Anh dùng sức gỡ bỏ lớp chăn bông mềm mại trên người Uyển Dư, kéo cô vào trong lòng.
"Uyển Dư, là anh"
Tên khốn kia vẫn dám sàm sỡ côi Bị Lục Minh Thành ôm lên đùi như vậy, phản ứng đầu tiên của Uyển Dư là sẽ đánh chết anh.
Thể nhưng nắm đấm của cô lại không thể hạ xuống, là vì cô nghe được tiếng nói kia.
Cô không có nghe nhầm, đây chính xác là giọng của cậu trẻ! Giọng của Lục Minh Thành vẫn tiếp tục vang lên: "Uyển Dư, hôm qua không phải là người khác cùng với em.Anh đã trở về"
Uyển Dư đột ngột ngẩng đầu dậy, gương mặt gần trong gang tấc kia, quả đúng là gương mặt tuấn mỹ khiến cô nhớ đến phát đau.
Cô si ngốc nhìn Lục Minh Thành một lúc, sau đó lại bất chợt nhéo đùi mình một cái.
Lần này, cô nhéo rất mạnh, đau đến mức bản thân cô suýt thì từ trên đùi Lục Minh Thành nhảy dựng lên.
Cô không nằm mớơi Cậu trẻ thật sự đã trở về! Uyển Dư không có cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình.
Cô muốn khóc, cô cũng muốn cười, thậm chí còn muốn ôm thật chặt lấy cậu trẻ.
Thể nhưng cuối cùng, cô không làm bất cứ chuyện gì.
Thân thể cô giống như bị cố định lại một chỗ, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu trẻ, có thể nào cũng không muốn rời mắt.
Thời gian trôi qua phảng phất như một thế kỉ.
Cuối cùng, Uyển Dư cũng đã hoàn hồn lại, cô giống như mộng du mà lặp lại: "Cậu trẻ, anh về rồi!"
"Cậu trẻ, anh còn sống.
Sao anh không nói cho em chứ! Em đã gọi điện cho anh rất nhiều nhưng không được, gọi Quý Ngôn cũng không được, gọi Uông Thiếp, có người nói anh ta chết rồi!"
"Cậu trẻ, anh còn sống vậy sao lại không nói cho em một tiếng chứ! Gọi điện cho em thôi, khó vậy sao?"
"Cậu trẻ, anh gạt em! Anh gạt em"
"Anh có biết rằng, những ngày qua em cứ nghĩ anh đã chết rồi, khó chịu đến mức nào không?"
"Uyển Dư!"
Lục Minh Thành dùng sức ôm chặt Uyển Dư, gần như là đồn hết toàn bộ khí lực của bản thân mà ôm lấy cô.
Anh biết rõ, anh che giấu chân tướng không nói với cô như vậy nhất định sẽ khiến cô nghĩ anh không đủ tin tưởng cô, cô sẽ rất tức giận.
Thể nhưng khi đó, tính mạng của nhiều người như vậy đều dựa vào anh, anh không thể mạo hiểm.
Anh cũng không phải không tin vào cô gái của mình, thế nhưng Lục Kiêu quá nham hiểm, nếu cô biết quá nhiều, anh sợ mọi chuyện sẽ không được như dự định! Lục Minh Thành muốn quay sang giải thích với Uyển Dư một chút, nào ngờ, Uyển Dư đã áp cái đầu nho nhỏ vào vai của Lục Minh Thành.
"Cậu trẻ, chỉ cần anh trở về, cho dù là anh gạt em, em cũng đồng ý.
Cậu trẻ, em biết, anh không nói với em là có lý do của mình, lòng của anh, em có thể hiểu"
Lồng ngực Lục Minh Thành ấm áp đến mức có thể hoàn tan cả bơ.
Anh âu yếm ôm lấy cô gái của mình, sao cô có thể hiểu chuyện đến mức này, thật khiến anh không cách nào không yêu cô.
Có điều, người phụ nữ của Lục Minh Thành không cần quá hiểu chuyện, chỉ cần cô muốn, khóc lóc om sòm hay ăn vạ, cố tình gây sự, anh đều có thể chấp nhận toàn bộ.
Cho dù là cô không vui mà phá đến mức thiên hạ đại loạn, anh vẫn sẽ luôn là chỗ dựa của cô.
Có những loại cảm xúc say đắm không cách nào dùng lời để miêu tả.
Loại yêu thích sâu sắc đến mức này, chỉ có thể, hôn thật sâu để biểu đạt.
Trong lúc Uyển Dư và Lục Minh Thành đang hôn đến khó tách rời thì đột nhiên, chuông điện thoại Uyển Dư lại kêu như đòi mạng.
Là Diệp Thịnh gọi đến.
Uyển Dư nhíu mày, thế nhưng vẫn bắt máy.
Thanh âm của Diệp Thịnh mà theo chút bất đắc dĩ, hỏi: "Uyển Dư, có muốn biết ai là người giết mẹ cô hay không?"
