Nếu như nói chuyện bị cô chiếm tiện nghi là bị cướp, vậy thì anh thật hy vọng mỗi ngày đều có thể bị cướp thế này.
Uyển Dư cảm nhận được phản ứng trên người Lục Minh Thành, cô liên không ngại mà tiếp tục phát huy, trực tiếp đẩy ngã Lục Minh Thành lên giường lớn.
Uyển Dư đã từng xé rất nhiều quần áo của Lục Minh Thành, vì vậy động tác cực kì thành thạo, tất cả quần áo nhanh chóng bị cô kéo xuống.
Cô cười nhẹ nhàng nhìn Lục Minh Thành, trong con ngươi mang theo một tầng ánh sáng mờ mịt, giống như một người đã nhập ma đạo, trầm luân bên trong.
"Anh chàng đẹp trai, anh có biết hay không, có biết kiếp nạn tối nay của mình là gì không?"
"Là đào hoa kiếp..."
Uyển Dư giả vờ hung hãn, trừng Lục Minh Thành một chút: "Tối hôm nay, anh sẽ bị tôi ăn, nuốt toàn thân thế anh vào bụng, nhất định không sót lại chút nào!"
Nói xong, Uyển Dư mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp ngồi trên nơi cương cứng của Lục Minh Thành! Bị Uyển Dư ngồi lên như vậy, thân thể Lục Minh Thành nháy mắt căng lên.
Cô nhóc này, vậy mà, chủ động đòi hỏi anh...
Yết hầu Lục Minh Thành kịch liệt di chuyển lên xuống, anh đã không chờ được rồi, lập tức đối khách thành chủ, mạnh mẽ đưa người phụ nữ của mình xuống dưới thân, siết chặt thân thể cô.
Thanh âm anh trầm thấp đến đáng sợ: "Uyển Dư, em có biết mình đang làm gì hay không?"
Sau khi ngồi lên nơi đó, Uyển Dư bắt đầu ý thức được nguy hiểm, thế nhưng vì đang say, nên lần này cô đặc biệt gan dạ.
Cô ngạo kiều quay đầu nhìn Lục Minh Thành, nhíu mày: "Biết nha! Đưa anh vào trong miệng...
ăn đến không còn gì cả..."
Cái tư thể này thật khiến trong lòng cô dâng lên nỗi bất an không tên, đồng thời, trên người cũng cảm giác được một loại run rẩy khó tả, khiến cho cô không nhịn được mà vặn vẹo thân người.
Thân thể cô động đậy như vậy, khiến cho tinh lực toàn thân Lục Minh Thành vọt đến nơi nào đó.
Anh cũng không thế nào tiếp tục nhẫn nại nữa, liền mạnh mẽ dùng sức, đổi khách thành chủ.
Tác động mạnh mẽ như vậy, gần như khiến eo nhỏ của Uyển Dư bị bẻ gãy đến nơi.
Uyển Dư theo bản năng đỡ eo của mình, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Tối hôm nay, cô đang muốn ra vẻ ta đây sẽ ăn sạch anh chàng đẹp trai này đến no căng bụng, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy, anh chàng đẹp trai này đang bắt nạt cô sao? Một người đường đường là nữ tử hán như cô, làm sao có thể để người ta tùy tiện bắt nạt như vậy! Cô phải bắt nạt lại gấp bội mới được! Tâm động không bảng hành động, Uyển Dư cắn chặt hàm răng, muốn phản kháng giành thành, thế nhưng sức lực nam nữ cách biệt quá lớn, cô không cách nào đòi được quyền chủ động.
Uyển Dư uất ức vô cùng, cô cảm thấy vốn đĩ chính mình đã há miệng lớn như chậu máu, chuẩn bị nuốt xuống một khối thịt mỡ thơm ngon.
Thế nhưng cuối cùng, không hiểu vì sao chính cô lại biến thành thịt mỡ, bị người ta liên tiếp ăn uống, một miếng nhỏ cũng không chừa lại.
Thật sự là không thể nhịn mài Uyển Dư là loại người mà càng bị bắt ép lại càng muốn phản kháng.
Lục Minh Thành càng dùng sức, cơ thể cô lại càng cứng ngắc, tâm tính nữ vương kiêu ngạo của cô lại càng bộc phát mạnh mẽ.
Hiển nhiên, vì để hoàn thành mục tiêu, cô vẫn không ngừng cố gắng.
Thế nhưng trong mơ hồ, dù rằng mỗi lần, cô đều làm ra vẻ như bản thân là một nữ vương khí phách đang mạnh mẽ thị tẩm nam sủng, thế nhưng trong lòng cô vẫn hiếu rõ, người đàn ông đang không ngừng ra vào trong thân thể mình mới là người đang chiếm thế thượng phong.
