Phải, An Ninh rất ghen tị Tô Trà Trà, ghen tị cô có một khuôn mặt đẹp xuất sắc khiến đàn ông điên cuồng.
Dù cho cô ta tự cảm thấy dáng dấp mình không tệ, nhưng khi đứng trước mặt Tô Trà Trà, vẫn giống như một con vịt xấu xí.
Lúc so sánh bộ quần áo bình dân mấy trăm đồng Tô Trà Trà mặc trên người thì cả người từ trên xuống gân hai trăm nghìn của an Ninh cô, trái lại giống như đồ ở vỉa hè.
An Ninh âm thầm siết chặt quả đấm dù trong lòng cô ta hận muốn chết, nhưng ở trên mặt vẫn làm ra bộ dáng ủy khuất đến đáng thương: "Anh Mẫn Quân, anh...
Anh sao có thể đổi xử với em như vậy? Anh đã từng nói, đời này anh chỉ đối xử tốt với một mình em, anh làm sao có thể làm em đau lòng thết"
Vừa nói, từ khóe mắt cô ta liên chảy xuống giọt nước mắt lớn: "Anh Mẫn Quân, anh không thể như thế, anh không thể đối xử với em như vậy..."
"An Ninh, đừng giả bộ nữa, nước mắt của cô thật khiến cho người ta chán ghét!"
Tô Trà Trà cười nhạt.
Sáu năm trước, An Ninh chỉ dùng nước mắt đã lấy được thương tiếc của Chiến Mẫn Quân, nhiêu năm như vậy rồi, chiến thuật của cô ta vẫn không tiến bộ chút nào.
Bị Tô Trà Trà nói như vậy, An Ninh khóc càng to hơn, cô ra chỉ vào Tô Trà Trà: "Trà Trà, cô dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Cô làm hại tôi như thế còn chưa đủ thảm sao? Cô hại chết con của tôi, tại sao cô còn muốn cướp anh Mẫn Quân nữa?"
Nói xong, An Ninh quay mặt đáng thương toàn nước mắt ra nhìn Chiến Mẫn Quân: "Anh Mẫn Quân, anh không thể như thế! Chẳng lẽ anh đã quên, ai là người giết con chúng ta sao? Là Tô Trà Trà! Nếu như không phải do Tô Trà Trà hại chết con chúng ta, thì bây giờ nó đã được năm tuổi rồi!"
"Anh Mãn Quân, anh làm sao có thể ở cùng với Tô Trà Trà! Cô ta là kẻ thù giết chết con chúng ta đó! Anh Mẫn Quân, anh đây là đang giết em!"
Trước kia lúc thấy nước mắt của An Ninh, Chiến Mẫn Quân thật sự là thương tiếc từ trong lòng, nhưng kể từ lần trước xem xong đoạn video Diệp Gia Bảo quay, hiểu rõ bộ mặt dối trá kinh tởm của An Ninh, lúc này, nhìn nước mắt An Ninh, đột nhiên anh ta cảm thấy có chút hoảng.
Chiến Mẫn Quân quay mặt sang một bên không dám nhìn đến mặt An Ninh, anh ta liên tục nói với mình không thể nghĩ An Ninh như thế, An Ninh là cô gái năm đó không để ý tất cả cứu mạng anh ta từ trong hỏa hoạn ra! "An Ninh, con cô chết thế nào, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết!"
Tô Trà Trà thật sự không nhìn nổi bộ mặt dối trá của An Ninh nữa, mở miệng nói: "An Ninh, đứa trẻ trong bụng cô là của ai? Năm đó cô gấp gáp giết nó như vậy chẳng lẽ, cha đứa bé, cô không biết là ai ư?"
Bị Tô Trà Trà nói toạc ra chân tướng cô ta khổ cực giấu nhiều năm, trong lòng An Ninh cực kỳ hoảng hốt.
Nhưng gân như ngay lập tức cô ta liên khôi phục lại tỉnh táo.
Anh Mẫn Quân sẽ không tin Tô Trà Trà! Cô ta đỏ mắt hướng về Tô Trà Trà gào thét: "Tô Trà Trà, cô đừng ngậm máu phun người! Đứa trẻ trong bụng tôi đương nhiên là của anh Mẫn Quân! Cô cũng đã gả cho anh ấy rồi, sao còn tàn nhẫn giết đứa trẻ trong bụng tôi?"
"Tô Trà Trà, cái người phụ nữ ác độc này, cô không phải người! Cô hại chết con tôi, cô phải ở tù rục xương!"
"Bốp!"
Tô Trà Trà quơ tay mạnh mẽ giáng một cái tát lên mặt An Ninh.
Thật ra thì cô đã muốn đánh từ nhiều năm trước rồi, chẳng qua tiếc là khi đó cô có quá nhiều Xương sườn mềm, Chiến Mẫn Quân tùy tiện nói một cái cũng có thể uy hiếp được nên cô không dám thật sự ra tay với cô ta.