Không chờ Uyển Dư trả lời, Diệp Thịnh đã nói tiếp: "Uyển Dư, cô nhanh chóng làm sáng tỏ với truyền thông đi! Chỉ cần cô nói rằng mọi chuyện trên internet đều là giả, đều là do cô bày trò hãm hại Hiểu Khê, tôi sẽ nói cô biết, hung thủ giết mẹ cô là ai"
AI Uyển Dư âm trầm cười, cô còn tưởng là Diệp Thịnh có thể tạo nên mưa to gió lớn gì.
Không ngờ, Diệp Thịnh đột nhiên nhắc đến chuyện mẹ của cô, đều là vì muốn cứu Diệp Hiểu Khê! Diệp Hiểu Khê có thể xem là bộ mặt của toàn bộ nhà họ Diệp, là niềm kiêu ngạo của Diệp Thịnh, vì vậy ông ta hiến nhiên không thể chịu được việc Diệp Hiểu Khê cứ như vậy mà rơi vào vũng bùn.
Đáng tiếc, ông ta rất không nên nói chuyện này với cô.
Có điều, Diệp Thịnh suy nghĩ cũng thật quá đơn giản rồi.
Cộng đồng mạng cũng đâu phải toàn bộ đều là kẻ ngu, căn cứ theo những chứng cứ bày trên mạng, mọi người đều đã xác nhận Diệp Hiểu Khê không ra gì.
Bây giờ ông ta lại cho rằng, nếu cô ôm hết mọi tội danh thì Diệp Hiểu Khê có thể tự lo thân mình được sao? Hơn nữa, chuyện Diệp Hiểu Khê trốn thuế ảnh hưởng cực lớn đến xã hội, cục thuế quốc gia cũng đã bắt đầu điều tra.
Vì vậy, nếu Diệp Hiểu Khê thật sự trốn thuế, có khi không chỉ là phải bồi thường một khoản tiền, mà cô ta rất có thể sẽ phải ngồi tù! Quan trọng hơn nữa là, lời Diệp Thịnh nói, Uyển Dư hoàn toàn không tin.
Đại não Uyển Dư nhanh chóng xoay chuyển.
Nếu mẹ của cô là bị Diệp Thịnh hoặc Dương Mỹ Linh hại chết, ông ta sẽ không chịu thừa nhận đâu.
Vì vậy, mẹ cô chắc chắn là chết trong tay người khác, mà người kia cũng không ngu ngốc đến mức để cho Diệp Thịnh biết được.
Vì vậy, từ trong miệng Diệp Thịnh, cô hẳn là không thể biết được chân tướng về cái chết của mẹ mình.
Cuối cùng, Uyển Dư không nói một lời.
Diệp Thịnh ở bên đầu dây nghĩ là cô đã bắt đầu dao động.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Uyển Dư yêu thương mẹ như vậy, cô chắc chắn sẽ không chờ được mà muốn biết hung thủ giết chết mẹ mình.
Ông ta cười lạnh, tiếp lời: "Uyển Dư, đây là cơ hội duy nhất để cô biết được hung thủ giết mẹ cô năm ấy! Cô có nắm lấy được hay không, còn phải xem cô quyết định thế nào!"
"Diệp Thịnh, ông nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"
Thanh âm của Uyển Dư ngập tràn trào phúng: "Lời của ông nói, tôi một chữ cũng không tin! Tôi sẽ không lãnh đạn thay Diệp Hiểu Khê! Diệp Hiểu Khê ngày hôm nay bị tất cả mọi người mắng chửi, đều là vì bản thân tự chuốc lấy, đáng đời!"
"Uyển Dư, côi"
Diệp Thịnh tức đến mức dậm chân, thế nhưng ngay lúc ông ta đang muốn mảng chửi Uyển Dư thì cô đã cúp máy.
Ngay khi Uyển Dư vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại của Lục Minh Thành lại vang lên.
Uyển Dư liếc mắt nhìn đến thanh thông báo trên điện thoại, sau đó bá đạo ôm cổ Lục Minh Thành, giống như chú cún con mà cần cắn môi anh: "Cậu trẻ, em không thể để anh giúp Diệp Hiểu Khê!"
"Dù cho cô ta đã từng cứu anh, em cũng không thể cho anh giúp cô ta!"
Uyển Dư biết rõ, Lục Minh Thành là người có ân tất báo, cô yêu câu anh như vậy là có chút ích kỷ.
Thế nhưng, cô cố ý hỏi như vậy chính là vì không muốn người đàn ông của mình lại lần nữa dính đến Diệp Hiểu Khê.
"Uyển Dư, anh chỉ giúp người phụ nữ của anh"
Bị Uyển Dư cản như vậy một lúc, khát vọng Lục Minh Thành vừa mới át chế được lại hừng hực cháy lên.
Anh đổi khách làm chủ, dùng sức hôn môi Uyển Dư.
Bàn tay to lớn của anh nhiều lần vuốt ve nơi mềm mại của cô.
Có những yêu thương, dù lấy được bao nhiêu cũng không đủ.