Vốn dĩ Uyển Dư vô cùng anh dũng, thế nhưng bị Lục Minh Thành hỏi một câu như vậy, trong nháy mắt liên xìu xuống.
Đúng là cô hoàn toàn không biết, phải làm sao để ngoạm ngoạm, ăn ăn cậu trẻ.
Có điều, cô nói cũng đã nói rồi, không thể quay đầu chạy trối chết được đâu? Như vậy nhất định sẽ bị cậu trẻ cười chết! Uyển Dư ngạo kiêu ưỡn ngực, đè Lục Minh Thành ngã lên trên giường, giống như một nữ vương uy phong đang thị tấm Lục Minh Thành.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, sau đó nhanh chóng áp đôi môi đỏ bừng của mình lên môi anh.
"Như vậy..."
Uyển Dư càng chiếm tiện nghỉ của Lục Minh Thành lại càng thỏa mãn, đến cuối cùng, cô táo bạo xé cà vạt của Lục Minh Thành, dùng nó quấn lấy bàn tay to lớn của anh vào đầu giường.
Yết hầu của Lục Minh Thành kịch liệt lần qua lăn lại, thanh âm của anh trầm thấp đến mức mức có thể hút người vào trong: "Uyển Dư, em muốn làm cái gì?"
Vốn dĩ Uyển Dư đang muốn nói là mình đang chiếm tiện nghi của anh, bắt nạt anh đó còn gì.
Thể nhưng nghĩ đến việc sau khi Lục Minh Thành bị cô lây AIDS cũng không có rời bỏ cô, thậm chí còn nguyện ý cùng với cô chịu đựng ốm đau dẫn vặt.
Trong nhất thời, lòng cô có một loại cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.
Môi cô, theo khóe môi của Lục Minh Thành mà di chuyển, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
"Cậu trẻ, em đang...
cùng với anh khám phá tư thế mới đây..."
Vốn dĩ sức chịu đựng của Lục Minh Thành đã nằm trên bờ vực tan vỡ, nghe thấy lời này của Uyển Dư lại càng khiến anh hoàn toàn không thể tự kiềm chế được nữa.
Sức mạnh của anh lớn đến mức có chút hung hãn.
Anh vốn dĩ là muốn xé đi cà vạt để giành lại quyền chủ động hôn này, thế nhưng nghĩ đến việc đây là cà vạt Uyển Dư mua làm quà sinh nhật cho mình, vì vậy anh chỉ có thể nhẫn nhịn để Uyển Dư dẫn dắt đoàn lửa nóng hổi nhen nhóm trong người.
Chỉ là, chút nỗ lực kiềm chế cuối cùng của anh vẫn trở nên vô dụng.
Anh vụng về lại gấp gáp mà mở cà vạt, điên cuồng nhấc Uyển Dư lên, cùng cô trầm luân...
Trời chạng vạng tối, Uyển Dư sâu sắc cảm nhận được hậu quả của việc thử các tư thể mới.
Eo đau đến sắp đứt đoạn, chân căng đến muốn đứt gân, lưng cũng đau đến mức cô phải liên tục giãn người.
Uyển Dư tức đến mức muốn mảng người, mà chuyện lại càng làm cô thêm bực bội chính là cái tên thủ phạm đầu sỏ khiến cho cô không xuống giường được lại mang theo bộ dạng vô cùng thoải mái, còn cực kì gợi đòn hỏi cô có muốn lại thêm một lần nữa hay không.
Lại thêm một lần nữa? Cô có thiếu não mới muốn thêm một lần nữa! Uyển Dư hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề của Lục Minh Thành, trực tiếp tức giận mà quay gương mặt nhỏ nhắn của mình sang một bên.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Uyển Dư, Lục Minh Thành không khỏi bật cười.
Gương mặt tuấn tú, lạnh lẽo của anh cũng chỉ có khi ở trước mặt Uyển Dư mới có chút nhu hòa, ấm áp.
Kỳ thực là, Lục Minh Thành còn có chút chưa hết thòm thèm, dù sao cũng đã nhịn mất mấy ngày, lửa nóng trong người của anh cũng không phải là tâm thường.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Uyển Dư, anh lại có chút không đành lòng.
Dù sao, cũng là người phụ nữ của chính mình, nếu lỡ mệt chết thì người chịu khổ cũng là mình.
Để không khiến cô nhóc này mệt chết, anh trước tiên đành nhẫn nại một chút, dù sao đêm cũng còn dài, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Nói thể nào thì cũng đã nếm trải không ít ngon ngọt, tâm tình Lục Minh Thành khá sảng khoái.
Anh săn sóc ngồi trên giường, thân thiết hỏi Uyển Dư: "Em đau ở đâu? Anh giúp em xoa."
