Giang Tuấn Thành lúc này giống như là mắc bệnh dị ứng với phụ nữ, mà bệnh này, chỉ có A Uyển tiểu tiên nữ mới có thế trị.
"Cậu trẻ, vì sao anh lại xuất hiện ở đây với Vũ Nguyệt Viên?"
Uyển Dư biết, tình cảm của cô và cậu trẻ đã từng vì Vũ Nguyệt Viên mà xuất hiện mâu thuẫn.
Thế nhưng, cô không phải là một người thích phủ định hoàn toàn người khác, mặc kệ thực tế chứng minh cậu trẻ và Vũ Nguyệt Viên thật sự không trong sạch, cô vẫn sẽ cho cậu trẻ một cơ hội giải thích.
Chỉ cần cậu trẻ chịu nói với cô, chỉ cần anh nói với cô, anh và Vũ Nguyệt Viên không có gì với nhau thì dù cho cả thế giới này đều cho rằng cậu trẻ và Vũ Nguyệt Viên là một đôi, cô cũng sẽ tin tưởng cậu trẻ không chút nghi ngờ.
Lục Minh Thành còn chưa kịp đáp lời, Giang Tuấn Thành đã căm phân sục sôi chen ngang: "Vì sao bọn họ lại ở đây với nhau sao? Còn phải hỏi gì chứ, bọn họ là một đôi rồi! Kỳ thật, Giang Tuấn Thành rất sợ nắm đấm của Lục Minh Thành, thế nhưng vì ở trước mặt Uyển Dư nên anh ta phải bày ra bộ dáng anh hùng khí khái, cố sức oai hùng đứng trước người Uyển Dư, bảo vệ cô.
"Lục cửu, tôi nói rồi, chỉ cần cậu và A Uyển tiểu tiên nữ không thể thành, tôi sẽ liều mình đến đoạt cô ấy! Hiện tại, Giang Tuấn Thành tôi ở đây, chính thức khiêu chiến với cậu!"
"Giang nhị, cậu đừng có quấy nữa! Đây là việc của Lục cửu và cửu tẩu, mẹ nó, cậu nói cái rắm ấy!"
Quý Ngôn kéo Giang Tuấn Thành ra, thế nhưng Giang Tuấn Thành lại cố chấp vọt đến trước mặt Lục Minh Thành, khá là anh dũng mà trừng mắt nhìn anh.
Giang Tuấn Thành cảm thấy, đêm nay anh quang minh chính đại khiêu khích Lục Minh Thành như vậy, rất có thể một giây sau sẽ bị cậu ta đánh ngã, thế nhưng vì người phụ nữ mình yêu thích mà ra mặt, cho dù bị đánh đến tàn phế, anh cũng không cảm thấy xấu hối Giang Tuấn Thành xoa xoa chóp mũi.
Lúc này, anh ta có cảm giác bản thân thật sự có khí khái anh hùng.
Nhìn thấy Quý Ngôn lại muốn kéo anh ta trở về, Giang Tuấn Thành dù có tốt tính cũng trở nên nóng nảy: "Quý đại, cậu đừng có làm phiên tôi! Đây là chuyện của tôi và A Uyển tiểu tiên nữ! Tối hôm nay, Lục cửu nhất định phải trả lời một câu cho đàng hoàng, hợp lý!"
"Lục cửu, tôi cho cậu biết.
Tình cảm, chính là toàn tâm toàn ý, cậu đừng có mà đã muốn ăn cơm trong bát lại còn muốn nhìn trong nồi!"
"Tối hôm nay, cậu nhất định phải nói cho rõ ràng, cậu và Vũ Nguyệt Viên rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau? Nếu như cậu quyết định ở một chỗ với Vũ Nguyệt Viên, vậy thì tốt lắm, tôi sẵn sàng chúc phúc, cầu phúc cho hai người! Thế nhưng tôi hi vọng, sau này cậu đừng quấn lấy A Uyển tiểu tiên nữ của tôi nữa!"
"Lục cửu, cậu đừng tưởng cậu là hàng quý, hàng hiếm! Đúng, tôi thừa nhận có rất nhiều phụ nữ la hét muốn vì cậu sinh "hầu tử", cậu còn được bầu thành chồng quốc dân.
Thế nhưng, tôi nói cho cậu biết, A Uyển tiểu tiên nữ của tôi cũng không phải không ai muốn! Cậu không đối tốt với cô ấy rồi, tôi nhất định không cho cậu thêm cơ hội bắt nạt cô ấy nữa!"
Nói xong, Giang Tuấn Thành vô tư nắm lấy tay Uyển Dư: ""A Uyển tiểu tiên nữ, đừng sợ, có tôi ở đây, đừng có ai hòng bắt nạt côi"
Uyển Dư không nhanh không chậm mà rút tay khỏi tay của Giang Tuấn Thành, cô không ngờ rằng, đêm nay, Giang Tuấn Thành lại vì cô mà ra mặt.
Kỳ thực, cô không chán ghét Giang Tuấn Thành, thế nhưng trong lòng cô đã có cậu trẻ, vì vậy, cô sẽ không có gì ám muội với người đàn ông khác.
