Anh ta nhanh chóng bước lên trước, giật lấy chiếc túi trong tay Trịnh Di, sau đó lập tức kéo dây kéo, đổ tất cả những món đồ bên trong túi Trịnh Di ra đất.
Sau khi nhìn thấy những thứ đang năm trên mặt đất, gương mặt Quý Ngôn nhất thời tươi cười rạng rỡ, thể nhưng bên trong con ngươi lại là một tia lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh ta chầm chậm ngồi xuống, nhặt lên một cây cọ kẻ lông mày trên đất.
Trước đó, bởi vì Trịnh Di phá hủy túi một cách vội vàng, mà trên cây cọ vân còn lưu lại những sợi tơ vàng của chiếc túi.
Quý Ngôn cố ý lấy ra những sợi chỉ vàng từ trên cọ, đưa lên trước mặt mọi người.
Sau đó, anh ta lập tức đứng dậy, kê sát cây cọ kia đến trước mặt Trịnh Di.
"Trịnh Di, đây đúng không? Chân tướng đã rõ rồi, bây giờ tôi muốn hỏi thử một chút, rốt cuộc ai mới là người trong ngoài không giống nhau?"
"Tôi...
Sắc mặt Trịnh Di trắng bệch, cô có làm gì cũng không ngờ được chuyện Ngô Hiểu Hùng sẽ giật lấy túi xách của mình ở trước mặt mọi người như vậy.
Ngô Hiểu Hùng chính là điển hình của loại người có hành vi thô lỗ.
Thế nhưng bây giờ, mọi người nhìn thấy cây cọ kẻ lông mày trên tay của Quý Ngôn, cũng không ai lên tiếng trách cứ Ngô Hiểu Hùng nữa, ngược lại, ai cũng cảm thấy Trịnh Di quá mức đáng kinh tởm, rõ ràng chính cô ta phá túi, vậy mà còn muốn hãm hại người vô tội là Uyển Dư.
"Trịnh Di, cô còn gì để nói không? Bây giờ cô cũng đừng nói là có người đem cây cọ kẻ này nhét vào túi cô, cố ý hãm hại cô nha! Tất cả mọi người cũng không ngu, cái nôi này, không ai đồng ý đội cho cô đâu!"
Quý Ngôn dừng lại một chút, nói tiếp: "Trịnh Di, cô hãm hại cửu tẩu như vậy, không phải là nên nói một lời xin lỗi với cô ấy hay sao?"
"Đúng vậy, xin lỗi đi!"
"Thật sự là quá đáng mà.
Đã phá túi trong cửa hàng còn chưa tính, lại còn đổ tội lên đầu người khác như vậy! Đây là loại ngôi sao màn bạc gì chứ! Người như thế sao còn có mặt mũi để làm phim, quay phim gì chứt"
"Đúng vậy! Người như cô ta tốt nhất nên cút khỏi giới giải trí"
"Không chỉ cút khỏi giới giải trí, nà còn phải bồi thường tiên mới được! Cái túi này giá bao nhiêu nhỉ? 88,88 vạn phải không? Tôi đề nghị cho cô ta bồi thường gấp đôi!"
"Bồi thường đi! Xin lỗi đi! Cút khỏi giới giải trí đi!"
Thân thể Trịnh Di không ngừng lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã trên đất.
Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn cảm thấy, tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay, giống như là một giấc mộng vậy.
Rõ ràng là cô ta đang näm chắc phần thắng, rõ ràng là Uyển Dư đã bị cô ta đạp dưới chân, vì sao đột nhiên lúc này, cô ta lại biến thành người bị đánh đuổi vậy? "Tôi không có! Chính là Uyển Dư hãm hại tôi!"
Trịnh Di gào to trong cổ họng: "Đúng vậy, chính là Uyển Dư hãm hại tôi! Chính Uyển Dư là người đem cọ kẻ lông mày nhét vào túi xách! Chính cô ta vẽ bậy trên túi! Chính cô ta là người không biết xấu hổ! Cô ta hãm hại tôi!"
Trịnh Di chưa từng hoảng loạn đến mức này, cô ta đã hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ có thể như một con chó điên, liều mạng căn về phía Uyển Dư.
"Trịnh Di, cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi không tẻ nhạt đến mức đi hãm hại cô!"
Giọng điệu Uyển Dư lạnh lùng quét ngang người Trịnh Di: "Ngày hôm nay, mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng là cô hãm hại tôi! Tôi cũng không ép cô xin lỗi tôi.
Dù sao cô có chết cũng không hối lỗi, vậy thì không cần xin lỗi tôi làm gì cả!"
"Tôi..."
Nhất thời, Trịnh Di không biết nói gì cho phải.
Lời này của Uyển Dư trực tiếp khiến cô ta không còn đường lui.