Bây giờ tốt rôi, cô chân trân không sợ mang giày, muốn đánh thì đánh, mạnh mẽ đánh! Nghĩ như vậy, Tô Trà Trà nâng tay lên lần nữa giáng một tát trên má kia của An Ninh.
Tay Tô Trà Trà cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng hai cái tát này đối với người được cưng chiều từ bé như An Ninh mà nói vẫn khó chịu đựng được.
An Ninh cắn răng, thật ra cô ta rất muốn mạnh mẽ đánh trả, đánh nát mặt Tô Trà Trà, nhưng Chiến Mẫn Quân vẫn đang ở đây, cô ta nhất định phải giả bộ nhu nhược đáng thương, chỉ có thể tiếp tục khuất phục rơi nước mắt.
"Tô Trà Trà, cô...cô dám đánh tôi!"
An Ninh che mặt, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Chiến Mẫn Quân tố cáo: "Anh Mẫn Quân, thật là đau..."
Tâm tư An Ninh sao Tô Trà Trà không biết, trước kia cô ghét nhất là bộ dạng này của cô ta, trong chớp mặt đột nhiên cô cảm thấy cô ta ngụy trang như vậy cũng tốt.
An Ninh thích giả bộ nhu nhược, nhưng Tô Trà Trà không cần giả bộ, cô bây giờ, có thể tận tình làm phụ nữ đanh đá một lần.
Tô Trà Trà cười, cười đến thiên địa thất sắc, điên đảo chúng sinh: "An Ninh, cô không cần ngạc nhiên, tôi đánh cô đói"
Vừa nói, Tô Trà Trà vừa bước nhanh về phía trước, ""bốp bốp bốp"
liên tiếp tát mấy bàn tay lên mặt An Ninh.
Cô ta lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên, không thể ngờ, Tô Trà Trà lại dám làm càn như vậy ngay trước mặt Chiến Mẫn Quân.
Còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Tô Trà Trà đã trực tiếp kéo cô ta đến bên tường, năm tóc đập đầu cô ta vào tường.
An Ninh rất bực bội, nhưng cô ta muốn duy trì tốt hình tượng thục nữ tốt đẹp trước mặt Chiến Mẫn Quân, nên không thể đánh lại như phụ nữ đanh đá.
Đánh An Ninh như vậy, Tô Trà Trà thấy đau tay nên cô bỏ tay xuống, trực tiếp dùng chân.
"Anh Mẫn Quân, cứu eml"
Tô Trà Trà mạnh mẽ đá một cước vào cằm An Ninh, cô ta đau đến trực tiếp kêu lên như heo bị giết.
Nghe được tiếng cầu cứu của An Ninh, Chiến Mân Quân đột nhiên tỉnh hồn, thấy An Ninh đã bị Tô Trà Trà đánh cho mặt mũi sưng húp, anh ta chợt cảm thấy tức giận, lôi Tô Trà Trà ra, rồi mạnh mẽ tát cô một cái.
Chiến Mẫn Quân biết, cái tát mà bản thân đánh Tô Trà Trà không phải vì anh ta đau lòng cho An Ninh, điều anh ta muốn càng nhiều hơn hẳn là bởi vì không nhìn nổi Tô Trà Trà từ trước tới nay luôn bảo sao làm vậy bỗng nhiên điên khùng như thế trước mặt mình.
Nhưng sau khi đánh xong, Chiến Mẫn Quân liền hối hận.
Anh ta cảm thấy cái tát này của mình, thật giống như, đánh nát thứ gì đó.
Tựa như, một thứ anh ta đang luôn cực khổ theo đuổi, vốn dĩ, hiểm khi đạt được, bây giờ một cái tát này của anh ta đã đánh nát tất cả và mất vĩnh viễn.
Chiến Mẫn Quân không tự chủ được nắm chặt ngón tay, thứ anh ta đang cố gắng muốn bắt lấy đột nhiên không biết nên làm thế nào để có nữa.
Cái tát này Chiến Mẫn Quân ra tay rất tàn nhẫn, đánh cho khóe miệng Tô Trà Trà chảy cả máu.
Tô Trà Trà lại không hê cảm thấy đau đớn, cô ấy vẫn cười quyến rũ, yêu kiêu động lòng người như trước.
Đây, chính là người đàn ông cô yêu nửa đời sao? Cô siết quần áo trên người lại, vẫn thấy lạnh.
Thân thể lạnh, mặc nhiều quần áo thêm chút là được, nhưng lòng lạnh, làm sao cũng không ấm được.
Mắt Tô Trà Trà lành lạnh quét qua người Chiến Mẫn Quân, đột nhiên cô xoay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Tốc độ cô ấy rất nhanh, cho nên Chiến Mân Quân có giơ tay cũng không thể giữ lại được.
"Tô...
Chiến Mẫn Quân muốn gọi Tô Trà Trà quay lại, nhưng anh ta còn chưa kịp kêu tên cô, thì An Ninh đã khóc lên khóc xuống nhào vào ngực anh ta.