An Khang nghẹn ngào gào lên há miệng gấp gáp hít thở.
"Anh Mẫn Quân, anh làm gì vậy chứ!"
Nước mắt lớn nhỏ trên mặt An Ninh liên tục lăn xuống, cô ta võ người tới ôm lấy cánh tay Chiến Mẫn Quân.
Anh trai của cô mất sớm, cô bây giờ chỉ còn một mình An Khang là em trai, vì vậy tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Chiến Mẫn Quân đánh chết An Khang.
"Anh Mẫn Quân, mau dừng tay! Anh nhanh chóng dừng tay đi!"
An Ninh khóc đến ngày một lớn: "Anh Mẫn Quân, nếu như anh tiếp tục như vậy, Tiểu Khang sẽ bị anh đánh chết! Anh Mẫn Quân, dù là Tiểu Khang thật sự làm lỗi thì anh cũng không thể đánh chết em ấy! Em ấy dù sao cũng gọi anh là anh rể mài"
Giọng nói của An Ninh không lọt nổi vào tai Chiến Mẫn Quân.
Cô ta có một loại linh cảm, nếu như cô ta tiếp tục ngăn cản Chiến Mẫn Quân, anh ta chắc chắn sẽ đánh luôn cả cô ta.
An Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chiến Mẫn Quân, anh vậy mà lại vì Tô Trà Trà mà muốn động thủ với cô ta và em ruột của cô tai Tô Trà Trà, sao cô ta không chết đi chứ! An Ninh cắn răng, cả người run rẩy.
Rõ ràng là cô ta đã bị hận thù làm cho tâm tính méo mó, thế nhưng trên mặt vầy bày ra bộ dáng giống như chịu đủ nhiều tổn thương.
"Anh Mãn Quân, anh dừng tay đi được không! Em không biết Tô Trà Trà do Tiểu Khang hại chết! Thể nhưng con của Tô Trà Trà là mạng người, vậy con của chúng ta không phải mạng người sao? Tiểu Khang đối với Tô Trà Trà như vậy, chắc chắn là bởi vì hận Tô Trà Trà hại chết con của chúng ta! Anh Mẫn Quân, Tô Trà Trà hại chết con của chúng ta! Anh vì em và Tiểu Khang hại kẻ thù của mình mà làm vậy với thằng bé, anh nghĩ gì vậy! Anh Mẫn Quản, anh đang làm cái gì vậy!"
An Ninh nghẹn ngào nói tiếp: "Anh làm như vậy, anh xứng đáng với đứa nhỏ vô tội đã chết thảm của chúng ta sao!"
Thanh âm An Ninh vẫn còn tiếp tục: "Anh Mẫn Quân, anh có lỗi với con của chúng ta.
Anh có biết mất đi con, trong lòng em đau như thế nào không? Lúc đó, em chỉ hận không thể chết theo con của chúng tai...
Giọng nói của An Ninh lại càng nghẹn ngào đến mức mất kiểm soát, một câu cũng nói không nổi.
An Khang từ dưới đất bò dậy, anh ta cúi đầu nhìn Chiến Mẫn Quân ở phía sau: "Anh rể, anh có thể nào xem đứa con của anh và đứa cháu của em quan trọng một lần hay không? Anh rể, em biết em quá mức náo loạn, đáng ra em không nên bị Tô Trà Trà quyến rũ, muốn động tay với cô ta.
Thế nhưng mà anh rể em biết sai rồi.
Em lại còn là em rể của anh, sao anh không cho em một cơ hội hối cải chứ? Em biết, em biết lần này chị ba lừa anh là chị ba có lỗi.
Nhưng mà chị ba sao lại hại Tô Trà Trà chứ? Không phải vì chị ba quá yêu anh sao? Anh rể, em biết chuyện lần này chị ba làm là không đúng, thể nhưng anh nhìn lại chị ba yêu anh như vậy, đừng trách chị ấy có được không? Chị ba em thật sự rất đau khổ, mỗi ngày chị ấy đều sợ anh bị người khác cướp đi."
An Khang khuôn mặt thành khẩn tiếp tục nhắc lại chuyện cũ: "Từ khi chị ba em không màng sinh tử từ trong biển lửa cứu anh ra, chị ba đã trao thân cho anh rồi! Vậy còn anh thì sao? Anh vẫn cưới Tô Trà Trà! Vẫn trở thành chồng của Tô Trà Trà, còn chị ba em cũng chỉ là người thứ ba không danh, không phận.
Anh nói đi, chị ba em khổ sở đến mức nào chứ.
Bây giờ anh là chồng chưa cưới của chị ba, vậy mà anh còn làm cho Tô Trà Trà mang thai, anh xứng đáng làm chồng chị ấy sao?"
Nghe thấy lời của An Khang, An Ninh không khống chế được mà rơi lệ đầy mặt.
Xác thực cô ta làm nhiều việc xấu như vậy tất cả đều là vì quá yêu Chiến Mẫn Quân mà thôi.
An Ninh bụm chặt mặt nghẹn ngào, nước mắt liên tục chảy xuống.
Hiện tại, anh ta không đau lòng vì An Ninh nữa, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, anh cảm thấy hổ thẹn.
Anh nợ An Ninh, đời này, đời sau vẫn còn nợ.
Vì vậy, mặc kệ là An Ninh làm chuyện đáng sợ đến thể nào, đi trái đạo trời đến thế nào, anh ta cũng không thể thương tổn An Ninh.
An Ninh khốc nấc một hồi lâu mới có thể ngưng lại tiếng nức nở: "Anh Mẫn Quân, em van xin anh đừng trách Tiểu Khang nữa! Ngàn sai, vạn sai đều là lỗi của em! Em đổ kị với Tô Trà Trà, em tìm người hãm hại cô ta, em sai rồi, em đáng chết, anh giết em đi! Anh Mẫn Quân, anh giết em đi!"
An Ninh nói xong, liên cầm lấy cây dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường.
"Anh Mãn Quân, anh giết em đi! Em chết rồi, vậy sẽ không đau lòng nữa, không cần nhìn thấy anh đối tốt với Tô Trà Trà nữa.
Hiện tại, em sống không bằng chết, vậy thì em sẽ chết cho xong!"
An Ninh tỏ vẻ đáng thương mà thú tội: "Anh Mẫn Quân, em thiết kế bẫy hãm hại Tô Trà Trà, nhất định là trong lòng anh cảm thấy em là một con đàn bà ác độc.
Loại đàn bà như vậy, anh tin chắc là sẽ không bao giờ làm tổn thương chính mình có đúng không? Phải vậy đó, em oanh oanh liệt liệt tự biên tự diễn một màn cắt cổ tay tự sát.
Kì thực, tất cả chỉ có là một đường cắt rất nông ở cổ tay mà thôi, bởi vì em sợ đau, thật sự là rất sợ đau.
Thế nhưng trong cái lúc nhìn thấy anh chìm trong biển lửa, sinh tử không biết ra sao, em lại có thể liều mạng mặc kệ nguy hiểm mà lao vào.
Anh Mãn Quân, tất cả những nỗi đau này đều không sánh bằng với nỗi đau mất anh.
Thể nhưng hiện tại, anh không cần em nữa phải không?"
An Ninh khóc nức nỡ dứt khoát nói: "Anh không cân em nữa, vì vậy, em cũng không sợ đau nữa.
Nhưng em xin anh có thể để em thay cho Tiểu Khang, thay em ấy đền mạng cho con của Tô Trà Trà.
Em đền mạng này cho anh, em cũng không thấy đau nữa!"
Nói xong, An Ninh dốc hết sức lực cầm lấy dao gọt hoa quả trong tay tự đâm vào người mình.
"Tiểu Ninh!"
Chiến Mẫn Quân đột nhiên hoàn hồn, anh ta đau đớn kêu thành tiếng: "Tiếu Ninh, em đừng kích động!"
Chiến Mẫn Quân đưa tay ra, anh ta muốn cầm lấy cây dao trong tay An Ninh thể nhưng không kịp, cây dao kia đã đâm thẳng vào ngực An Ninh.
An Ninh cả người không ngừng run lên thể nhưng cô ta không hối hận, một chút cũng không hối hận.
An Khang chạy lại ôm An Ninh:"Chị ba! Chị ba, chị đừng làm chuyện điên rồ! Chị ba, chị cố lên! Chị ba đừng làm em sợ mà!"
An Khang hoảng hốt quay sang nhìn Chiến Mẫn Quân giọng run run: "Anh rể, chị ba giống như thật sự chết rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
Hơi thở An Ninh yếu ớt: "Anh Mẫn Quân, em...
Em xin lỗi Tô Trà Trà, là em đáng chết, là em...
Em chúc anh và Tô Trà Trà, hạnh phúc..."
Nói xong lời này đôi tay nhỏ nhắn của An Ninh từ từ buông lỏng.
"Tiểu Ninh!"
Chiến Mẫn Quân dùng sức nắm lấy tay An Ninh: "Tiểu Ninh, anh sẽ không để cho em chết!"
Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân ôm chặt An Ninh vào lòng, An Khang không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Chiến Mẫn Quân vẫn nghĩ chị ba là người cứu anh ta từ trong biển lửa ra ngoài, thì anh ta nhất định sẽ không mặc kệ chị ba.
Thể nhưng chỉ còn một ngày Tô Trà Trà vẫn còn sống, thì anh ta vẫn còn có khả năng biết được chân tướng sự việc năm ấy.
Tô Trà Trà, nên chết đi! Kế hoạch của chị ba và Diệp Hiểu Khê nhất định phải được đẩy lên tốc độ nhanh nhất! Sau khi Lục Minh Thành nhận điện thoại của Uông Thiếp xong, anh không thể chờ được, lập tức muốn đi làm giám định thân nhân với Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.
Thế nhưng đột nhiên, anh nhận được tin Thịnh Vân Tịch sinh bệnh ngất xỉu.
Anh lo lắng thân thể của Thịnh Vân Tịch, vì vậy cuối cùng đành về nhà họ Lục trước một chuyến.