Vậy nên, cô không cần phải cho Giang Tuấn Thành bất kì hi vọng không cần thiết nào.
Tối hôm nay, cô chỉ muốn hướng về phía Lục Minh Thành, câu mong một lời rõ ràng.
Bất kể là sống hay chết, cô cũng muốn Lục Minh Thành nói cho rõ "Cậu trẻ, anh vì sao lại ở cùng với Vũ Nguyệt Viên đến đây?"
Lục Minh Thành chậm chạp không hề đáp lời, Uyển Dư lại càng không nhịn được mà hỏi thêm một lần.
Lúc này, tâm mắt Lục Minh Thành vẫn dán chặt vào bàn tay của Giang Tuấn Thành.
Vừa nãy, cậu ta nắm tay Uyển Dư, anh chỉ hận không thể băm tay cậu ta thành trăm mảnh.
Nghe xong câu hỏi của Uyển Dư, Lục Minh Thành không tự chủ mà nhíu mày.
Anh vừa định đáp lời thì Vũ Nguyệt Viên đã mở miệng trước.
"Uyển Dư, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh Cửu không có gì cả.
Anh ấy chỉ vô tình đúng dịp đi cùng với tôi tới đây thôi"
Lời này của Vũ Nguyệt Viên rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Cô ta nói đúng dịp, khiến cho người khác không nhịn được mà suy nghĩ viển vông, cảm thấy cô ta và Lục Minh Thành thật sự có quan hệ không trong sạch.
Nhiệt độ trong hộp đêm rõ ràng đã cao hơn bên ngoài không ít, Vũ Nguyệt Viên mang khăn quàng cổ thật sự có chút nóng, vì vậy trong lúc nói chuyện, cô ta cũng tháo khăn quàng cổ ra.
Ngay giữa cổ cô ta xuất hiện một dấu đỏ rất rõ, một điểm dấu vết nhỏ này, cực kỳ giống với...
dấu hôn.
"Vũ Nguyệt Viên, vết trên cổ này của cô là cái gì? Không phải là do Lục cửu lưu lại dấu hôn đấy chứ?"
Giang Tuấn Thành cũng chú ý đến dấu đỏ trên cổ cô ta, chỉ sợ thiên hạ không loạn, liền hỏi.
Sau đó, anh ta trầm thấp cười một tiếng mới tiếp lời: "Xem ra, cô cùng Lục cửu phát triển nhanh thật! Lục cửu, cậu nhìn xem cậu và Vũ Nguyệt Viên đã đi đến bước nào rồi.
Cậu rõ ràng là đừng nên quấn quýt lấy A Uyến tiếu tiên nữ nữa!"
"Giang nhị, anh nói nhăng nói cuội gì đó, trên cổ em sao lại có đấu hôn được chứ!"
Vũ Nguyệt Viên sờ soạng vết đỏ trên cổ mình, bộ dạng hoàn toàn là giấu đầu hở đuôi: "Chuyện này...
Rõ ràng là vết muỗi cắn!"
Vết muỗi cắn? Uyển Dư và Giang Tuấn Thành cũng không tin, thậm chí Quý Ngôn - người luôn tin tưởng Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên không có phát sinh quan hệ cũng không tin.
Lại còn chưa kể đến thời tiết hiện nay đang rất lạnh, muốn tìm muỗi không phải là quá khó sao? Vất đỏ của Vũ Nguyệt Viên, cũng không giống như do muỗi cắn.
Vũ Nguyệt Viên cố ý nói là do muỗi cắn lại càng khiến người ta không nhịn được mà nghĩ đến phương diện kia.
Uyển Dư nhìn chằm chằm vào dấu đỏ trên cổ Uyển Dư, thanh âm của Vũ Nguyệt Viên lần nữa như ma chú liên tục vang vọng trong đầu cô.
Uyển Dư không ngừng tự nhủ với bản thân rằng, cậu trẻ, anh sẽ không để cho em thất vọng đâu, anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng.
Thế nhưng trong lòng của cô vẫn nhịn không được mà đau nhói.
Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên cùng nhau đi đến chỗ ngồi riêng.
Vốn dĩ, anh thật sự cảm thấy là không có vấn đề gì to tát.
Nhà họ Vũ coi như cũng đã giúp Lục Minh Thành giải quyết công việc.
Đêm nay, Vũ Nguyệt Viên có việc cần đến tìm Lâm Tiêu, vậy nên anh cũng vừa vặn đi cùng cô đến đây.
Anh cảm thấy không có gì không ổn.
Hơn nữa, vết đỏ trên cổ của Vũ Nguyệt Viên có vấn đề gì vậy! Bất kể là bị muỗi cắn hay gián cắn, có liên quan gì đến anh đâu? Tên Giang nhị này thực sự là ồn ào, rõ ràng là do trong lòng cậu ta có tâm tư bất chính, vậy nên mỗi câu nói ra đều muốn phá hoại tình cảm của anh và Uyển Dư.
Chuyện đào góc tường nhà anh như vậy, làm rõ ràng quá rồi! Hừ, tên Giang nhị này đúng là ngứa đòn mà.