"Cậu trẻ, chúng ta...chúng ta sau này đừng có như vậy nữa, tôi...
"Uyển Dư"
Không đợi Uyển Dư nói xong, Lục Minh Thành đã ngắt lời của cô: "Tôi đã nói, đợi vết thương của cô khỏi rồi, tôi sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa"
Đầu Uyển Dư nổ tung một tiếng, lời này của cậu trẻ là có ý gì? Chẳng lẽ đêm nay, anh lại muốn cô...
Ngay khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí Uyển Dư, thì cơ thể rắn chắc của Lục Minh Thành đã đè lên người cô.
Uyển Dư bị dọa sợ tới mức trợn to hai mắt, đầu óc hỗn loạn, phản ứng cũng vô cùng chậm chạp, trong khoảnh khắc đó cô thực sự không biết nên tiếp tục nói đạo lý thế nào với Lục Minh Thành.
Tuy đầu óc của cô rõ ràng phản ứng chậm như vậy, nhưng cơ thể lại cực kỳ mẫn cảm.
Nụ hôn của Lục Minh Thành cùng với mọi động chạm của anh đều khiến cơ thể cô bốc cháy.
Điều này, không phải là một hiện tượng tốt.
Uyển Dư biết nếu cô còn tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị Lục Minh Thành ăn sạch sẽ.
Trong trạng thái tỉnh táo thế này, nếu như cô thực sự cùng Lục Minh Thành phát sinh quan hệ, thì dù cô muốn phủ nhận cũng không có cách nào, cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc rửa sạch vết nhơ.
Uyển Dư giẫm giẫm chân, biểu hiện yếu đuối giống như vết thương trên người vẫn còn rất nghiêm trọng? Uyển Dư bực bội rụt chân lại, cứ giả vờ yếu đuối thế này có chút khó khăn, cô thực sự không thể giả vờ nổi.
Lục Minh Thành suy nghĩ rất hoàn mỹ, anh lúc đó đã nói, đợi vết thương cô khỏi hẳn thì anh sẽ ăn cô...
Anh từng nghĩ đến việc sau khi ăn sạch sẽ cô, anh sẽ đem chiếc nhân đã được chuẩn bị sẵn đeo vào tay cô, khiến cô đừng hòng nghĩ đến chuyện khác, sau đó đợi đến lúc cô chấp nhận anh, anh sẽ nói với cô chuyện bọn họ chưa ly hôn.
Mọi chuyện đều phát triển theo hướng đẹp nhất, tốt biết bao! Có điều trực nam hoàn toàn không thể thấu hiểu được những suy nghĩ tinh tế của phụ nữ.
Đàn ông cảm thấy chinh phục thế xác tương đương như chinh phục trái tim, ngược lại phụ nữ lại thích sự va chạm của tâm hôn nhiều hơn.
Chỉ khi họ tin rằng người ấy là bạn đời tinh thần thì họ mới sẵn lòng hiến dâng cơ thể.
Vì vậy, nếu Lục Minh Thành cứ như thế này chiếm tiện nghi của Uyển Dư, cô nhất định sẽ không để anh thành công.
Lúc anh kéo quần áo của Uyển Dư xuống, Uyển Dư đã dùng hết sức lực điên cuồng đẩy anh ra.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, chân vẫn còn hơi đau, bắp chân cũng đau, cô vốn dĩ đã có chút ấm ức rồi, thêm việc đau thế này càng làm trong lòng cô ấm ức thêm, cô mặc dù không có rơi nước mắt nhưng đôi mắt lại phiếm hồng mọng nước.
Lục Minh Thành nhìn cô giống như một bông hoa nhỏ bị làm hại vậy.
"Cậu trẻ, xin anh sau này đừng dùng lực với tôi!"
Uyển Dư lùi lại một bước, cô tình cờ đụng phải thanh xà bên hông, khiến phía sau lưng đau đớn.
Lục Minh Thành cũng thấy cô bị đụng phải liên nhanh chóng đi lên muốn kéo cô ôm vào lòng, nhưng lại càng khiến cô lùi sau lại vài bước.
"Cậu trẻ, trước đây anh đã cứu tôi mấy lần, tôi thực sự rất cảm kích anh"
Uyển Dư hít sâu một hơi, cô tiếp tục nói những lời trong lòng: "Thậm chí lúc ở dưới vách núi, tôi cũng bởi vì tâm lý quá yếu đuối mới phụ thuộc vào anh, còn xém chút nữa phát sinh quan hệ với anh, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ kĩ rồi, cảm kích là cảm kích, không phải yêu."
