút đau.

Cô rầm rì vài tiếng, biểu đạt bản thân bất mãn.

Nhìn thấy Uyển Dư kháng nghị, Lục Minh Thành lại vỗ nhẹ cái mông của cô một lúc: "Uyển Dư, em nói, em không dám cùng người đàn ông khác chạy đi!"

Uyển Dư ai oán mắng khẽ, nửa mê nửa tỉnh nhíu mày đáp: "Eo cũng đã sắp bị anh làm cho gãy rồi, còn chạy thể nào được!"

Nói dứt lời, Uyển Dư trở mình, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Lục Minh Thành, tiếp tục say giấc nồng.

Lục Minh Thành bật cười, tay anh chạm lấy nơi mềm mại nhất trên người Uyển Dư: "Xem ra, vận động thêm cũng rất tốt, tối thiểu là không để cho em còn sức theo người khác chạy! Ứm, sau này anh phải tiếp tục cố gắng!"

Uyển Dư nếu biết rằng, lời cô mơ mơ màng màng nói khiến cho Lục Minh Thành càng thêm cố gắng trong chuyện kia, thì có đánh chết cô cũng không nói.

Đáng tiếc, cô gái nhỏ mơ màng say ngủ hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm.

Cô mơ đến cảnh rất nhiều đồ ăn vẫy tay với mình, khiến cho cô thèm ăn đến mức chảy cả nước miếng.

Cậu trẻ đã không cho cô lấp đầy bụng, vì vậy cô chỉ có thể ở trong mơ hòa thành cô nàng tham ăn.

Uyển Dư khẽ lầm bầm: "Ăn thật ngon, muốn ăn nữa.."

Ánh mắt Lục Minh Thành lại càng thêm thâm thúy: "Còn muốn ăn nữa sao? Được, như em muốn"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv