Một người đàn ông trưởng thành câm loại quần áo này trong tay, nếu như anh ta có ngoại hình bình tường, thì nhìn cũng có vẻ rất tâm thường, nhưng ngoại hình của cậu trẻ lại quá xuất sắc, đến cả bộ quần áo trong tay anh cũng có vẻ rất cao qúy vô song, bộ dạng trong sáng lạnh lùng, anh thế này, chính là muốn câu dẫn người khác phạm tội! Uyển Dư nặng nề nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, cô biết Diệp Gia Bảo đã dẫn sói vào nhà rồi, đêm nay cô đừng hòng nghĩ đến việc dễ dàng đuổi con sói đang đói đi.
Cho nên bây giờ, xem ra ngoài giả chết thì cô cũng chỉ có thể giả chết thôi.
Đúng rồi, cô có khả năng đã chết rồi, chính là bị cậu trẻ hù dọa đến chết.
Nghĩ đến đây, Uyển Dư liền dứt khoát nhắm mắt lại, thậm chí cúi đầu trong nước, bất động.
Lông mày Uyển Dư cũng biến mất trong nước, cô đã giả chết đến vậy rồi, cậu trẻ có thể đi ra ngoài rồi chứ? Một chút mánh khóe này của Uyển Dư làm sao có thể thoát qua khỏi ánh mắt rực lửa của Lục Minh Thành được, khóe môi anh nở nụ cười không rõ hàm ý, người phụ nữ nhỏ này, đây là đang giả chết ? Diễn xuất này...
Không, đây căn bản không có diễn xuất nào cả.
Lục Minh Thành thở dài bất lực, anh đưa tay ra và kéo Uyển Dư lên khỏi mặt nước.
Ào...
Cả người Uyển Dư lập tức cứng đờ.
Bây giờ trên người cô còn chưa mang áo quần mài Uyển Dư biết, ngay lúc này nếu cô mở mắt ra muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Minh Thành, vậy thì khoảng cách giữa hai người bọn họ chắc chắn sẽ càng thêm xấu hổ, vì vậy Uyển Dư vẫn đành trợn mắt, tiếp tục giả chết.
Tối nay, cô xem như, cô đã chết rồi đi.
"Uyển Dư, cô đây là, chết đuối à?"
Lục Minh Thành sợ người phụ nữ nhỏ này sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên anh đành đè nén cong lên khóe môi, không có hỏi sâu.
Uyển Dư tiếp tục nhắm mắt không nói, cô chỉ hy vọng Lục Minh Thành có thể nhanh chóng vứt bỏ cô, để cô tự sinh tự diệt.
"Chà, thật sự là chết đuối rồi.
Nếu như đã chết đuối, vậy tôi có phải là nên hô hấp nhân tạo cho cô không?"
Hô hấp nhân tạo? Uyển Dư suýt chút nữa không thể giả vờ được nữa, muốn nhảy lên khỏi vòng tay Lục Minh Thành.
Đang còn rối rắm không biết nên phản ứng thế nào, thì môi của Lục Minh Thành đã dán in lên môi cô.
Như thế nào là đơn thuần hô hấp nhân tạo chứ, đây rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cô Uyển Dư khóc không ra nước mắt, nhưng phải làm sao đây, cô đã giả chết rồi thì không thể giả vờ nữa đúng không? Có lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ấy, vào lúc cô đang gần phát điên lên, thì điện thoại của Lục Minh Thành đột nhiên đổ chuông.
Uyển Dư vô thức nheo mắt lại, cô nhìn thấy rõ cuộc gọi hiển thị tới, chính là Vũ Nguyệt Viên.
Là người phụ nữ đã mấy lần gửi tin nhắn cho Lục Minh Thành trước đó.
Lục Minh Thành có vẻ hơi cau mày, do dự một lúc, anh vẫn trả lời điện thoại.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói mềm mại ngại ngùng của cô gái phát ra từ ống nghe: "Anh Lục..."
Anh Lục...
Trong lòng Uyển Dư nhất thời cảm thấy có chút chua xót mơ hồ, có điều nghĩ tới việc Lục Minh Thành đang nghe điện thoại, chính là cơ hội cô thoát thân tốt nhất, cô cũng không suy nghĩ nhiều, lấy khăn tắm bao chặt cơ thể mình, vội vàng đi tới phòng ngủ của mình, sau đó dứt khoát khóa chặt cửa lại.
Cho dù tên phản bội Diệp Gia Bảo có đưa cho Lục Minh Thành chìa khóa căn hộ nhỏ của cô thì anh cũng không thể có được chìa khóa phòng ngủ của cô, đêm nay, cô cũng không cần lo lắng sẽ bị chiếm tiện nghỉ nữa.
Thực ra, Uyển Dư đã nghĩ, nếu Lục Minh Thành không mở được cửa, anh có khả năng sẽ gỗ cửa.