Xoa? Uyển Dư đột nhiên giật nảy người, có quỷ mới muốn anh xoa nữa đấy! Vừa nãy nếu không phải do anh xoa xoa đến nơi nào đó, hẳn là sẽ không đến mức vừa diễn ra đã không thể ngăn cản, dẫn vặt cô đến mức này! Đời này, kiếp này, thậm chí là kiếp sau, cô cũng không muốn anh giúp cô xoa thân thể nữa! "Không cần!"
Uyển Dư hùng hổ nói với Lục Minh Thành: "Em không đau ở đâu hết, không cần anh xoal"
Lục Minh Thành nhếch môi cười yếu ớt, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng giống như có ý tứ sâu xa, bất lương thể nào: "Được, nếu đã không đau, không bằng chúng ta lại unlock tư thế mới lần nữa đi!"
Có vài thứ chính là rất dễ nghiện, loại tư thế mới này, sau một lần mở khóa liên khiến Lục Minh Thành không dửng dư được nữa rồi.
Anh thật sự không chờ được mà muốn cùng với Uyển Dư làm những chuyện thân mật hơn nữa, thêm nhiều tư thế mới.
Uyển Dư: "..."
Sớm biết cậu trẻ có ý này, không bằng vừa nấy cô nên nói rằng nhức eo, đau lưng, chuột rút các kiểu! Uyển Dư chỉ lo Lục Minh Thành muốn tiếp tục tư thế mới với mình, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Cậu trẻ, anh có thể lấy điện thoại giúp em không? Vừa nãy em nghe thấy tiếng di động vang lên, không biết là ai gọi em"
Uyển Dư có mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là Tô Trà Trà gọi.
Uyển Dư biết, Tô Trà Trà đây là đang lo lắng cho thân thể của mình, lo lắng đến việc cô có khả năng nhiễm loại bệnh kia.
Vì vậy, cô vội vàng gọi là cho Tô Trà Trà.
Quả thực, điện thoại vừa được kết nối, thanh âm lo lắng của Tô Trà Trà từ bên kia đầu dây vang lên: "A Uyển, giờ câu cảm thấy thế nào rồi? Cậu nghe lời mình, chúng ta đến bệnh viện đa khoa kiểm tra thật kĩ đi được không?"
"Trà Trà, hiện tại mình đang rất tốt"
"Cái gì mà rất tốt!"
Tô Trà Trà gấp đến độ đỏ cả mắt: "Diệp Hiểu Khê đã tiêm ống máu kia vào người cậu rồi, bây giờ cậu mà tốt mới lạ ấy! A Uyển, cậu đừng có cãi lời mình được không? Cậu lập tức đến bệnh viện với mình, mình và cậu đi kiểm tra!"
"Trà Trà, mình thật sự không sao"
Uyển Dư không muốn để Tô Trà Trà tiếp tục lo lắng.
Sau đó, cô không chờ Tô Trà Trà trả lời, cô đã nói thêm: "Trà Trà, mình không có nhiễm căn bệnh kia"
"A Uyển, hiện tại đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói với mình câu đó! Chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra! Mình nhất định phải biết được rốt cuộc là thân thể cậu thế nào rồi!"
Tô Trà Trà hít một hơi thật sâu, thế nhưng trong thành âm vẫn không giống được tiếng khóc nức nở: "A Uyến, cậu đáp ứng mình đi kiểm tra được không? Đều là mình hại cậu, mình mãi mãi cũng không thể tha thứ cho chính mình"
"Trà Trà, mình không có lừa cậu, mình không có nhiễm căn bệnh kia"
Uyển Dư dừng một chút mới tiếp tục: "Trà Trà, cậu trẻ điều tra xong rồi, lần kia Ngô Lỗi tiêm ống máu vào người Triệu Na chỉ là cố ý hù dọa mà thôi.
Triệu Na hoàn toàn khỏe mạnh, vì vậy thân thể của mình đương nhiên không có vấn đề"
"A Uyển, cậu không gạt mình đó chứ?"
Tô Trà Trà không dám tin tưởng, lập tức hỏi lại: "A Uyển, không phải cậu cố ý dỗ mình an tâm đó chứ?"
"Trà Trà, mình không có cố ý dỗ bạn, mỗi một chữ mình nói đều là sự thật"
Nghe xong lời của Uyển Dư, Tô Trà Trà liên oa oa khóc lớn: "A Uyển, cậu không nhiễm loại bệnh kia.
Tốt quá, thật sự là tốt quá rồi"
"A Uyển, nếu như cậu thật sự bị bệnh, mình nhất định sẽ hận bản thân cả đời"
Tô Trà Trà dùng giọng mũi, tiếp tục nói: "A Uyển, sau này cậu đừng tiếp tục vì mình mà làm chuyện điên rồ như vậy nữa, đừng vì mình mà đem tính mạng cậu ra đùa giỡn nữa, hoàn toàn không đáng!"