Được Uyển Dư hôn, gương mặt đẹp trai đen thui của Lục Minh Thành nhanh chóng sáng lên vào phần, trong con người tĩnh mịch kia cũng xuất hiện ánh lửa nhỏ vui vẻ.
Anh đổi khách thành chủ, ôm lấy ót của Uyển Dư dùng sức hôn, cơ hồ như muốn đem môi lưỡi cô nuốt trọn.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành hôn đến không thở nổi chỉ có thể há to miệng thở hổn hển, hấp thu khí tức từ miệng của anh.
Lục Minh Thành thừa dịp này lách vào không để cho Uyển Dư kịp lui, tựa như, thời gian còn lại của cô, đời đời kiếp kiếp đều phải sa và trong nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đàn ông luôn là vậy, ăn tủy biết vị, nếm một chút là không nhịn được muốn nhiều hơn.
Mặc dù trong xe có tấm ngăn cách nhưng còn tài xế, Lục Minh Thành cũng không muốn trêu đùa Uyển Dư quá trớn.
Vừa xuống xe, Lục Minh Thành liền ôm Uyển Dư bước nhanh đến phòng ngủ của mình.
Sau khi bị anh ôm đến phòng ngủ, Uyển Dư mới muộn màng nhận ra, cô hiện tại đã bị anh dẫn đến Thiển Thủy Loan.
Có một loại cảm giác như lỡ lọt vào ổ sói.
Bây giờ cô có thể yêu cầu trở về tiểu khu Phúc Tinh hay không? Câu trả lời hiển nhiên là đừng hòng.
Nụ hôn của Lục Minh Thành càng lúc càng trở nên nóng bỏng, dán trên môi Uyển Dư, càng khắc sâu vào lòng cô hơn.
Uyển Dư cảm thấy mình điên rồi, ở trước mặt cậu trẻ cô hoàn toàn không có bất kỳ chút đề kháng nào, cái gì mà tức giận, nháo lên tanh bành, cũng không chống nổi ba giây.
Xem ra, đời này cô đều không thể làm cái gì mà bạn gái hung mãnh được rồi.
Khi ở trên xe Lục Minh Thành đã cảm thấy ở chỗ nào đó của mình muốn nổ rồi, lúc ôm cô lăn lộn ở trên giường mềm mại anh lại càng cảm thấy thân thể mình như bị ném lựu đạn.
Đáng chết, bây giờ còn chưa đến một tuần...
Uyển Dư cũng cảm nhận được Lục Minh Thành đang cố kìm nén, thấy trên trán anh đều chảy mồ hôi đầm đìa, cô có chút không đành lòng, thiếu chút nữa chủ động nói ra câu muốn giải quyết cho anh các loại.
Nhưng nghĩ đến tối hôm nay anh đánh mông cô ở trên xe, nhất thời liên nổi lên tâm tư trả thù.
Ai bảo anh bắt nạt cô tối anh phải để cho anh chết ngộp mới hả dạ "Vẫn còn tức giận?"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Uyển Dư, cô cao ngạo ngoảnh khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, nhưng lại bị Lục Minh Thành Cương ép giữ lại cúi đầu hôn.
"Uyển Dư, anh sai rồi."
"Ô?"
Uyển Dư làm sao cũng không nghĩ đến, người đàn ông kiêu ngạo như Lục Minh Thành sẽ chủ động nhận sai, khiến cô trong nháy mắt không biết phản ứng thế nào.
Hoảng hốt một chút, cô lại nghe Lục Minh Thành thấp giọng nói tiếp: "Uyển Dư, xin lỗi, tối hôm nay anh không nên hung dữ với em.
Chẳng qua là...Chẳng qua là vừa nghĩ đến con gà đó muốn đút rượu cho em trong lòng liền chua đến khó chịu."
"Uyển Dư, anh ghen..."
Lòng Uyển Dư liền mềm nhũn như đất, lông mi cô như cánh bướm nhẹ nhàng rụng rung.
Vốn dĩ là còn muốn đùa bỡn anh một chút, nhưng cậu trẻ tốt như vậy, làm sao cô có thể tức giận được! Khuôn mặt nhỏ nhắn Uyển Dư đỏ lên, cô đưa tay ra hơi đi xuống tìm kiếm chỗ nào đó của Lục Minh Thành.
Càng đến gần cảm thụ lửa nóng của anh, mặt nhỏ nhắn của cô càng nóng lên như lửa.
Cô xấu hổ đến suýt nữa che mặt chạy như điên, sao mà sau khi ở cùng một chỗ với cậu trẻ cô liên sống cuộc sống không xấu hổ không ngượng ngùng nhỉ...
Tò Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân đưa về lưng chừng núi.
Mặc dù trên người cô không có giây nhưng trong suy nghĩ của cô thì chính là bị Chiến Mẫn Quân trói về.
