Nàng Của Anh

Chương 173: Tại sao lại không gọi điện cho tôi?



Thấy Chiến Mẫn Quân không lên tiếng, An Khang càng thêm ấm ức: "Anh rể, anh không phải là vì người phụ nữ thối này mà đánh em chứ? Anh rể, chẳng lẽ anh quên rồi sao, là người phụ nữ thối này suýt chút nữa đã hại chết chị hai, cô ta còn tàn nhẫn giết chết con của anh và chị hai nữa!"

"An Khang, đừng động vào Tô Trà Trà"

Ý tứ trong mắt Chiến Mẫn Quân không rõ, vợ cũ của anh ta, cho dù anh ta có vứt bỏ như rác rưởi, thì người đàn ông khác cũng đừng nghĩ tới việc nhúng tay vào.

An Khang trong lòng tức giận, Chiến Mẫn Quân đánh anh ta, thật sự là vì Tô Trà Trà Người vô sỉ như An Khang, tự nhiên sẽ không để cho Tô Trà Trà chiếm thế thượng phong: "Anh rể, em cũng không phải muốn động vào Tô Trà Trà! Là cô ra chủ động nhảy thoát y câu dẫn em, em cũng là người đàn ông bình thường, vì vậy em căn bản cũng không nhịn nổi!"

Đa số những người có mặt tại hiện trường đều là tay chân của An Khang, nghe An Khang nói như vậy, bọn họ liền nhanh chóng nói giúp An Khang: "Đúng vậy Chiến thiếu, An thiếu không có ức hiếp người phụ nữ này, là người phụ nữ này vừa nhảy vừa thoát y, cô ta chủ động câu dẫn An thiếu!"

Tô Trà Trà cắn chặt môi, máu đỏ tươi chảy ròng từ môi cô, cô không giải thích, khóe môi chỉ cong lên một đường vòng cung giễu cợt.

Người tin bạn, thì cho dù người khác có bôi xấu bạn, anh ta vẫn sẽ tin bạn, nhưng người không tin bạn, cho dù bạn có giải thích thế nào cũng chỉ là những lời ngụy biện vô liêm sỉ! Giữa cô và Chiến Mẫn Quân từ trước đến nay chưa từng tồn tại thứ gọi là tin tưởng, cho nên cô sẽ không lãng phí tình cảm miệng lưỡi của mình! "An Khang, anh đừng có ở đây nói nhảm! Rõ ràng là anh ức hiếp Trà Trà"

Uyển Dư không thể nhìn nổi người khác ức hiếp Tô Trà Trà, cô tức giận gầm lên.

"Đàn bà thối, cô câm miệng cho tôi! Cô so với Tô Trà Trà cũng là loại phụ nữ không hơn không kém, nếu không phải cô chủ động dán vào người tôi, thì tôi...

"Bụp!"

An Khang còn chưa nói xong, thì nắm đấm của Lục Minh Thành đã mạnh mẽ rơi xuống mặt anh ta, lần này, Lục Minh Thành đấm rất mạnh, khiến An Khang trực tiếp bị đánh gãy chiếc răng cửa.

An Khang nhổ chiếc răng cửa dính máu ra, miệng hét lên: "Lục thiếu, tôi rốt cuộc đã làm gì sai? Anh tại sao lại đánh tôi vậy? Anh rẽ, anh phải giúp em làm chủ lấy lại công đạo, em không có phạm sai gì cả, Lục thiếu không thể ức hiếp người như vậy!"

"Động đến phụ nữ của tôi, còn muốn hắt chậu nước bẩn lên người cô ấy, ngươi, đáng chết!"

An Khang thậm chí còn chưa kịp thấy Lục Minh Thành ra tay như thế, thì người anh ta đã liên tiếp nhận thêm mấy phát, bụng anh ta đau dữ dội.

Ngay khi anh ta đang định ôm bụng để giảm đau một chút, Lục Minh Thành lại đá vào ngực anh ta.



An Khang đáng thương nhìn Chiến Mẫn Quân, hy vọng Chiến Mẫn Quân có thể ra tay cứu mình, nhưng Chiến Mẫn Quân lại giống như lão sư vào đỉnh, đối với lời kêu cứu của An Khang, một chút cũng không phản ứng...

"Anh rể, Lục thiếu muốn giết em! Anh rể, cứu em!"

An Khang không ngừng hét lên, ngay khi anh ta mở miệng, Lục Minh Thành lại trực tiếp đá vào miệng anh ta, khiến An Khang muốn hét lên cũng không được.

Thân thể Uyển Dư được tự do, cô liền muốn xem xem trên người Tô Trà Trà có vết thương rõ ràng nào không, cô còn chưa kịp chạy đến trước mặt Tô Trà Trà, thì Chiến Mẫn Quân đã bóp chặt cổ tay Tô Trà Trà, bắt ép kéo Tô Trà Trà ra khỏi Liêu Niên.

Chiến Mẫn Quân hết lần này đến lần khác làm hại Tô Trà Trà, Uyển Dư tất nhiên sẽ không tình nguyện để anh ta mang Tô Trà Trà đi như vậy.

"Chiến Mẫn Quân, anh thả Trà Trà ral"

Chiến Mẫn Quân giống như không nghe thấy lời nói của Uyển Dư, anh ta trực tiếp vác Tô Trà Trà lên, biến mất ra bên ngoài Liêu Niên.

Trước khi anh ta rời khỏi, anh ta chỉ nói với Lục Minh Thành một câu, đừng lấy mạng của An Khang.

Không phải Chiến Mẫn Quân không nỡ để An Khang chết, thật ra nếu An Khang chết, An Ninh nhất định sẽ ở trước mặt anh ta một khóc hai loạn, ba là treo cả cổ tự vẫn, phụ nữ ồn ào như vậy, nghĩ tới cũng thấy đau cả đầu, có chút phiền phức, tránh được cái nào hay cái đó.

Sau khi Chiến Mẫn Quân rời đi, An Khang còn lo lắng hơn cả Uyển Dư, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, vừa nãy đã nghe Lục Minh Thành nói rồi, anh ta tự nhiên liên biết chính mình đã không cẩn thận mạo phạm đến phụ nữ của Lục thiếu.

Thủ đoạn của Lục thiếu rất ác, anh rể lại không giúp anh ta câu xin, đêm nay Lục thiếu sẽ tra tấn anh ta đến chết mất! An Khang đáng thương đuổi theo đến bên ngoài Liêu Niên, bình tĩnh lại một chút mới có thể tìm lại giọng nói của chính mình: "Anh rể, đừng bỏ em lại! Lục thiếu anh ta sẽ giết em mất.."

An Khang còn chưa nói xong lời, thì cả người của anh ta đã trực tiếp bị Lục Minh Thành đá bay lên.

Uyển Dư nhanh chóng lùi lại một bước, cậu trẻ thật giữ tợn, cô lúc nãy có cảm giác, phía dưới chân mình đều bị An Khang đè nát rồi.

Sự thật đã chứng minh Lục Minh Thành còn hung dữ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Sau khi anh ta bị hành hạ, An Khang sớm đã không còn nhìn ra được bộ dạng lúc ban đầu, gương mặt của anh ta sưng lên gấp đôi, nhìn có vẻ càng giống người giàu có.

Nhìn thấy An Khang năm bất động trên mặt đất, đám thuộc hạ của An Khang lo lắng đến mức thở không ra hơi, bọn họ đều đứng ngồi không yên, nhưng tuyệt nhiên không ai trong số họ dám bước tới ngăn cản hành động của Lục Minh Thành.



An Khang bị đánh chết cũng không can hệ, còn nếu như bọn họ không cẩn thận mạo phạm đến Lục thiếu, chỉ sợ, chính mình cũng sống không nổi.

An Khang kìm nén uất ức, anh ta dễ dàng sao, bị hành hạ cả nửa đêm cũng không thể hiện ra trước mặt mọi người, nhưng anh ta chịu đựng cũng không ít.

Anh ta muốn cầu xin Lục Minh Thành thương xót, nhưng miệng anh ta chỉ rên rỉ, lời cầu xin cũng không thể nói rõ ràng được.

Lục Minh Thành đá mạnh vào mặt An Khang lần nữa, An Khang trợn mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lục Minh Thành cẩn thận ôm Uyển Dư vào lòng, ánh mắt của anh lộ ra vẻ lo lắng cùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi"

"Cậu trẻ, cảm ơn anh"

Uyển Dư chân thành nói với Lục Minh Thành, Lục Minh Thành có thể đến, vốn đã là bất ngờ ngoài ý muốn rồi, cô sao có thể đi trách anh được chứ.

Sau khi nói xong, bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng đến khó xử, đêm nay Uyển Dư không bị thương, cô cố gắng dùng tay để thoát khỏi vòng tay Lục Minh Thành, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.

Lục Minh Thành một lời cũng không nói, anh trực tiếp ôm Uyển Dư vào xe thể thao của mình, Uyển Dư muốn xuống xe, nhưng Lục Minh Thành đã khởi động xe rồi, khiến cô không có dũng khí nhảy xuống xe.

"Tại sao lại không gọi điện cho tôi?"

"Hả?"

Uyển Dư sửng sốt, thái độ của cậu trẻ vừa rồi không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên thái độ lại thay đổi rồi, còn có hứng thú hỏi tội? "Tôi...

Tôi không muốn làm phiên đến cậu trẻ anh"

Uyển Dư nhẹ giọng nói.

Trước khi Uyển Dư đến Liêu niên, tất nhiên cô cũng có nghĩ qua việc gọi cho Lục Minh Thành, chỉ là, cuõi cùng cô vẫn từ bỏ ý định này, cô không dễ dàng gì mới quyết định bắt đầu đi xem mắt, vì vậy cô không muốn vướng vào anh nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv