Két một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, thân thể Uyển Dư đột nhiên bị siết chặt.
Uyển Dư cứ nghĩ người mở cửa bước vào là Ngô Hiểu Hùng, không ngờ đến người bước vào vậy mà lại là Triệu Na.
Cơ thể Triệu Na được che kín kĩ càng, đến cả tay của cô ta còn phải đeo găng tay.
Khuôn mặt lộ ra bên ngoài của cô ta lộ rõ vết thương, xung quanh mắt còn có vết thâm, những vết thương trên khuôn mặt, có vết mới cũng có vết cũ, rõ ràng cô ta thường bị nhà Ngô Hiểu Minh bạo hành.
Triệu Na cười chế nhạo liếc nhìn Uyển Dư đang ngồi bên cạnh giường, rồi ung dung ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.
Nhìn thấy Uyển Dư cứ nhìn chằm gương mặt mặc dù đã thoa nhiều lớp trang điểm nhưng không thể che nổi vết sẹo của cô ta khiến ánh mắt Triệu Na ngay lập tức nhuốm màu hận ý: "Uyển Dư, có phải cô cảm thấy tôi bây giờ rất thảm phải không?"
Triệu Na đưa tay ra, có chút quý dị vuốt ve vết sẹo trên gương mặt mình: "Uyển Dư, tôi thảm như thế nào, nói cho cùng cũng là đều nhờ ơn của côi"
Uyển Dư thực sự cạn lời với Triệu Na, loại người như Triệu Na mãi mãi đều không thể nhìn ra bản thân cô ta đã làm sai chuyện gì, cô ta chỉ biết đẩy những bi kịch của chính mình đổ lỗi lên đầu người khác.
Nếu như có thể quay trở lại buổi tiệc từ thiện đêm đó, Uyển Dư vẫn như cũ không hối hận về quyết định của mình.
Cô vẫn sẽ không chút do dự đi xuống lâu, mặc kệ sự sống chết của Triệu Na.
Tối đêm đó, chính là Triệu Na bọn họ muốn hãm hại cô, hại người cuối cùng hại mình, Triệu Na cho dù có thê thảm đến đâu cũng là do cô ta tự làm tự chịu! Có điều, những lời này Uyển Dư lười nhác nói với Triệu Na, dù sao thì cho dù cô có nói ra Triệu Na vẫn sẽ hận cô nhưng thường, vậy thì tốt nhất không cần lãng phí miệng lưỡi.
Thấy Uyển Dư không lên tiếng càng khiến sự hận thù trong ánh mắt của Triệu Na càng thêm rõ ràng, cô ta điên cuồng trừng mắt nhìn Uyển Dư, giống như muốn dùng ánh mắt ác độc đó chém Uyển Dư thành ngàn mảnh.
"Nhị thiếu phụ nhân Ngô gia? Ha, cũng đúng, tôi gả vào Ngô gia đúng là sống những ngày vô lo vô nghĩ, nhưng ở đây chính là hố lửa, tôi mãi mãi cũng không thể nào thoát ra!"
Triệu Na đột nhiên xé rách áo của chính mình xuống, vết sẹo trên cơ thể cô ta càng thêm kinh khủng: "Uyển Dư, tôi mỗi đêm đều phải chịu đựng sự hành hạ của Ngô Hiểu Minh! Cô xem tôi đi, tôi bây giờ đã biến thành bộ dạng nào rồi!"
Giống như nghĩ đến gì đó, trên mặt Triệu Na đột nhiên liên lộ ra vẻ sung sướng như sau khi báo thù được: "Bộ dạng của tôi bây giờ chính là bộ dạng của cô ngày mai! Không, cô sẽ còn thảm hơn tôi! Uyển Dư, cô nhất định sẽ thê thảm hơn tôi!"
"Nỗi khổ mà Triệu Na tôi trải qua sẽ còn gấp nghìn gấp trăm lần trên người cô! Uyển Dư, cô không thoát thân nổi đâu! Cô đã được định sẽ bị hành hạ thành vũng bùn tanh, ai ai cũng có thể dẫm đạp lên!"
"Triệu Na, cho dù Uyển Dư tôi có trở thành vũng bùn thì cô cũng đừng nghĩ có thể dẫm lên!"
Uyển Dư ngẩng mặt lên nói từng câu từng từ với Triệu Na: "Triệu Na, đừng luôn đi trách người khác, cô sống thành bộ dạng thế nào cũng đều là do cô tạo ra!"
"Uyển Dư, cô nói ai tạo ra? Rõ ràng là do cô làm! Nếu như không phải cô hại tôi thì đêm đó tôi cũng không bị Ngô Hiểu Minh..."
Nghĩ đến sự tuyệt vọng và bất lực trong đêm đó, còn có cả nỗi đau đến thấu tim can, Triệu Na căm hận nghiến răng nghiến lợi: "Uyển Dư, cô hại tôi thảm thế này, cô khiến tôi sống không bằng chết thì tôi cũng sẽ không để cô sống yên!"
Triệu Na chậm rãi khoác áo lên, đột nhiên cô ra mở túi xách của mình ra, lấy một tấm danh thiếp đặt trên bàn trà trước mặt.
"Uyển Dư, đây là số điện thoại của bác sĩ phụ khoa mà tôi thường hay tới, tôi nghĩ, cô cũng rất nhanh sẽ cần dùng đến"
Nghĩ đến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng của mình, khuôn mặt Triệu Na gần như méo mỏ: "Ô, Uyển Dư, mặc dù tôi có hận cô đến xương tủy, nhưng dù sao chúng ta bây giờ cũng là chị em dâu rôi, tôi cũng không muốn cô chết quá sớm, nếu như đêm nay có cần đến thì tôi có thể giúp cô gọi điện câu cứu."
"Triệu Na, vậy tôi cảm ơn lòng hảo tâm của cô rồi"
Uyển Dư làm ra dáng tiễn khách, tiếp theo đây cô còn phải đối phó với Ngô Hiểu Hùng, cô thực sự không muốn lãng phí quá nhiều công sức trên người Triệu Na.
Bây giờ trên cơ thể cô càng lúc càng nóng đến khó chịu, trên trán Uyển Dư đã rỉ ra mồ hôi rồi, cơ thể cô run rẩy không kiểm soát.
Cô cấp thiết muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng đại não của cô lại ngày càng rối loạn, cô biết bản thân mình rất nhanh sẽ mất đi sự phán đoán cơ bản nhất, không biết nhã nhặn không biết xấu hổ, sẽ làm ra những chuyện không cách nào cứu vãn nổi.
Triệu Na cũng nhìn ra sự khác lạ củA Uyển Dư, cô ta nhếch môi cười: "Uyển Dư, Hiểu Khê tối này có lẽ đã cho cô uống không ít thuốc phải không? Tôi thực sự sợ chút nữa một mình đại ca sẽ không làm thỏa mãn cô rôi! Có điều cô yên tâm, Ngô Hiểu Minh cũng đang trên đường về, tôi rất hào phóng, tôi có thể nhờ Ngô Hiểu Minh đến giúp nha"
"Ừm, sau này mỗi tối, tôi đều có thể gọi Ngô Hiểu Minh đến giúp đỡ, cô đẹp hơn tôi, Ngô Hiểu Minh nhất định sẽ thích cô hơn!"
Nghe thấy những lời của Triệu Na khiến Uyển Dư kinh tởm muốn nôn, Triệu Na vậy mà lại muốn chông của chính mình cùng với cô...
Quả đúng là người một nhà, nếu không bước vào Ngô gia thì chỉ người nhà Ngô gia thôi cũng đã đủ kinh tởm rôi! Nghĩ đến tiếp theo đây cô phải một mình đối mặt với hai người đàn ông kinh tởm Ngô Hiểu Hùng Ngô Hiểu Minh, Uyển Dư thực không nhịn nổi nữa, cô nằm bên cạnh giường nôn thốc nôn tháo.
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ củA Uyển Dư, trong lòng Triệu Na càng thêm đắc ý, nôn đi, nôn đến chết mới đúng, sau khi cô ta theo Ngô Hiểu Minh, cô ta còn nôn ít sao! Uyển Dư cũng nên nếm thử mùi vị thống khổ của cô ta! Uyển Dư càng thống khổ thì cảm giác vui vẻ kinh tởm trong lòng Triệu Na càng thêm mạnh mẽ, cô ta đứng lên trịnh thượng nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, cô thế này đã nôn rồi? Chút nữa bị đại ca yêu thương, cô còn nôn đến chết!"
"Uyển Dư, tôi ở đây có thuốc chống nôn, cô có cần uống trước một chút?"
"Triệu Na, thuốc chống nôn này cô vẫn nên để dành cho bản thân uống đi, cơ hội mà cô dùng còn nhiều hơn tôi!"
Uyển Dư đứng dậy nói từng câu từng chữ với Triệu Na.
Lời nói củA Uyển Dư đã đâm trúng chỗ đau đớn của Triệu Na, Triệu Na điên cuồng trừng mắt nhìn Uyển Dư, sau đó quay người đi ra khỏi phòng.
Nhà giàu là gì? Triệu Na từ trung học đã có mộng vào nhà giàu, bây giờ cô ta cuối cùng cũng được gả vào nhà giàu rồi, nhưng biến thành trò cười của cả Hải Thành này khiến trong lòng cô ta không can tâm! Một khi Uyển Dư thê thảm hơn cô ta, thì trong lòng cô ta mới có thể an ủi được chút nào.
Uyển Dư, cô bây giờ cứ đắc ý đi, tôi muốn xem xem qua đêm nay rồi, cô có thể đắc ý thế nào! Ừm, chút nữa cô ta phải chực sẵn ở bên ngoài để quan sát kỹ động tĩnh ở trong phòng, còn có thể kịp thời gọi điện thoại cho xe cứu thương giúp Uyển Dư nữa.