Lục Minh Thành cũng đến gõ cửa, nhưng anh không phải là muốn cô mở cửa, anh chỉ nói: "Uyển Dư, tôi còn một số việc cần giải quyết, tôi về trước đây"
Nói xong, Lục Minh Thành liền bước nhanh ra phía ngoài căn hộ nhỏ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa căn hộ nhỏ, trái tim Uyển Dư càng thêm nhức nhi.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng giống một bệnh nhân tâm thần, lúc Lục Minh Thành chạm vào cô, cô lại muốn giữa khoảng cách rõ ràng với anh, nhưng khi anh rời khỏi, đi tìm người phụ nữ tên là Vũ Nguyệt Viên kia thì trong lòng cô, lại giống như bị ngâm trong bình giấm cũ lâu năm.
Cô rốt cuộc phải làm sao mới có thể vừa vạch rõ ranh giới giữa cô và cậu trẻ, vừa không cần chịu đựng cái cảnh dằn vặt chua xót này đây? Có vẻ như ngoài xem mắt, thì không còn cách nào khác, vừa rồi người mai mốt trên mạng lại giới thiệu cho cô một người đàn ông cũng không tệ, hy vọng buổi xem mắt tối mai, tất cả đều thuận lợi.
chỉ Chiến Mẫn Quân trực tiếp cưỡng bức Tô Trà Trà trở về biệt thự ở giữa núi.
Anh ta quăng mạnh Tô Trà Trà xuống giường, cơ thể cường tráng hung hăng đè lên người Tô Trà Trà.
"Hừ! Nhảy thoát y câu dẫn đàn ông? Tô Trà Trà, cô thực sự quá rẻ mạt"
Chiến Mẫn Quân dùng lực trên tay bóp cổ cô không thương tiếc: "Tô Trà Trà, không có đàn ông thì cô sẽ chết sao? Nói! Không được đàn ông xxx thì cô sẽ chết đúng không?"
Hốc mắt Tô Trà Trà có chút chua xót, nghe xong lời của Chiến Mẫn Quân, cô không khỏi nhớ tới lúc vừa rồi ở Liêu Niên, An Khang cũng từng dội chậu nước bẩn lên người Uyển Dư.
An Khang nói với Lục Minh Thành, chính Uyển Dư đã chủ động dán vào người anh ta, vì vậy anh ta mới sinh lòng ham muốn với Uyển Dư.
Vào thời điểm đó, Lục Minh Thành đã nói gì? Đúng, Lục Minh Thành nói, đến người phụ nữ của tôi mà còn muốn đổ chậu nước bẩn lên người cô ấy, ngươi, đáng chết! Lục Minh Thành nói, chính An Khang đã đổ chậu nước bẩn lên người Uyển Dư, anh tin tưởng Uyển Dư bị An Khang vu khống, anh đối với Uyển Dư không hề hoài nghi chút nào.
Nhưng Chiến Mẫn Quân lại không hề hoài nghi An Khang.
Tô Trà Trà hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, nước mắt, suýt chút nữa đã rơi xuống từ khóe mắt...
Sự khác biệt giữa người với người, tại sao lại lớn như vậy? Đã từng, cô đã từng ngây thơ nghĩ, Chiến Mẫn Quân chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này, chính là bầu trời của cô, là đất của cô, là cuộc đời mãi mãi của cô, sau này cô mới hiểu ra, Chiến Mẫn Quân chẳng qua chỉ là tai họa của cô mà thôi.
Cô bị mù mới yêu phải người đàn ông này, không nên yêu! Tô Trà Trà ngẩng mặt lên, khóe môi cong lên, lộ ra vẻ mỉa mai: "Đúng vậy, không có đàn ông cô sẽ chết! Chiến Mẫn Quân, lời anh nói không sai, không được đàn ông xxx tôi sẽ chết mất!"
"Tô Trà Trà"
Chiến Mẫn Quân đột nhiên dùng lực trên tay muốn văn đứt cổ Tô Trà Trà, nhưng Tô Trà Trà lại không có cảm giác đau, cô chỉ cảm thấy tim lạnh buốt, tất cả những sự xấu hổ của cô bây giờ, đều do chính cô mà ra.
Nếu như không phải vì lúc đầu cô mù quáng yêu phải Chiến Mãn: Quân, thì cô cũng không phải sống không bằng chết ở trong tù tận năm năm trời, đến đứa con của cô cũng bị chính cha ruột giết hại một cách dã man.
Tô gia cũng sẽ không thất bại sụp đổ, ha mẹ cö càng sẽ không chết không rõ nguyên nhân trong vụ xe hơi thảm khốc năm đó.
Trái tim lạnh lẽo u buồn, nụ cười trên mặt Tô Trà Trà càng thêm phần quyến rũ, khuynh nước khuynh thành: "Vậy nên Chiến Mẫn Quân, xin anh buông tôi ra, đừng làm chậm trễ việc tôi đi tìm đàn ông!"