"Cậu trẻ, vậy bây giờ anh cũng tính là bạn trai em sao?"
Trên thực tế, sau khi Uyển Dư tỏ tình với Lục Minh Thành thì cô đã coi anh như bạn trai của mình rồi, nhưng để mối quan hệ giữa hai người trở nên chính đáng, Uyển Dư vẫn muốn có được sự xác nhận của Lục Minh Thành.
"Ừm"
Anh là chồng cô thì đương nhiên là bạn trai của cô.
"Bạn trai!"
Uyển Dư ngẩng mặt lên nở nụ cười rực rỡ, hóa ra thích một ai đó thì chỉ cần gọi người đó một tiếng bạn trai sẽ khiến trong lòng vui vẻ muốn bay lên.
Con người luôn thích được voi đòi tiên mà, Uyển Dư chỉ mới làm tiểu bá vương ở trước mặt Lục Minh Thành một chút thì càng ngày gan càng lớn rồi.
Cô ôm cổ Lục Minh Thành rồi xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của anh: "Cậu trẻ, anh có biết không, bạn trai trong xã hội bây giờ rất tam tòng tứ đức với bạn gái? Cái gì bạn gái nói đều phải nghe..."
Thực ra, Uyển Dư đang muốn giảng về "tam tòng, tứ đức "với người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này, nhưng cô hình như cũng quên mất nội dung cụ thể là gì rồi.
Cô nhăn mặt đau khổ: "Tóm lại là, nếu anh là bạn trai của em thì anh phải đối tốt với em, hơn nữa không thể động chút là nói muốn đánh gãy chân em."
Uyển Dư cảm thấy chính mình thực sự yếu đuối trước mặt Lục Minh Thành, cô không dễ dàng gì mới đủ dũng khí nói ra lời này, nhưng cứ nhắc tới câu đánh gãy chân cô khiến cô không tự chủ cảm thấy có chút rụt rè.
Cậu trẻ thực sự rất hung dữ, anh từ trước đến nay chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc khi ra tay với Quý Ngôn với Uông Thiếp, nếu như cô ở trước mặt anh quá khoác lác, anh nhất định sẽ hành hạ cô mất! Nghĩ đến đây, Uyển Dư không khỏi ngẩng mặt lên lén nhìn Lục Minh Thành.
Nhìn thấy sắc mặt anh thật sự không tốt lắm, Uyển Dư liên hóm hỉnh nói: "Cậu trẻ, nếu như anh không đồng ý thì quên đi."
"Ừm"
Âm thanh phát ra khiến Uyển Dư đều muốn khóc rồi, cái gì mà "ừm" chứ, với tư cách là một người bạn trai, anh không phải nên nhẹ nhàng mềm mỏng mà nói tuyệt đối sẽ không hung dữ với cô sao? Uyển Dư cảm thấy trong lòng tràn đầy buồn bã, bạn trai của người khác lúc nào cũng hở chút quỳ gối sầu riêng, còn bạn trai nhà cô lại luôn luôn lén tìm cách đánh gãy chân cô! Uyển Dư vừa định muốn nói gì đó để bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng, thì cô chợt nghe thấy giọng nói không hài hòa nào đó.
Sau khi hiểu rõ rốt cuộc là âm thanh là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư liền đỏ lên thành quả cà chua.
Khu vườn nhỏ của trường đại học là nơi tuyệt vời cho các cặp đôi trẻ tuổi hẹn hò với nhau, vào ban đêm không ít cặp đôi sẽ làm những việc không thể diễn tả trong khu vườn tăm tối này.
Lúc trước, bạn cùng kí túc xá đại học của cô cũng thường xuyên trao đổi tình cảm với bạn trai trong khu vườn nhỏ này.
Cái gì mà thông đồng với nhau, cái gì mà nụ hôn dài kiểu pháp đều là thứ nên tảng nhất, không ít cặp đôi thích khám phá những tư thế mới sẽ trực tiếp tìm đến khu vườn nhỏ này để giải quyết.
Chủ đề mà các nữ sinh đại học trong ký túc xá trò chuyện, thực ra có đôi lúc cũng rất hạn chế.
Một cô gái trong ký túc xá của bọn họ đã từng ở trong kí túc xá nói về chuyện của cô ấy và bạn trai của cô ấy yêu nhau trong đêm, ở khu vườn nhỏ hay đến cả phòng tự học yên tĩnh cùng đều lưu lại dấu vết ân ái của bọn họ.
Khi đó, Uyển Dư còn bị bạn cùng phòng kí túc xá ép cung hỏi cô và Tân Chí Minh có phải cũng ở khu vườn nhỏ, những nơi như học tự học làm qua những chuyện đó.
Cô và Tân Chí Minh thực sự đã đến thăm khu vườn nhỏ một lần, lần đó Tân Từ Minh đã kéo tay cô, muốn cùng cô ngồi lại khu vườn nhỏ.
