Trong lòng Uyển Dư hiểu rõ, lần này Lục Minh Thành nổi giận thật, anh mặc dù chỉ nói một câu vừa nãy "Uyển Dư, em hôm nay thật là làm anh nhìn với ánh mắt khác", thế mà cô lại nghe được rất nhiều ý bất đồng.
Nói thí dụ như: Uyển Dư, em xong đời.
Uyển Dư, anh nhất định sẽ dạy dỗ em thật tốt!
Uyển Dư anh sẽ khiến em muốn khóc cũng không được!
Uyển Dư, anh sẽ chặt chân em!
Uyển Dư khóc không ra nước mắt, cô chỉ bôi Tô Trà Trà uống rượu thôi mà làm sao lại đụng phải cậu trẻ chứ? Mặc dù hôm nay cô xác thực không muốn phát sinh cái gì với tiểu ca ca, nhưng mà tán nhảm với nhau cũng không có sao mà? Mãi sau đó Tô Trà Trà mới phát hiện không thấy Uyển Dư đâu, cô ấy buông tiểu ca ca bên cạnh ra, mơ mơ màng màng quơ tay nhỏ: "A Uyển? A Uyển, cậu đâu rồi? Tôi nay chúng ta đã nói trước không say không vê, nếu cậu dám chạy, tôi sẽ không để ý đến cậu!"
"Chị gái, em quan tâm chị! Tôi nay chúng ta không say không về!"
Ngày thường khách tiểu ca ca đó gặp toàn là phú bà lớn tuổi, thật vất vả mới vớ được mỹ nữ tuyệt sắc nhân gian như Tô Trà Trà, làm sao cậu ta có thể tùy tiện bỏ qua miếng thịt béo dâng đến miệng chứ, cậu ta xích lại gần sát, ôm lấy cổ Tô Trà Trà, sau đó định cho cô một cái hôn thật dài kiểu pháp lãng mạng.
Chẳng qua là, cậu ta chưa kịp hôn thì người Tô Trà Trà đột nhiên bị nhấc lên.
Mặt Chiến Mẫn Quân cuồn cuộn lửa giận: "Tô Trà Trà cũng đi tìm gà vui vẻ khoái lạc à? Cô thật đúng là có khả năng!"
Chiến Mẫn Quân thô lỗ ôm ngang cô ấy lên, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong quán bar, mặt đen lại ôm Tô Trà Trà ra ngoài.
Uyển Dư không yên tâm thả Tô Trà Trà một mình ở đây nên cô vùng vằng tụt xuống khỏi bả vai của Lục Minh Thành, định đi xem tình huống của Tô Trà Trà một chút.
Cô còn chưa thành công thoát khỏi kìm chế của Lục Minh Thành liên thấy Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân mạnh mẽ cưỡng ép lôi vào trong ngực.
Thấy Chiến Mẫn Quân, Uyển Dư còn lo lắng hơn.
Cô biết, Tô Trà Trà có chừng mực, cho dù uống say những người say chứ lòng không say, sẽ không nhất định làm ra những chuyện hoang đường với hai tiểu ca ca kia.
Nhưng Chiến Mẫn Quân lại khác.
Từ lúc bắt đầu anh ta chỉ mang đến cho cô ấy toàn là tổn thương.
Tối hôm nay chắc chắn anh ta sẽ bắt nạt Tô Trà Trà! "Cậu trẻ, anh thả em xuống!"
Tình huống tối hôm nay quá đặc biệt, Uyển Dư sợ Tô Trà Trà thật sự bị Chiến Mẫn Quân bắt nạt đến thảm, cô đá hai chân kháng nghị kìm cặp hạn chế tự do của Lục Minh Thành.
"Làm sao, thả em xuống để em uống ly rượu giao bôi cùng với con gà kia, hay là để cậu ta đút rượu cho?"
Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đã đen như đáy nồi.
Tối hôm nay anh tới nói chuyện với Chiến Mẫn Quân không ngờ lại thấy được Uyển Dư chơi gà, mà con gà kia còn muốn dùng cái loại phương thức đó đút rượu cho cô...
Cô thật coi anh là bạn trai chính quy, không đúng là chồng, cô coi anh là chồng đã chết đúng hay không! "Cậu trẻ, em không có..."
Uyển Dư chột dạ cực kỳ, thanh âm nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe rõ.
"Cậu trẻ, anh mau thả em xuống, em thật sự có việc!"
Uyển Dư tìm kiếm bóng người Tô Trà Trà khắp nơi, trong nháy mắt mà Chiến Mẫn Quân đã ôm cô ấy ra tận ngoài cửa.
Cô không có cách nào đoạt lại được.
Lục Minh Thành hoàn toàn không quan tâm đến yêu câu của Uyển Dư, anh trực tiếp bỏ cô vào chỗ ngồi đằng sau xe, ngày sau đó đè thân thể cường tráng của mình lên.
