Thực sự không biết ánh nhìn của Lục Cửu như thế nào mà mấy năm nay đều để Diệp Hiểu Khê trở thành nữ thần quốc gia.
"AE?"
Nghe thấy Quý Ngôn nói, bác sĩ Giang cũng sửng sốt, bà đẩy gọng kính xuống, ánh mắt hướng về phía Lục Minh Thành đầy trách móc: "Lục Cửu, anh lần này cũng quá đáng lắm rồi! Loại thuốc AE đó có thể uống lung tung được sao?"
"Ta cũng biết mấy huynh đệ con nhà quý tộc đều thích chơi đùa, các người phiên phức làm loạn thế nào ta cũng không nói gì, nhưng các người cũng không thể quá đáng đến mức dồn người khác vào đường chết chứ!"
Đừng chỉ nhìn bác sĩ Giang đã là phụ nữ trung niên sắp lên chức bà ngoại rồi nhưng tâm hồn của bà ấy vẫn là thiếu nữ, bà là fan trung thành của các bộ tiểu thuyết.
Bác sĩ Giang đã xem qua rất nhiều bộ tiểu thuyết bá đạo tổng tài, bá đạo vương gia, bên trong các bộ đó đều nói nam chính rất thích giày vò nữ chính đến chết đi sống lại, nhìn thấy nữ chính gần chết, bọn họ mới sốt vó lo lãng, tìm nhiều loại cách để chữa trị cho nữ chính.
Lúc xem tiểu thuyết, bác sĩ Giang xem rất chăm chú thích thú, nhưng sau khi xem thật kĩ, thì những nam chính trong tiểu thuyết đó cũng quá biến thái rồi! Bà thế nào cũng không nghĩ đến một người nhìn có vẻ là nhân tài, khá chính trực như Lục Cửu lại là loại biến thái đói Lúc Lục Cửu lạnh lùng thực sự rất dọa người, nhưng hôm nay, cho dù là danh phận một trưởng bối hay bác sĩ thì bà cũng đều nói vài câu.
"Lục Cửu, anh có phải cảm thấy giày vò người ta đến chết đi sống lại mới thích thú không? Ta nói cho anh biết, việc này chính là biến thái nghiêm trọng!"
Biến thái nghiêm trọng...
Môi Lục Minh Thành giật giật, anh bây giờ chỉ quan tâm thân thể của Uyển Dư nên không muốn so đo với bác sĩ Giang, nhưng Quý Ngôn, anh ta đối với từ biến thái nghiêm trọng này lại rất vui vẻ, cười suýt nữa co giật.
Bác sĩ Giang quay mặt lại, không khách khí nhìn Quý Ngôn: "Anh cũng không tốt đến mấy đâu!"
Quý Ngôn thoáng chốc buồn bã, anh chỉ là con cẩu độc thân thì làm sao biến thái được! Anh ta dù có muốn biến thái cũng không có ai có được không! Đâu Uyển Dư mặc dù rất mơ mơ hồ hồ, nhưng phỏng chừng cô cũng nghe thấy lời của bác sĩ Giang, cô không muốn bác sĩ Giang hiểu lầm Lục Minh Thành nên vội vàng giải thích: "Bác sĩ Giang, bà hiểu lầm rồi, cậu trẻ anh ấy không hê làm cháu..."
"Cậu trẻ?"
Uyển Dư vẫn chưa nói xong thì bác sĩ Giang đã kinh ngạc lên tiếng: "Lục Cửu, anh đến cả cháu gái của mình cũng có thể xuống tay?"
"Trâu già gặm cỏ non cũng không như anh đâu! Lục Cửu, anh cũng quá...
quá..."
Bác sĩ Giang đều không biết nên dùng từ gì để mô tả Lục Minh Thành.
Cái gì mà cầm thú, biến thái, đối với người mà đến cả cháu gái của mình cũng có thể xuống tay thì tất cả chỉ là lời nói tránh.
Bác sĩ Giang nhìn Lục Minh Thành rồi lại nhìn Uyển Dư, chả trách bà nhìn thấy vị cô nương này nhỏ hơn Lục Minh Thành rất nhiều, có khi nào tiểu cô nương vẫn còn chưa trưởng thành không? Nghĩ như vậy, sự chính nghĩa của bác sĩ Giang ngay lập tức bùng nổ.
Bà không thể nào trưng mắt nhìn đóa hoa của tổ quốc bị hủy hoại thế này.
Nghe thấy lời của bác sĩ Giang khiến Uyển Dư càng cạn lời, cô biết, sự hiểu lầm bây giờ càng lớn rồi.
Cô vừa muốn định chấp nhận Lục Minh Thành, không ngờ đến bây giờ phải chịu đựng thử thách về vấn đề khác thế hệ.