Nhưng mùa hè nóng nảy, Uyển Dư không muốn ở lại khu rừng cho muỗi đốt, Tân Chí Minh vừa ôm chặt cô thì cô đã dứt khoát đi ra khỏi khu vườn nhỏ.
Bây giờ nghĩ lại, quyết định lúc đó của cô thực sự rất lý trí, nếu không thì cô đã cùng Tân Chí Minh làm chuyện kia trong hôm đó rồi.
Người ta nói mối tình đầu là kỉ niệm đẹp đẽ khó quên nhất, nhưng đáng tiếc, bây giờ cô lại không hê muốn nhớ lại quá khứ giữa mình và Tân Chí Minh, bởi vì mỗi lần nhớ lại, cô đều muốn nôn.
Rõ ràng, Lục Minh Thành cũng nghe thấy âm thanh không đứng đắn kia, đối diện với ánh mắt sáng rực của Lục Minh Thành khiến Uyển Dư không tự chủ ho nhẹ tiếng.
"Cậu trẻ, chúng ta về sớm đi.Ban đêm ở trong rừng cây bị muỗi đốt thật vô nghĩa!"
"Uyển Dư, bây giờ là mùa đông."
Sau khi nghe lời nói của Lục Minh Thành, Uyển Dư đều muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cô làm sao cô có thể đoản mạch trước mặt cậu trẻ lân nữa chứ? Thật mất mặt quá đi! Trời lạnh thế này thì đi đâu kiếm ra muỗi đây! Vì quá xấu hổ nên trong giây lát Uyển Dư không biết phải nói gì.
Đang ngẩn ngơ, cô lại nghe thấy đôi tình nhân phía sau lưng đang tạo ra một loại âm thanh không đứng đắn.
Uyển Dư nhịn không được quay mặt lại, nhìn xung quanh một vòng thì thấy trên băng ghế gỗ rải rác trong khu vườn nhỏ, dường như cách nhau một đoạn là một cặp tình nhân dính liền nhau.
Cặp đôi tình nhân nhỏ bên trái dường như có lớn hơn, Uyển Dư vội vàng quay mặt sang bên phải, cặp đôi tình nhân bên phải đến cả tư thế hôn nhau cũng khó mà dứt ra được.
Được rồi, ở chốn đại học thiêng liêng này, thực sự có một nhóm thanh niên nhiệt huyết không sợ lạnh.
Uyển Dư xoa xoa tay, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ hồng, cô cụp mi xuống, vừa muốn nói với Lục Minh Thành, cậu trẻ, ở đây lạnh lắm, chúng ta đi về thôi.
Giọng nói của Lục Minh Thành vang lên bên tai cô: "Sao thế, ghen tị?"
"Hả?"
Uyển Dư tức thời không hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Minh Thành.
Bộ não của cô hoạt động nhanh chóng cũng đại khái hiểu được ý tứ trong câu của anh rồi.
Vừa rồi cô nhìn tứ phía những cặp tình nhân khác, ghen tị mà Lục Minh Thành nói chính là có ý nói cô ghen tị chuyện đó giữa những cặp đôi.
Uyển Dư không muốn Lục Minh Thành hiểu lầm mình, nhanh chóng giải thích: "Cậu trẻ, em không có..."
"Uyển Dư, em không cần cố gắng che đậy."
Lục Minh Thành dừng lại, sau đó nói: "Em có bạn trai, không cần ghen tị với người khác."
Cái gì mà cố gắng che đậy, cái gì mà ghen tị với người khác chứ! Cô chỉ là cảm thấy giới trẻ bây giờ quá là nhiệt huyết có được không! Cô có thể đã già rồi, ở trong khu vườn nhỏ đầy những người trẻ tuổi nhiệt huyết này, cô vẫn cảm thấy lạnh.
"Cậu trẻ, em biết mình có bạn trai, em cũng không ghen tị..."
Uyển Dư còn chưa nói xong thì đôi môi hơi mát lạnh của cô đã bị Lục Minh Thành dán chặt.
Uyển Dư cảm giác thật sự thần kỳ, trong một ngày lạnh giá như vậy đôi môi của anh vẫn còn nóng.
Cô không quen làm những điều thân mật như vậy ở nơi công cộng, cô vô thức muốn đẩy Lục Minh Thành ra nhưng lại bị Lục Minh Thành siết càng chặt hơn, anh để cô nằm trong tư thế yêu thích của các cặp tình nhân nhỏ trong khuôn viên trường đại học, để cô ngồi lên người anh, dùng sức hôn cô.
Bọn họ bây giờ cũng biến thành dính liền nhau rồi.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành hôn đến mức thở không thông, cô đã mấy lần muốn ngăn chặn hành vi thiếu văn minh của anh, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội để nói, cô chỉ có thể cùng anh ở trong khuôn viên thiêng liêng làm những việc thiếu văn minh như vậy.