Nàng Của Anh

Chương 162: "Cười lên càng đẹp hơn."



Uyển Dư là một người có tác phong hành động điển hình, với việc xem mắt này, cô nói được làm được, cô nhanh chóng rút điện thoại ra, đăng ký và trả phí liên cho một công ty nổi tiếng hẹn hò qua mạng, trở thành hội viên.

Công ty hẹn hò qua mạng này làm việc với hiệu suất rất nhanh, buổi chiều hôm đó cô đã nhận được điện thoại của bên công ty đó, nói là có một người đàn ông điều kiện rất nổi bật, sau khi nhìn ảnh cô đăng lên xem mắt trên mạng đã động lòng từ cái nhìn đầu tiên, muốn tối nay cùng cô ăn một bữa với nhau.

Đàn ông có điều kiện rất tốt...

Uyển Dư rất tò mò về điều kiện của người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, cô nhịn không được liền hỏi người mai mối trên mạng vài câu.

Người mai mối trên mạng không cung cấp ảnh cho cô, chỉ nói người đàn ông đó tên Kiều Phong, không bận tâm về việc cô từng sinh qua con, anh ta gần ba mươi tuổi, cao tâm một mét bảy, cân nặng khoảng sáu lăm cân, từng du học, mức lương rơi vào nghìn vạn tệ.

Cao tâm một mét bảy, đối với chiều cao này có chút thấp, có điều cô cũng có thể chấp nhận, cao hơn cô một chút là được rồi.

Tuổi tác khoảng ba mươi tuổi, có lẽ tâm ba mốt ba hai đây, vậy là lớn hơn cô bảy tám tuổi, tuổi tác cũng chênh lệch nhiều ít, có điều người đàn ông ở độ tuổi này rất biết chiều chuộng, cũng không tệ ha.

Điều quan trọng nhất là anh ta tên Kiều Phong, cùng tên với nam diễn viên mà cô yêu thích nhất trong phim "Thiên Long Bát bộ", nghe đến tên này thì nhất định là người sang trọng, đẹp trai tuyệt đối, quyến rũ tuyệt đối đây.

Nhắc đi nhắc lại cái tên này khiến Uyển Dư cảm thấy bản thân thật sự sắp yêu rồi.

Hy vọng rằng sau khi yêu, cô có thể gạt bỏ được tình yêu thâm không thực tế của mình dành cho cậu trẻ.

Sau khi từ thành phố trở về, Uyển Dư vốn dĩ muốn trực tiếp đi xem mắt, nhưng đã mấy ngày không gặp hai đứa nhỏ và Tô Trà Trà rồi, cô thực sự rất nhớ bọn họ, vì vậy cô vẫn là quay về căn hộ nhỏ trước, sau đó mới đến địa điểm hẹn hò đã hẹn.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt trong buổi hẹn hò, Uyển Dư đã trang điểm nhẹ nhàng.

Uyển Dư sợ nhất là gặp rắc rối, cô không muốn phải đi xem mắt đến lần này đến lần khác, cô hy vọng, có thể thắng luôn trận đầu tiên, như thế sau này cô cũng sẽ không cần bận tâm về việc phải gặp rắc rối với cậu trẻ nữa rồi nha.

Hy vọng, tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Lục Minh Thành tao nhã ngôi uống tách cà phê, nhớ đến việc sáng sớm hôm nay Uyển Dư đã chạy ra khỏi phòng mình, đôi lông mày xinh đẹp của anh bất giác cau lại.



Lần sau cô còn dám lén chút chạy, anh nhất định sẽ đánh sưng mông côi Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chỉnh mình, thì điện thoại Lục Minh Thành đột nhiên vang lên.

Đó tin nhắn từ zalo.

Take a Daddy home: "Ông chú, không hay rồi! Vừa rôi cháu nghe mẹ nói với dì Trà Trà là bà ấy muốn đi xem mắt!"

Xem mắt? Ngón tay Lục Minh Thành bất giác nắm chặt, anh suýt chút nữa đã bóp nát chiếc tách trong tay, người phụ nữ nhỏ này, cô sao có thể dám! Lúc Lục Minh Thành vừa có được địa chỉ xem mắt của Uyển Dư, đúng lúc Uông Thiếp cũng đẩy cửa đi vào.

"Lão đại, Cung tiểu thư nói, cô ấy có việc rất quan trọng †ìm anh, cô ấy đã gọi cho anh năm sáu lần rồi, anh xem có muốn cùng cô ấy uống tách trà, ôn lại chuyện cũ không."

Lục Minh Thành liếc nhìn Uông Thiếp như tên ngốc: "Không có thời gian!"

"Nhưng vừa rồi phu nhân cũng đã gọi điện đến, nói anh nên ở bên cạnh Cung tiểu thư..."

