"Chị Hiểu Khê, Lục thiếu vì chị làm nhiều chuyện như vậy, anh ta nguyện ý giúp chị, chị giúp em cầu xin anh ta, nể mặt mũi chị, anh ta nhất định sẽ bỏ qua cho emf"
Dương Tuyết ngây thơ cho rằng, cô ta cùng Diệp Hiểu Khê là châu chấu trên một sợi giây, cô ta lần lượt gây khó khăn cho Uyển Dư thậm chí cả bắt cóc lân này, đều là mưu kế của Diệp Hiểu Khê.
Hiện tại cô ta gặp nạn, Diệp Hiểu Khê sẽ dốc toàn lực cứu mình.
Ngoài dự liệu là, cô ta đợi lúc lâu, chỉ chờ được một câu nói của Diệp Hiểu Khê: "Dương Tuyết, tôi không cứu cô được!"
"Chị Hiểu Khê, lời này của chị là ý gì? Chị mặc kệ tôi có đúng không?"
Nghe lời của Diệp Hiểu Khê, Dương Tuyết lập tức nổi nóng: "Chị Hiểu Khê, chị không thể qua cầu rút ván như vậy! Chị nhất định phải cứu tôi!"
"Dương Tuyết, đừng trách tôi, có trách thì hãy trách cô quá ngu xuẩn!"
Nói xong câu này, Diệp Hiểu Khê trực tiếp cúp điện thoại.
"Chị Hiểu Khê! Chị Hiểu Khê!..."
Nói gì cũng không được Diệp Hiểu Khê đáp lại, Dương Tuyết tựa như người mất hôn vậy, cô ta cứ nghĩ rằng, Diệp Hiểu Khê thật lòng coi mình là chị em tốt.
Bây giờ xem ra, Diệp Hiểu Khê chẳng qua chỉ đang lợi dụng mình.
Cô tự nhận mình là người rất khôn khéo, không nghĩ đến ngoảnh đầu lại cuối cùng bị Diệp Hiểu Khê coi như công cụ! Dương Tuyết hận đến cả người run rẩy, cô biết, lần này Lục Minh Thành sẽ không bỏ qua.
Nhưng nếu như cô ta còn có thể toàn vẹn rút lui, cô ta chắc chắn phải đi tìm Diệp Hiểu Khê tính sổ.
Cô vẫn cho là, tất cả đau khổ đều do Uyển Dư ban tặng, nhưng bây giờ cô ta mới hiểu được, là Diệp Hiểu Khê từng bước đẩy mình vào đường cùng.
Xử lý xong chuyện của Dương Tuyết bên này, Lục Minh Thành vừa định mang Uyển Dư và hai đứa nhỏ về biệt thự Tiên Thủy Loan của anh thì Hàn Tịnh hùng hùng hổ hổ vọt vào.
Anh ta dừng sức ôm lấy Uyển Dư, chặt như là muốn đem cô dung nhập vào trong thân thể mình.
"Lão đại, cô không sao! Cô không sao, thật tốt quái Lão đại, tôi thật sự rất sợ cô và bảo bối sẽ xảy ra chuyện gì đó.Lão đại, chuyển đến chỗ tôi ở đi có được không? Tôi sẽ chăm sóc cô và bảo bối thật tốt.Từ nay về sau, người một nhà chúng ta sẽ không tách ra nữa!"
Hàn Tịnh từ miệng của Lục Hi biết được chuyện hai đứa nhỏ bị bắt cóc, sau đó anh ta lại hỏi Uông Thiếp, mới biết Uyển Dư đã chạy đến cứu hai đứa nhỏ.
Anh ta không dám trì hoãn chút nào, một đường chạy như gió lốc cuối cùng cũng đến.
Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh ta cảm thấy sợ hãi như vậy, trên đường đi, anh ta suy nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra.
Bất kể là Uyển Dư, Diệp Gia Bảo hay là Diệp Uyển Nghi có chuyện, anh ta đều không cách nào chịu nổi.
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi mặc dù không phải là con ruột của anh ta, nhưng anh ta thật lòng xem bọn chúng như con cái mà thương, yêu ai yêu cả đường đi, sống chung một thời gian ngắn, anh ta cũng đã rất quan tâm rất quan tâm đến hai đứa trẻ.
Cận thân tình khiếp, mới vừa đến bên ngoài công xưởng bỏ hoang, anh ta liên có chút không dám đi tiếp, anh ta sợ khi mình đẩy cánh cửa trước mặt ra sẽ chỉ nhìn thấy thi thể lạnh như băng.
Nhưng thật may, ông trời phù hộ, lão đại anh ta thích và hai đứa nhỏ đều không sao.
Dùng sức ôm lấy Uyển Dư, Hàn Tịnh vui đến chảy nước mắt, không muốn buông tay ra.
Anh ta chỉ muốn cứ ôm cô như thế, không bao giờ tách rời.
Trước đây do anh ta khinh suất không bảo vệ hai đứa nhỏ thật tốt.
Sau này, anh ta sẽ luôn đem Uyển Dư và hai đứa nhỏ đặt dưới mí mắt mình, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt người anh ta yêu nhất.
"Lão đại, chúng ta mang bảo bối về nhà có được không?"
Hàn Tịnh nhìn cô gái mình yêu trong ngực, thấy thế nào cũng thích.
Hốc mắt anh ta đỏ lựng, mà trong lòng cũng nóng lên, không hiểu sao cứ thích cô vậy! Thích đến mức so với mạng của mình còn thích hơn.
Nhìn Uyển Dư khẽ nhếch môi, Hàn Tịnh bỗng nhiên đặc biệt muốn hôn cô.
Anh †a tựa như chưa có lần nào đủ dũng khí để hôn lão đại, lần này, anh ta muốn lấy phương thức nóng bỏng nhất hôn cô, khiến cho cô cũng lây truyền lửa yêu của mình.
Hàn Tịnh cúi đầu xuống, vừa định lấy hết dũng khí cho cô gái mình yêu sâu đậm một nụ hôn nồng cháy, người của anh ta liền mất đà ngã ra đằng sau.
Lục Minh Thành đẩy một cái, rồi lành lạnh nhìn Hàn Tịnh ở trên đất, ngay sau đó tuyên bố quyền sở hữu, đem Uyển Dư ôm chặt vào ngực.
"Uyển Dư, chúng ta về."
Hàn Tịnh đĩ nhiên không cam lòng nhìn người con gái mình thích bị Lục Minh Thành cướp đi như vậy, anh ta không để ý vết thương trên người mình, dùng dăng bò dậy từ dưới đất sau đó vọt đến trước mặt Lục Minh Thành và Uyển Dư.
Khi còn bé, anh ta sợ Lục Minh Thành.
Mặc dù bây giờ trưởng thành vẫn sợ như trước.
Nhưng khi người đàn ông đứng trước mặt cô gái mình yêu phải dũng cảm một chút.
Hàn Tịnh vô cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Lục Minh Thành nói rõ ràng từng chữ một: "Cậu trẻ, cháu sẽ không để chú mang lão đại đi đâu!"
Nói xong, anh ta liền quay mặt nhìn sang Uyển Dư: "Lão đại, đi cùng tôi có được không? Cậu trẻ không thích hợp với cô, bảo bối cũng nên có một mái nhà hoàn chỉnh, cô không thể nể mặt mũi của bảo bối, cho tôi thêm một cơ hội nữa ư?"
"Hàn mập, thật xin lỗi, tôi..."
Có mấy lời mặc dù khi nói ra miệng rất đau đớn nhưng nếu không nói ra, cứ để Hàn Tịnh tiếp tục như thế, lại càng khiến anh ta chịu nhiều tổn thương hơn.
Uyển Dư không thích kiểu một mặt nói yêu đương với Lục Minh Thành, mặt kia lại nảy lòng tham hưởng thụ ấm áp của người đàn ông khác.
Cô áy náy nhìn Hàn Tịnh một cái: "Hàn mập, thật sự xin lỗi, tôi chỉ xem cậu là một người bạn thân thôi."
"Lão đại, tôi từng nói, tôi không muốn cô xin lỗi!"
Hàn Tịnh kích động nắm lấy tay Uyển Dư: "Lão đại, cô nguyện ý xem tôi là bạn tốt đã chứng minh cô thật không có chán ghét tôi.
Nếu cô không chán ghét tôi vậy cô thử tiếp nhận tôi có được hay không?"
"Lão đại, cô không thích tôi chỗ nào, tôi đều có thể sửa.
Thật, tôi sẽ thay đổi.
Lão đại, tôi cũng biết, bản thân có rất nhiều khuyết điểm nhưng mà tôi đảm bảo với cô, tôi sẽ cố gắng tốt dần lên, giống như cậu trẻ vậy."
Thanh âm của Hàn Tịnh gân như là hèn mọn van xin: "Lão đại, cô không thể thích tôi một lần ư?"
"Hàn mập, thật xin lỗi."
Uyển Dư dùng một chút nói tiếp: "Thật ra tôi cũng thích cậu, nhưng cái này không phải giống như tình cảm nam nữ, tôi..."
"Không có gì khác nhau cả."
Không đợi Uyển Dư nói xong Hàn Tịnh đã nôn nóng cắt đứt.
"Lão đại, tin tưởng tôi, tôi thích cô hơn cậu trẻ rất nhiều, lão đại, cho tôi một cơ hội có được không?"
"Hàn mập, tôi đang ở chung với cậu trẻ."
Uyển Dư im lặng trong chốc lát cuối cùng nói ra những lời này.
Ở cùng nhau...
Hàn Tịnh sững sờ tại chỗ, anh ta kinh ngạc nhìn Uyển Dư, trong lòng cảm thấy bản thân thật nực cười, anh ta giống như là một đứa trẻ hư, luôn mong ước những thứ đồ chơi không thuộc về mình.
Không, không phải đồ chơi, mà là thứ bảo bối trân quý nhất.
Hai đứa nhỏ chẳng qua là con cậu trẻ, năm năm trước, cậu trẻ và Uyển Dư đều đã kết hôn rồi.
Bây giờ Uyển Dư lại yêu cậu trẻ.
Tất cả chuyện này, thật sự là lương duyên trời đã định trước.