Trong thanh âm mang theo tức giận tột cùng: "Uyển Dư, ở trong lòng em, rốt cuộc coi anh là cái gì?"
Tài xế từ kính chiếu hậu có thể thấy rõ vẻ mặt lúc này của Lục Minh Thành.
Lục Thiếu thật là đáng sợ, nhìn qua cứ giống như là muốn ăn thịt người vậy.
Tài xế không muốn cháy thành còn vạ lây đến người vô tội là mình, hơn nữa anh ta cảm thấy nếu mình mà nhìn được một ít chuyện không thích hợp với thiểu nhi mắt sẽ bị mọc mụn nên mới sáng suốt nâng tấm ngăn cách lên.
Uyển Dư yếu ớt nuốt nước miếng một cái, cô biết, cậu trẻ bây giờ đang cực kỳ cực kỳ tức giận.
Thật ra thì, cô cũng có thể hiểu cho cậu trẻ, anh nghĩ rằng cô tìm gà.
Nếu anh ở Lam Điền tìm mấy chị gái thì cô nhất định cũng sẽ rất tức giận.
Uyển Dư cảm thấy, cô nên nói gì đó để dập tắt hỏa khí hừng hực trên người cậu trẻ.
Đâu óc cô nhanh chóng chuyển động, không biết nên nói cô coi cậu trẻ là gì đây? Anh là niềm vui lớn nhất trong eml Trong đầu không hiểu sao lại nhảy ra một câu như vậy, Uyển Dư dùng sức läc đâu.
Nếu như cô dám nói những lời đó với cậu trẻ, anh nhất định sẽ trực tiếp vặn gãy cổ cô ném ra ngoài cửa sổ.
Không đợi cô kịp lên tiếng, giọng mang theo tức giận của Lục Minh Thành lại vang lên bên tai: "Uyển Dư, em đúng là lợi hại, dám đi tìm gà cơ đấy!"
"Cậu trẻ em thật sự không có đi tìm gà!"
Uyển Dư không muốn bị Lục Minh Thành hiểu lâm, cô vội vàng biện giải cho mình: "Cậu trẻ, anh phải tin tưởng em, hai chàng thanh niên đó là người khác gọi cho em và Trà Trà."
"Ôt"
Lục Minh Thành cười nhạt, Uyển Dư cảm thấy ánh mắt lúc này của anh có thể bằm cô thành nghìn mảnh.
"Người khác? Ai? Người nọ đúng thật là tri kỷ! Uyển Dư, có phải tối nay nếu anh không tới, em sẽ để cho cậu †a đút rượu cho mình hay không?"
Sau khi bắt đầu quan hệ với Uyển Dư, Lục Minh Thành vẫn luôn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng khi nghĩ tới mới vừa rồi con gà đáng ghét đó vểnh môi định đút rượu cho Uyển Dư, anh lại cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Gân xanh trên trán Lục Minh Thành nảy một cái, người đàn bà này, anh còn chưa từng được đút rượu cho cô như thế đâu, cô lại dám để cho một con gà...
Càng nghĩ càng tức, Lục Minh Thành không nhịn được đánh một cái lên mông của Uyển Dư.
Cái cô gái nhỏ này, thật là, một chút tự giác cũng không có.
Chẳng lẽ cô không biết tình huống sau khi mình uống rượu là cái dạng gì à? Cô xem bói cho con gà đó, hay là có ý định giống như lân trước cô đối với anh, cởi quần áo của con gà kia? Nghĩ đến tối nay, nếu mình không đến, Uyển Dư sẽ uống rượu say rồi làm một ít chuyện không thể tưởng tượng với con gà kia, trong lòng Lục Minh Thành càng nóng.
Thật muốn đánh sưng mông cô, để cô hiểu rõ mình rốt cuộc là người con gái của ail Lục Minh Thành nghĩ thế nào liên làm y thế ấy, tay anh dùng sức mạnh mẽ nhéo một cái ở trên mông Uyển Dư.
Lần này anh ra tay hơi mạnh làm Uyển Dư đau đến suýt nữa nhảy dựng từ ghế ngồi đằng sau lên.
"Cậu trẻ, anh nhẹ một chút..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư nhíu thành một đoàn: "Đau chết mất..."
"ồ, Lục Minh Thành cười nhạt: "Em còn biết đau!"
Tài xế đang chuyên tâm lái xe đột nhiên đánh tay lái một cái suýt nữa thì vọt vào cống thoát nước thối rình ở một bên.
Cậu trẻ anh nhẹ chút đi...
Hóa ra bây giờ Lục thiếu đang cùng cô gái nhỏ thiên lôi địa hỏa Thật may vừa rồi anh ta hiểu được trước, kéo tấm ngăn lên.
Bất quá, cậu trẻ...Cô gái này lại là cháu ngoại của Lục thiếu?