Vết thương trên lưng bị ma sát vào ghế, vô cùng đau.
Mà bị Chiến Mẫn Quân chơi đùa lại càng đau hơn.
Thế nhưng những nỗi đau này, sao có thể sánh bằng nỗi đau trong lòng cô.
Tô Trà Trà biết rõ, cửa kính này có thể nhìn từ trong ra ngoài rất rõ ràng, thế nhưng từ ngoài vô trong thì không thấy gì.
Nhưng dù vậy, ở trên đường lớn mà bị Chiến Mẫn Quân dẫn vặt đến mức này, cô vẫn có loại cảm giác, dáng vẻ chật vật của mình hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng, để mặt cho người khác dòm ngó.
Thể nhưng, mặc kệ cô có cố gắng muốn thoát khỏi Chiến Mẫn Quân thế nào, thì giờ phút này, đều không có tác dụng.
Sau khi Chiến Mẫn Quân tận hứng mới buông tha cho Tô Trà Trà.
Trên người Tô Trà Trà đã không còn bao nhiêu sức lực, thế nhưng sống lưng cô vẫn kiêu ngạo ưỡn lên, thẳng tắp.
Cô nhìn Chiến Mẫn Quân, trào phúng cười cợt: "A, Chiến Mẫn Quân, ngoại trừ việc dùng bạo lực với phụ nữ, anh còn có thể làm gì? Coi như tôi cầu xin anh, sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Thật sự rất buồn nôn, anh có hiểu không?"
Nói xong, Tô Trà Trà nhặt tất cả quần áo của mình, động tác cứng đờ mặc lại vào thân thể.
Nghe thấy lời này của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân lại muốn phát rồ.
Anh ta đang muốn bóp chặt cổ cô, thế nhưng lại đột nhiên chú ý đến việc, lòng bàn tay của anh †a dính đầy máu tươi.
Tất nhiên, là máu trên người Tô Trà Trà.
Đúng rồi, lúc ở phòng ngủ của An Ninh, Tô Trà Trà đã bị thương ở lưng.
Chiến Mẫn Quân biết anh ta không nên quan tâm đến Tô Trà Trà, thế nhưng anh vẫn muốn nhìn xem vết thương trên lưng cô một chút.
Thế nhưng Tô Trà Trà hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đó, ánh mắt lạnh nhạt của cô rơi trên người anh ta: "Chiến Mẫn Quân, anh làm xong chuyện rồi, giờ có thể biến đi được chưa?"
Người phụ nữ này, lại đuổi anh đi! Vừa rồi, cuộc điện thoại Lục Minh Thành gọi đến đã nói cho anh ta biết, đã điều tra được An Ninh thật sự là người bỏ thuốc Bối Bối.
Đồng thời, Lục Minh Thành còn nói, anh ta chớ xen vào việc của người khác, vì anh không có ý định hạ thủ lưu tình.
Thế nhưng, anh ta sẽ không để Lục Minh Thành tổn thương An Ninh.
Chỉ là, anh ta không ngờ rằng, lúc ở căn hộ của An Ninh, Tô Trà Trà không cố ý vụ hại cô ta, cũng không phát rồ linh tinh, mà sự thật, An Ninh chính là người suýt chút lấy mạng Bối Bối.
Nhìn lòng bàn tay đỏ như máu của mình, nội tâm cứng rắn, lạnh lẽo của Chiến Mẫn Quân đột nhiên mềm nhũn.
Anh ta muốn nói với Tô Trà Trà, chuyện Bối Bối là do anh ta hiểu lầm cô.
Hơn nữa, anh còn muốn nói, năm năm cô ngồi tù, anh cũng không ra lệnh cho người ta bạo hành cô.
Chỉ là, anh ta còn chưa kịp nói ra miệng, thì Tô Trà Trà đã đột nhiên che miệng lại, không khống chế được mà nôn mửa liên tục.
Con ngươi Chiến Mẫn Quân lạnh lẽo thành một mảnh.
Người phụ nữ này, ý cô là anh ghê tởm đến mức khiến cô phát nôn? Trong lòng Chiến Mẫn Quân tức giận, lời ra đến khóe miệng bị đánh mạnh quay ngược về, sau đó biến thành: "Tô Trà Trà, người phụ nữ không biết phân phải trái như cô, không chết trong ngục giam mới lại"
"Đúng vậy, vì sao tôi lại không chết trong ngục giam chứ..."
Tô Trà Trà cười đến mức có chút thất kinh.
Gương mặt khuynh nước khuynh thành của cô rõ ràng là đang ở trước mắt Chiến Mẫn Quân, thể nhưng giờ phút này, lại tựa như cách xa ngàn dặm chân trời.
"Chiến Mẫn Quân, xin lỗi.
Tôi không dễ dàng chết như vậy, thật khiến anh thất vọng rôi"
Nhìn thấy nụ cười bất cần của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân có cảm giác bất lực đến cực hạn, đồng thời, xen lẫn một loại buôn bực, hoảng loạn khó hiểu.
Anh ta theo bản năng mà đưa tay ra, muốn chạm đến nụ cười của Tô Trà Trà, thế nhưng không biết vì sao, anh ta cảm thấy nó càng ngày lại càng xa vời.
Cái cảm giác này, mang đến cho anh ta nỗi bất an trước đây chưa từng có.
Thể nhưng, Chiến Mẫn Quân vẫn kiêu ngạo nhếch miệng cười.
Anh ta làm sao có thể chịu thua Tô Trà Trà.
Cuối cùng, anh ta ép bản thân thu tay lại, không tiếp tục chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà Trà nữa.
Cả người Tô Trà Trà yếu ớt, mềm nhũn.
Gần như là dùng hết toàn bộ sức lực trên thân thể, cô mới miễn cưỡng mặc đống quần áo rách rưới kia lên người.
Cô không để ý cơn đau trên lưng, cắn răng đẩy thân thể cứng ngắc của Chiến Mẫn Quân ra ngoài.
Sau đó, cô đẩy cửa xe, lảo đảo phóng ra khỏi xe.
Chiến Mẫn Quân vẫn chưa hồi thần, mãi đến tận khi Tô Trà Trà ra khỏi xe, anh ta mới tỉnh táo trở lại.
Anh ta mau chóng đuổi theo: "Tô Trà Trà, cô đi theo tôi!"
Anh ta còn chưa giáo huấn cô xong, cũng chưa trừng phạt, ai cho phép cô dám rời đi như vậy! Xe phóng nhanh như ngựa đến gần Tô Trà Trà, cô đứng giữa đường lớn, khóe môi mang theo nụ cười tuyệt mỹ, tràn đây trào phúng mà nhìn Chiến Mẫn Quân.
Trong con ngươi cô, hoàn toàn không có hình bóng của Chiến Mẫn Quân.
Đôi môi bị vết máu nhuộm đỏ đến kinh diễm, nhẹ nhàng cử động: "Chiến Mẫn Quân, anh đừng lại đây! Anh tiến thêm một bước nữa, tôi lập tức chết trước mặt anh!"
Tô Trà Trà thật sự không phải là hù dọa Chiến Mẫn Quân.
Sau khi ra tù đến giờ, nhìn bên ngoài cô không có gì khác với bình thường, thể nhưng bên trong, bệnh trầm cảm của cô chưa từng chuyển tốt.
Một khi bị kích thích quá mức, cô sẽ không kiềm chế được ý muốn tổn thương chính bản thân mình.
Gió đêm quật trên gương mặt xinh đẹp của cô, đồng thời thổi cho mái tóc dài của cô bay rối loạn.
Tóc cô tựa như đang nhảy múa cùng với cơn gió, khiến cho người ta có cảm giác, quanh thân cô, nhiễm phải một lớp khí tức quyết tuyệt lạ lùng.
Nghĩ đến cổ tay chằng chịt vết thương của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân biết cô không nói đùa.
Nếu anh thật sự kích động cô quá mức, cô thực sự sẽ muốn tự sát.
Mà anh, lại có cảm giác sợ cô không còn.
"Tô Trà Trà, cô, cô đừng khiến tôi phát rô!"
Tuy rằng anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, thế nhưng Chiến Mẫn Quân thật sự không dám tiếp tục bức ép Tô Trà Trà.
Trong ánh đèn neon lấp lánh trên đường lớn, Tô Trà Trà mang đôi giày cao gót, từng bước một đi ngày càng xa, cuối cùng là biến mất nơi bóng đêm thăm thẳm.
Tô Trà Trà vẫn chạy về phía trước, giống như là chạy trốn vậy.
Thân thể cô run rẩy đến đáng thương, thế nhưng cô không dám dừng chân.
Cô cảm thấy, chỉ cần cô dừng lại, nhịp tim của cô, cũng sẽ dừng lại theo.
Nơi này cách tiểu khu Phúc Tinh khá xa, hơn nửa tiếng chạy xe.
Thế nhưng trong đêm khuya, cô vẫn từ chạy bộ từ đây về tiểu khu Phúc Tình.
Trời ngày một lạnh, khi Tô Trà Trà về đến tiểu khu Phúc Tỉnh, thân thể cô cơ hồ đã đông thành một khối băng, hai chân mềm nhũn, ngã quắp trên đất, dù có làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
Sau hai ngày, Uyển Dư trở về căn hộ thì phát hiện Tô Trà Trà.
Nếu như cô không về đây để lấy quần áo và tắm rửa, Tô Trà Trà có lẽ đã sớm chết trong căn hộ này.
Thời điểm Uyển Dư nhìn thấy Tô Trà Trà, vết thương trên lưng cô đã nhiễm trùng, người cô sốt cao.
Trong hai ngày này, cô hoàn toàn không ăn uống gì, chỉ thoi thóp, yếu ớt nằm ở đó.
Quan trọng hơn nữa, Tô Trà Trà hoàn toàn không có cảm giác muốn sống nữa.
Con ngươi đã từng ngập tràn nhiệt huyết của cô, lúc này không còn chút ánh sáng.