Có điều, việc đã được quyết định thì dù có bao nhiêu gian truân chông gai phía trước, Uyển Dư cô đều không ngần ngại.
Lục Minh Thành đúng thực là cậu trẻ của cô, nhưng giữa bọn họ lại không có bất kì mối quan hệ huyết thống nào, dù tình yêu này có long trời lở đất, cô cũng không hề mất mặt! Uyển Dư hít một hơi thật sâu, vừa muốn nói thêm điều gì đó thì đã nghe tiếng của bác sĩ Giang: "Tiểu cô nương, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đang học ở trường nào vậy? Cô yên tâm, chỉ cần cô muốn tiếp tục quay về trường học tập, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô."
"Học?"
Uyển Dư sửng sốt, nhìn cô trong còn rất nhỏ sao? ` Uyển Dư vô cùng nghiêm túc nói với bác sĩ Giang: "Bác sĩ Giang, cháu đã tốt nghiệp đại học được năm năm rồi."
Bác sĩ Giang nheo mày, bà tất nhiên không tin lời Uyển Dư.
Nực cười, nếu đã tốt nghiệp đại học năm năm thì nhìn sao cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rôi, nhưng tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng giống như học sinh cấp ba thôi, sao có thể tốt nghiệp đại học năm năm được! Bác sĩ Giang chuẩn bị thuốc xong liên lặng lẽ tiêm lên vai Uyển Dư, bà càng thêm khẳng định, tiểu cô nương này đang bị Lục Cửu uy hiếp cưỡng bức nên không dám nói.
Bác sĩ Giang vốn dĩ còn muốn nói thêm vài câu, nhưng ánh mắt của Lục Minh Thành thực sự quá dọa người rồi, bà sau khi tiêm thuốc cho Uyển Dư liên muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.
Dược tính của loại thuốc AE quá mạnh, bác sĩ Giang nói, bà tiêm thuốc cho Uyển Dư nhiều nhất cũng chỉ giúp cô giảm đi một chút thống khổ, nếu như sức kiềm chế của bản thân cô không đủ mạnh, thì tốt này nhất định sẽ không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Vì vậy, đa phần dược tính của thuốc AE đều phải dựa vào bản thân Uyển Dư để vượt qua.
Loại thuốc bác sĩ Giang tiêm cho Uyển Dư có tác dụng thôi miên, Uyển Dư dán chặt lên thân hình Lục Minh Thành được một lúc liền mơ hồ ngủ thiếp đi.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Uyển Dư, tâm trí Lục Minh Thành đều ngập tràn những lời bác sĩ Giang vừa nói lúc nãy.
Trâu già gặm cỏ non.
Nói anh biến thái hay méo mó gì đó thì anh còn không thèm quan tâm, nhưng cái câu trâu già gặm cỏ non đó, anh thực sự không thích chút nào.
Uyển Dư không lẽ nào cũng cảm thấy, anh chính là trâu già gặm cỏ non? Thực ra, anh cũng chỉ hơn cô bốn tuổi mà thôi.
Uyển Dư ngủ còn chưa đến nữa tiếng đồng hồ thì đã tỉnh lại, lần này tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như có vô số con bọ cứ bò qua lại, hơn nữa, cơ thể cô rất rất rất nóng.
Áo quần mang trên người rất khó chịu, cô nhịn không được muốn cởi bỏ tất cả áo quân xuống.
Cô dùng hết sức ôm lấy Lục Minh Thành, điên cuồng muốn đè Lục Minh Thành xuống, nhưng cuối cùng cô đều bị Lục Minh Thành ngăn cản lại.
Được rồi, Uyển Dư bây giờ cảm thấy chính mình giống như một người đàn bà độc ác hết lần này đến lần khác cậy quyền cưỡng bức, nhưng dù gì thì người đàn bà độc ác đó cũng to lớn hơn cô, cô căn bản không thể đè ngã được người ta.
Không thể thành công đè ngã Lục Minh Thành khiến cơ thể Uyển Dư khó chịu như bị ném xuống hỏa diệm sơn, cô cảm nhận được bản thân bây giờ giống như miếng thịt nướng, xung quanh là lửa thiêu đốt, nướng cô đến lúc chảy dầu, nếu đem lên ăn nhất định sẽ rất ngon.
Thực ra, nếu như chỉ nóng thôi thì Uyển Dư còn có thể chịu được, nhưng cơ thể cô bây giờ còn ngứa ngáy, không nói được rốt cuộc ngứa chỗ nào, cơn ngứa này khiến cô muốn bức điên.
Bức bách khó chịu thế này khiến cô rất muốn tìm cái gì đó để phát tiết, cô hận chính mình không thể tự cần trên người một cái, hoặc căn đến mức máu chảy thành dòng mới không khó chịu như thế nữa.