"Anh thích ở bên thì anh đi đi!"

Lục Minh Thành lạnh lùng đứng lên, câm lấy chìa khóa xe nhanh chóng đi ra ngoài.

Nực cười, vợ của anh sắp bị người khác ôm đi rồi, anh bây giờ làm gì còn tâm trạng nào đi cùng người phụ nữ khác uống trà tán gẫu chứ! Trước khi Uyển Dư bước vào quán cà phê, cô đã nhận được tin nhắn của Kiều Phong, anh ta nói anh ta đã đến rồi, anh ta ngôi ở phía đông cạnh cửa sổ.

Uyển Dư nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngôi ở phía đông của quán cà phê, cô nhấc chân bước tới bàn.

Còn chưa ngồi xuống thì người đàn ông ngồi phía sau người đàn ông trẻ tuổi kia đã vẫy tay về phía cô: "Uyển Dư Diệp tiểu thư phải không? Rất vinh hạnh được gặp cô, tôi là Kiều Phong"

Kiều Phong...

Kiều Phong thanh lịch, mạnh mẽ ...

Kiều Phong ba mươi tuổi...

Sao lại nhìn giống như hơn năm mươi tuổi thế này! Còn trọc nữa chứ Uyển Dư không dám nhìn vào biến địa trung hải trước mặt, nhìn bụng bia của người đàn ông này, còn có đôi chân ngắn ngủn của anh ta, chiều cao tâm một mét bảy sao, một mét năm này cũng tính vào khoảng một mét bảy sao? Ô, không đúng, anh ta cũng không thể nào nói là địa trung hải được, vẫn còn một vài sợi tóc trên đầu nhẵn mịn của anh ta.



Trên đầu tóc anh ta chắc hẳn đã bôi một lớp gel, có thể nhìn rõ được cách phân tóc của anh ta đến gió cũng không thể lay chUyển Dược.

Uyển Dư cũng không hy vọng Kiều Phong sẽ là một chàng soái ca xuất sắc hơn cả Phan An, nhưng với bộ dạng của anh ta bây giờ lại quá xa so với mong đợi của cô, khiến cô nhất thời có chút không thể chấp nhận.

Nhưng vì phép lịch sự, Uyển Dư vẫn gật đầu với anh ta rồi ngồi xuống trước mặt anh ta.

Trên đời này có rất nhiều người có ngoại hình xấu xí nhưng tâm hồn lại rất đẹp, cho dù Kiều Phong có vẻ ngoài hơi khó tả, nhưng có lẽ anh ta có tâm hồn đẹp đây! Nếu như anh ta thực sự là một thanh niên tốt có tâm hôn đẹp, không đúng, là một ông chú có tâm hồn đẹp, vậy cho dù cô không thể phát sinh quan hệ tình cảm với anh ta, nhưng cô cũng sẽ không làm tổn hại gì đến tâm hôn đẹp này! "Kiêu tiên sinh, xin chào."

Uyển Dư lịch sự nói với anh ta.

Kiều Phong cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, giống như muốn đem nhãn câu của mình dán lên mặt Uyển Dư vậy, cho đến khi Uyển Dư nói với anh ta, anh ta mới hoàn thân trở lại.

Anh ta nhìn Uyển Dư cười: "Diệp tiểu thư, người thật của cô còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh."

Ánh mắt vừa rồi Kiều Phong nhìn cô khiến Uyển Dư thực sự khó chịu, nhưng người mà, ai lại đưa tay đánh người chứ, Kiều Phong khen cô đẹp, cô tất nhiên cũng không thể không cho anh ta một chút mặt mũi.

Uyển Dư cười nhẹ: "Cám ơn"

"Cười lên càng đẹp hơn."

Kiều Phong cứ say sưa nhìn Uyển Dư: "Diệp tiểu thư, không biết cô có yêu cầu gì ở tôi không? Chúng ta đều muốn gấp rút tiến tới hôn nhân, nếu cô có yêu cầu gì với tôi, tôi hy vọng cô có thể đưa ra luôn".

Yêu cầu gì với anh ta? Trước khi Uyển Dư đến xem mắt, đúng là cô đã từng nghĩ bản thân nên có yêu câu gì với đối tượng xem mắt, cô hy vọng bên kia có thể đối tốt với Bảo Bảo Bối Bối, cô còn hy vọng bên đó có thể đối xử chân thành với cô.

Nhưng bây giờ...

Nhìn đôi môi dày của Kiều Phong run lên nở nụ cười, cùng lúc đó chất lỏng trong suốt trong biết từ lúc nào đã trào ra từ khóe môi anh ta, khiến cô thực sự không thể nào nhắc đến yêu câu với anh ta.

Uyển Dư nhấp một ngụm cà phê trước mặt, lặng lẽ nói: "Không có."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv