Hào quang rung động trong mắt Hàn Tịnh rơi vào tâm mắt Lục Minh Thành, anh tĩnh lặng liếc nhìn Hàn Tịnh, Uyển Dư không dễ dàng gì mới đồng ý cân nhắc đến anh một chút, nếu anh để Uyển Dư với Hàn Tịnh thân mật đi tham gia đại hội thể thao phụ huynh cùng hai đứa nhỏ mới lạ! Uyển Dư không nhìn được mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Được."
Được...
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh Thành tối sâm, ừm, Uyển Dư, rất tốt! Nhận được câu trả lời chắc chắn củA Uyển Dư, Hàn Tịnh lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Lão đại, trưa ngày mai anh đến đón em cùng nhau đi ăn, ăn xong rồi chúng ta cùng nhau qua đó"
Nhìn thấy Lục Minh Thành vẫn đứng yên tại chỗ, Hàn Tịnh bạo dạn nói: "Cậu trẻ, đã muộn như vậy, chú không về nghỉ ngơi sao?"
Lục Minh Thành lạnh nhạt liếc nhìn Hàn Tịnh, nực cười, đứa nhỏ Hàn Tịnh háo sắc này đang còn ở đây thu hút sự chú ý của vợ anh, nếu anh bây giờ quay về mà có thể chợp mắt mới lại "Không ngủ được "Bầu không khí trầm lặng, Lục Minh Thành thản nhiên lên tiếng.
Trái tim Uyển Dư run lên, cậu trẻ vạn nhất đừng có nói cái gì mà không ôm cô, anh sẽ ngủ không được nha! Cô không muốn anh làm nhiễm đen trái tim trong sáng của hai đứa nhỏ đâu! May thay, Lục Minh Thành không nói gì quá đáng, mà anh chỉ liếc nhìn cô một cách vô nghĩa.
Ánh mắt anh quá sâu, quá nóng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng hẳn lên.
Uyển Dư khó chịu ho khan, một tay ôm Diệp Gia Bảo, tay còn lại là Diệp Uyển Nghi: "Thực sự cũng muộn rồi, Hàn mập, cậu trẻ, hai người đều sớm trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên dỗ Bảo Bảo và Bối Bối đi ngủ rồi"
Tâm lý con người thật sự rất kỳ lạ, nếu như Uyển Dư không lên tiếng, thì cả Lục Minh Thành cùng Hàn Tịnh sẽ không ai chịu nhường bộ rời khỏi đây trước, nhưng lúc Uyển Dư nói hai người họ đi, thì cả hai người lại đông lòng một cách đáng kinh ngạc.
Bởi vì đều bị Uyển Dư lên tiếng đuổi khách đi, Lục Minh Thành cùng Hàn Tịnh cũng không tiếp tục giẳng co nữa, hai người họ liếc nhìn nhau một cách ngầm hiểu, sau đó liền quay người rời đi.
Uyển Dư sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, liền đi đến trước máy tính xử lý một số thư được nhận.
Cô bây giờ đang làm việc bán thời gian trong đoàn phim, vốn dĩ đã đủ bận rộn rồi, nhưng hai ngày xem mắt qua lại khiển cô lãng phí không ít thời gian, cô đã rất lâu không đến bệnh viên đi thăm Diệp Thanh Viên.
Chiều mai còn phải đến trường mẫu giáo để tham gia đại hội thể thao phụ huynh, nhất định phải cần xin phép, nếu hoạt động kết thúc sớm, cô sẽ đi đến viện thăm Diệp Thanh Viên.
Mẹ chắc cũng mong Diệp Thanh Viên sớm tỉnh dậy.
Nghĩ đến việc cô cùng Diệp Thanh Viên cùng nhau lớn lên, hốc mắt Uyển Dư không khỏi ươn ướt.
Cô cùng Diệp Thanh Viên là cặp song sinh rồng phượng, IQ của cô rất cao, trong mắt nhiều người cô là thiên tài, mà chỉ số IQ của Diệp Thanh Viên còn cao hơn cả cô.
Mặc dù Diệp Thanh Viên sinh muộn hơn cô vài phút, nhưng lại mang đến cho cô sự tôn tại của một người anh trai, cô chưa từng thấy qua người nào ấm áp hơn, tỏa nắng hơn Diệp Thanh Viên năm đó.
Một người thanh lịch, có tài, nho nhã như vậy, lẽ ra cả đời phải vinh hoa, sống theo ý mình, chứ sao có thể cả đời nằm trên giường bệnh lạnh lẽo được.
Thanh Viên, em mau sớm tỉnh lại đi.
Lúc ở trường trung học, rất nhiều cô gái đặc biệt bị mê muội tình yêu trong những cuốn tiểu thuyết cổ đại, cô cũng từng mê muội qua, bọn họ đều rất thích một câu nói.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Không ít người đều nói, cũng chỉ có Diệp Thanh Viên mới có thể nhận nổi câu nói này.
Uyển Dư lau khóe mắt ướt đẫm, Tiểu Viên, em mau sớm tỉnh lại đi, chị thực sự rất nhớ người công tử vô song như ngọc đó.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, thì điện thoại Uyển Dư đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy cuộc gọi từ y tá đang chăm sóc cho Diệp Thanh Viên, cô liền nhanh chóng bắt máy.
Người y tá này bình thường không có gọi điện cho cô khiến trong lòng Uyển Dư có chút lo lắng, có lẽ nào Tiểu Viên xảy ra chuyện gì sao? Quả nhiên, trong giọng nói của y tá rõ ràng có chút gấp gáp "Diệp tiểu thư, không ổn rồi, Diệp Thiếu gia không thấy nữa rồi!"
"Cái gì?”Uyển Dư kích động kinh ngạc lên tiếng: "Tiểu Viên làm sao có thể đột nhiên biến mất?!"
"Diệp tiếu thư, tôi xin lỗi, tối nay tôi đi siêu thị mua vài thứ, lúc quay lại thì phát hiện không thấy Diệp thiếu gia nữa rồi..."
"Tôi bây giờ đến bệnh viện ngay"Uyển Dư lo lắng không yên, cô cũng không tiện nói chuyện nhiều hơn với y tá nữa, cô cúp máy liên vội vàng chạy ra ngoài căn hộ nhỏ.
Cô còn chưa ra khỏi cửa, thì điện thoại của cô liền đổ chuông, là Diệp Thịnh gọi đến.
Uyển Dư như nhận ra điều gì đó, ngay khi cô bắt máy liền lạnh lùng hỏi Diệp Thịnh: "Diệp Thịnh, chính ông đã đem Tiểu Viên đi có phải không?"
"A Uyển, ta gọi điện cho con chính là muốn nói cho con biết chuyện này, không ngờ con đã biết rồi"
Trong giọng nói của Diệp Thịnh lộ ra nụ cười giả tạo, càng khiến cả người Uyển Dư nổi da gà.
"Diệp Thịnh, đưa Tiểu Viên trở về bệnh viện ngay! Tình hình hiện tại của Tiểu Viên không thể nào rút bình dưỡng khí ra, nếu ông ép em ấy rời khỏi bệnh viện, em ấy sẽ chết!"
"Ta biết nếu rút bình dưỡng khí, Tiểu Viên sẽ chết, vì vậy bây giờ ta vẫn chưa rút bình dưỡng khí của nó."
Nụ cười trong giọng nói của Diệp Thịnh dần dần biến mất, thay vào đó là một lời đe dọa rõ ràng: "Có điều, ta không thể đảm bảo được bản thân sẽ không bao giờ rút bình dưỡng khí của nó ra"
"Diệp Thịnh, ông rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ngón tay củA Uyển Dư bất ngờ siết chặt, Diệp Thịnh bắt Tiểu Viên nhất định là vì cô, lần này ông ta lại muốn cô thế nào? Diệp Thịnh không lập tức lên tiếng, ông ta giống như uống một ngụm trà rồi mới từ từ lên : "A Uyển, con yên tâm, Tiểu Viên bây giờ mặc dù đã rời khỏi bệnh viện trước đó, nhưng điều kiện y tế ta cung cấp cho nó bây giờ cũng không tệ chút nào, chỉ cần con giúp cha làm một số chuyện, cha bảo đảm, Tiểu Viên sẽ bình an vô sự"
Quay về nhà, giúp Diệp Thịnh một vài việc...
Uyển Dư không khỏi nhớ tới lần trước cô trở về Diệp gia, suýt chút nữa đã chết trong tay của Triệu Song.
Một số việc, một khi đã làm sẽ không thể quay đầu lại, nếu lần này cô lại quay về nhà Diệp gia, chỉ sợ, cô thật sự không cách nào có thể thoát thân được nữa.
Giọng của Diệp Thịnh vẫn tiếp tục: "A Uyển, sự sống chết của Tiểu Viên bây giờ đang ở trong tay con đó, cha hy vọng con có thể vì Tiểu Viên mà cân nhắc.
A Uyển, tối ngày mai, con có về nhà hay không, cùng cha và dì Trương của con cùng ăn bữa cơm?"
"Diệp Thịnh, hổ dữ còn không ăn thịt con, Tiểu Viên lại chính là con trai ruột của ông !"Uyển Dư không nhịn được hét lên.
Cô cũng là con gái ruột của Diệp Thịnh, cô gọi ông ta tiếng cha gần hai mươi năm qua, vậy mà ông ta lại hết lần này đến lần khác ép cô vào đường cùng.
"Con trai ruột thì sao?! Chỉ là một đứa sống như chết thôi mà, chỉ bằng trực tiếp chết đi!"
Trong giọng nói của Diệp Thịnh không hề có một chút sự ấm áp của người cha: "A Uyển, ta hỏi lại lần nữa, tối mai con có về nhà cùng cha với dì Trương của con cùng nhau ăn cơm hay không?"