Dọc trên đường đi, anh ta đè hết hai chân hai tay cô, giống như tên cường đạo, thế còn không phải là bắt cóc saol Khi bị Chiến Mẫn Quân ném lên giường, Tô Trà Trà nhanh nhảu bò dậy, muốn cách anh ta càng xa càng tốt.
Chuyện đêm hôm đó với cô mà nói chính là một chuyện cực kỳ phẫn nộ, ác độc như vậy, cô không muốn trải qua lần nữa.
Huống chỉ hôm nay lại là ngày giỗ của con mình.
Vừa nghĩ đến kêm sắt lạnh như băng, hung hãn ra vào trong thân thể mình, tàn nhẫn giết chết đứa trẻ cô đang mang, thì cô ấy liên hận không thể chém Chiến Mẫn Quân Thành trăm mảnh..
Anh ta là kẻ thù không đội trời chung với cô, thân thể cô cho dù cho chó ăn cũng không thể lưu lại dấu vết của người đàn ông ác độc này! "Tô Trà Trà, cô thật là đê tiện! Trước đó là An Khang giờ lại đến con gà đáng ghét kia, cô thật đúng là chơi gà đến nghiện!"
Vừa nói chuyện, thân thể của Chiến Mẫn Quân đã hung hãn đè lên người Tô Trà Trà.
Tay cô không còn sức lực, không thể đẩy anh ta ra, cô chỉ có thể nhìn anh ta cười nhạt, kèm theo chút thê lương chán ghét: "Chiến Mẫn Quân, anh biết hôm nay là ngày gì không?"
Chiến Mẫn Quân gắt gao đè bả vai Tô Trà Trà xuống, lực đạo đó gân như là muốn đem vai cô ấy bóp gãy.
Nghĩ đến vừa rồi ở Lam Điều, Tô Trà Trà ngồi ở trên người con gà kia, cười tươi như hoa lộ cả lúm đồng tiền, sau đó, lại còn để con gà kia kéo vào ngực vừa ôm vừa hôn, Chiến Mẫn Quân liên muốn giết người.
Anh ta bây giờ, vô cùng vô cùng muốn vặn gãy cổ cô, tốt nhất là đem Tô Trà Trà chém thành trăm mảnh, để cho người phụ nữ khiến cho người ta tức chết này không cách nào ảnh hướng đến anh ta nữa.
Ngón tay Chiến Mẫn Quân không tự giác được mà siết chặt, lúc này anh ta rất nôn nóng muốn cho Tô Trà Trà biết cô ấy rốt cuộc là người con gái của ai.
Nhưng có thể là bởi vì trong mắt cô ấy quá nhiều hận ý và nỗi buồn, ngực của anh ta co rút lợi hại, theo bản năng hỏi một câu: "Hôm nay là ngày gì?"
"Ha ha"
Tô Trà Trà không trả lời chẳng qua chỉ lạnh lùng cười, cặp mắt diễm lệ vô song có hận nhưng càng nhiều hơn vân là giêu cợt khiến anh ta khó có thể quên.
Tô Trà Trà thực sự cảm thấy cực kỳ cực kỳ nực cười, sao mà không buồn cười cho được! Năm đó chính anh ta đã ra lệnh giết chết đứa bé trong bụng cô, còn không cho bác sĩ dùng thuốc tê, mà giờ anh ta đều quên hết.
Có thể là anh ta đã làm quá nhiều chuyện xấu nên đây đối với anh ta mà nói, bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không đáng nhớ đi.
Nụ cười trên mặt cô ấy dần trở nên châm chọc hơn, cô ấy cứ cười như thế, trong mắt không hề có chút nhiệt độ nào, nhưng nét quyến rũ sẵn có trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng quyến rũ hơn, phong tình vạn chủng.
"Chiến Mẫn Quân, anh thật đúng là người hay quên!"
Nhìn nụ cười châm chọc trên mặt Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân càng nóng nảy hơn, tay của anh ta từng chút chuyển đến trên cổ của cô ấy, rồi sau đó bóp vang lên tiếng "rắc rắc".
"Tô Trà Trà, cô đừng có ở đây mà làm ra vẻ huyền bí với tôi! Nói! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?"
Tô Trà Trà không lập tức trả lời, cô ấy càng cười tươi hơn, chẳng qua là, trong mắt lại trống rỗng không hề có điểm tiêu cự nào.
Nụ cười đẹp như thế, gương mặt xinh như thể lại không có linh hôn, dường như chỉ bộc lộ sự châm chọc tố cáo cái đáng cười tàn nhẫn của Chiến Mẫn Quân.
Anh ta bị nụ cười của Tô Trà Trà chọc cho gân như muốn điên.
Giờ phút này, anh ta vô cùng muốn xé bỏ khuôn mặt tươi cười đó của cô nhìn một chút xem, dưới khuôn mặt tươi cười kia rốt cuộc cất giấu những tâm tư đen tối gì.