Sức lực của anh ta, sao lại mạnh đến như vậy! Còn có, vì sao bị anh bắt nạt như vậy, thân thế của cô lại ngày một mềm nhũn thế! Cô cảm giác như bản thân sắp tan ra thành nước vậy, thật sự khiến cô muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh để cần anh một cái thật mạnh mà.
Thế nhưng thanh âm từ trong miệng cô phát ra, thật khiến cô mặt đỏ đến mang tai.
"Anh chàng đẹp trai, chúng ta có thể thương lượng chuyện này một chút không?"
Sau khi bị Lục Minh Thành hành hạ tàn nhẫn một lần, Uyển Dư không cam lòng, uể oải nhìn Lục Minh Thành, nói.
"Chuyện gì?"
Thanh âm Lục Minh Thành khàn khàn, ánh mắt anh sâu thắm như nước biển cuồn cuộn, có một số việc, thật sự là không nên thử, vì một khi đã thử, liền không thể dừng lại được.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt nhuốm màu dục vọng, trên người lưu lại rất nhiều những dấu vết tím đỏ mà anh lưu lại khiến cho Lục Minh Thành cảm thấy lửa nóng trong người mình lại lần nữa cháy rực lên.
"Anh đẹp trai, vừa rồi...
vừa rồi là anh cướp tôi, anh có thể...
có thể cho tôi cướp của anh một lần hay không?"
Nghe xong lời này của Uyển Dư, ánh mắt Lục Minh Thành lại càng thêm thâm trầm, nóng rực.
Rất lâu sau đó, thanh âm khàn khàn của anh mới quay trở lại, đáp lời Uyển Dư: "Được"
Được...
Lấy được sự đồng ý của Lục Minh Thành, Uyển Dư cười đến mức mặt mày cong lên.
Lúc này, chiếc eo già cỗi dường như cũng không còn đau như ban nãy, cô xoa xoa eo mình, thầm nghĩ, lần này bản thân nhất định sẽ chiếm thế thượng phong, khiến cho anh chàng đẹp trai này bị chinh phục, sau đó phải run rẩy xin tha mạng.
Lúc mới bắt đầu, quả thật Uyển Dư rất uy phong, vì chính bản thân cô cũng cảm giác như vậy, nên cũng có chút đắc thẳng.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Uyển Dư liền hiểu được, cái gì là vui quá hóa buồn.
Bởi vì, cô uy phong như vậy, vẫn bị Lục Minh Thành ăn đến mức một miếng xương cũng không chừa lại.
Sau khi Uyển Dư tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Cô trở mình, cảm giác đau đớn từ eo truyên đến khiến cô thiếu chút nữa thì từ trên giường nhảy dựng dậy.
Uyển Dư đột nhiên mở bừng mắt, sau đó dùng sức xoa nhẹ cái eo già nua đáng thương sắp đứt ra của mình.
Toàn thân cô vì sao lại đau như thế chứ! Tối ngày hôm qua, tên không biết xấu hổ nào đánh cô vậy! Gô bị đánh đến mức này, thật sự là không thể nhịn mài! Đại não Uyển Dư nhanh chóng xoay chuyển, cô cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhớ lại tên đầu sỏ đánh mình.
Uyển Dư nhớ lại, tối hôm qua là sinh nhật của Hàn mập, cô đã mời Hàn mập ăn cơm, sau đó uống một ly rượu đỏ.
Sau khi uống rượu đỏ xong, cô liên say đến mức hồ đồ, hình như sau đó, cô còn nhìn thấy cậu trẻ.
Sau khi gặp cậu trẻ, tật xấu của cô lại tái phát, hình như cô chủ động ôm anh, còn la hét rất phiền phức rằng nhất định phải xem bói cho cậu trẻ.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình bám chặt lên người cậu trẻ như bạch tuộc, Uyển Dư vội vã che mặt.
Rõ ràng là một cô gái được giáo dục rất tốt, vì sao cứ uống rượu say lại làm chuyện không chút rụt rè vậy chứ! Đã như vậy còn chăm chăm ôm lấy cậu trẻ nữa chứ! Còn tự mình làm như thần thánh thật sự, tính không ít quẻ bói.
Đúng rồi, xem bói...
Ngày hôm qua, cô lại tính quẻ gì cho cậu trẻ nữa rồi? Nghĩ đến những hình ảnh sau đó, đầu Uyển Dư, đột ngột nổ toang.
Cô vậy mà lại nói, cậu trẻ tối qua có một kiếp, sẽ bị mình ăn vào bụng! Chuyện càng làm cho cô sụp đổ thêm đó chính là, cô, cô vậy mà...
vậy mà thật sự ăn sạch cậu trẻ! Uyển Dư lập tức nhảy từ trên giường xuống, thế nhưng thân thể đứng không vững, trực tiếp ngã trên đất.