Nếu như cô ta không xin lỗi, chính là lời nói với mọi người, là cô ta có chết cũng không hối cải.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt cô ta lại càng ngày càng thêm khó coi.
Thế nhưng bảo cô ta xin lỗi Uyển Dư, cô ta thật sự không cam lòng.
Trong lúc Trịnh Di còn đang suy nghĩ nên nói gì cho phải để cứu vãn chút thể diện còn lại của mình, thì thanh âm lạnh lẽo tựa như không khí trên núi cao của Lục Minh Thành đã vang lên: "Xin lỗi đi!"
"Lục thiếu..."
Lời này của Lục Minh Thành khiến cho lòng Trịnh Dị vừa lúng túng lại vừa oan ức, xen lẫn vào đó là một nỗi sợ không tên cùng với sự không cam lòng.
Con ngươi Trịnh Di rưng rưng, bộ dạng vô cùng đáng thương quay sang nhìn Lục Minh Thành: "Lục thiếu, anh không thể thiên vị Uyển Dư như vậy! Chuyện này thật sự là không công bằng với tôi!"
"Công bằng sao? ÀI"
Khóe môi Lục Minh Thành câu lên, cặp mắt anh lạnh lùng như băng tuyết trên núi cao, không có chút nhiệt độ nào.
"Tôi không thiên vị vợ mình, chẳng nhẽ lại đi thiên vị cô?"
Nghe xong lời nói của Lục Minh Thành, mọi người ở hiện trường cười vang không ngừng.
Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều đang cười nhạo Trịnh Di.
Có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu thương cả đời, Uyển Dư này, kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà sao? "Tôi..."
Gương mặt Trịnh Di đỏ bừng, cô ta kinh ngạc đứng đờ tại chỗ, đôi môi run rẩy hồi lâu vẫn chưa thể tìm lại được thanh âm của mình.
Lục Minh Thành không phải là một người kiên nhẫn, Trịnh Di lề mê không chịu xin lỗi Uyển Dư khiến cho ý lạnh trong con ngươi anh ngày càng đậm, anh nhướn mi, cơ hồ khiến toàn bộ xung quanh đóng băng, cả Trịnh Di cũng bắt đầu run như cầy sấy.
"Xin lỗi!"
Gương mặt Trịnh Di lại càng đỏ, cô ta cắn môi, vẫn không cam lòng.
Thế nhưng, không cam lòng thì sao? Cô ta đấu với Lục Minh Thành chẳng khác nào là đám kiến lay cây cổ thụ, quyền lực tuyệt đối của anh, khiến cho cô buộc phải cúi đầu.
"Uyển Dư, xin lỗi, tôi không cố ý, hi vọng cô sẽ tha thứ cho tôi."
Trịnh Di dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Uyển Dư, thật sự là do tôi hồ đồ, tôi xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không?"
"Cậu trẻ, chúng ta về nhà thôi."
Uyển Dư nắm chặt bàn tay to lớn của Lục Minh Thành, nhẹ giọng nói.
Uyển Dư cũng không phải là Thánh Mẫu, Trịnh Di hãm hại cô như vậy, cho dù cô ta đã nói xin lỗi, thế nhưng cô cũng không thể tha thứ.
Huống hồ, mặc kệ là có lần này hay không, cô cũng đã không tha thứ cho Trịnh Di, Cao Y Y và Diệp Hiểu Khê, cô không chỉ sẽ không giảng hòa, thậm chí sau đó, cô còn muốn đáp trả lại.
"Ừ"
Uyển Dư chủ động nắm tay Lục Minh Thành khiến trong lòng anh khoan khoái, thoải mái.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Trịnh Di, sau đó lập tức phân phó: "Đưa cô ta đến cục cảnh sát."
Sau khi nói xong lời này, Lục Minh Thành đổi khách thành chủ, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Uyển Dư, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Dương Diễm sau khi biết được Uyển Dư là bạn gái của Lục Minh Thành, toàn thân cô ta mềm nhũn.
Lúc này, cô ta thực sự muốn chạy đến van xin Uyển Dư tha thứ, để Lục thiếu đừng xử lý cô ta.
Thế nhưng cô ta còn chưa bước được mấy bước đã bị Uông Thiếp chặn lại, hiển nhiên, Uông Thiếp không định chừa đường lui cho cô ta.
Đi sai một bước, thua cả bàn cờ.
Bọn họ cho rằng, giúp đỡ Trịnh Di và Diệp Hiểu Khê hãm hại Uyển Dư sẽ có thế được vài chỗ tốt, thế nhưng không ngờ, cuối cùng lại biến thành tự mình làm bậy, sống không nổi nữa.
Thế nhưng, coi như là bọn họ bị Lục thị sa thải thì cũng không thể oán người khác.