"Cậu trẻ, tôi không thích anh, tôi sẽ không phát sinh quan hệ với người đàn ông mà tôi không yêu! Vì vậy xin anh sau này hãy buông tha cho tôi! Anh là trưởng bối của tôi, tôi rất kính trọng anh, cũng hy vọng anh sẽ làm tốt địa vị là trưởng bối của tôi, chỉ đơn giản là trưởng bối!"
Chỉ là trưởng bối...
Lòng ngực Uyển Dư từng chút một đau nhói, đây vốn dĩ là kết quả cô mong muốn, nhưng tại sao, tại sai lúc nói những lời này trái tim cô lại đâu đến vậy! Lục Minh Thành mím chặt môi, ánh mắt của anh thăm dò nhìn Uyển Dư, khi ở dưới vách núi, anh có thể cảm nhận rõ ràng cô đã rung động với anh, chẳng lẽ lúc đó cô đối với anh thực sự chỉ là tình cảm nhất thời, còn anh bây giờ đang ép người sao? Lục Minh Thành không thích bắt ép người khác, đặc biệt là người phụ nữ anh thích.
Im lặng một lúc lâu, Lục Minh Thành mới hỏi được một câu: "Uyển Dư, cô cảm thấy tôi đang ép người sao?"
Khuôn mặt lạnh như băng của Lục Minh Thành với Diệp Gia Bảo giống nhau y đúc, lúc anh nói như vậy, trên khuôn mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, Uyển Dư cũng không biết có chuyện gì, nhưng cô cảm nhận được trong lời nói của anh có mang theo lời buộc tội vô hình, còn có chút ấm ức không nói ra.
Trái tim Uyển Dư rung lên, nhưng lại dịu xuống ngay tức khắc.
Dù thế nào cũng phải tiếp tục giữ khoảng cách với anh.
Uyển Dư khinh thường chính mình đến chết, nếu không dứt khoát sẽ xảy ra rắc rối mất, nhưng cậu trẻ lại quá đẹp rồi, hơn nữa cô vốn dĩ không có chút phản kháng gì đối với những người siêu đẹp trai này, thêm ánh mắt của anh, quá vô tội quá ấm ức, rất giống với bộ dạng ấm ức của Diệp Gia Bảo, khiến tình mẫu tử của cô tràn về, không thể nói thêm một câu nặng lời được nữa.
Uyển Dư bất lực việc tiếp tục ngay thẳng từ chối Lục Minh Thành, cô chỉ có thể yếu ớt nói: "Chính là có chút ép buộc, dù sao thì tôi không thích anh."
"Uyển Dư, cô nói lại được không?"
Ánh mắt Lục Minh Thành đột nhiên như muốn ăn thịt người, khiến Uyển Dư càng hoảng, trái tim nhỏ bé của cô không tự chủ run lên: "Tôi nói, có chút ép buộc người, tôi không thích..."
"Nhìn vào mắt tôi!"
Lục Minh Thành kéo ôm Uyển Dư vào lòng, khí chất trên người anh chèn ép khiến cô khó thở: "Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là rất thích tôi, hay là không thích tôi!"
Đối diện với ánh mắt sâu không đáy của Lục Minh Thành, đại não của Uyển Dư có chút cụt đường, cô suýt chút nữa thốt lên: "Tôi rất thích..."
Nhận thức được bản thân đang nói những lời não tàn, Uyển Dư liền nhanh chóng thay đổi "
Tôi...
tôi không thích..."
"Uyển Dư, cô thích tôi!"
Không đợi Uyển Dư nói xong, Lục Minh Thành đã đưa ra kết luận, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa hoảng loạn của Uyển Dư, không tự chủ thở dài một tiếng.
Vốn dĩ anh cứ nghĩ cuối cùng bản thân cũng có thể ăn sạch sẽ cô, nhưng xem ra bây giờ anh vẫn là không thể hành động quá vội vàng.
Người phụ nữ nhỏ bé này chỉ là một con ốc sên, nếu đêm nay anh thực sự ép buộc cô, thì sau này có đối diện với anh, cô nhất định sẽ thu mình hoàn toàn vào vỏ khiến anh không có cách nào chạm đến tim cô.
"Uyển Dư, tôi sẽ không ép buộc người khác."
Lục Minh Thành không biết đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kìm nén lửa nóng dưới bụng: "Chỉ cần một ngày cô không chấp nhận tôi, tôi sẽ không ép buộc."
Dù sao, anh sẽ khiến người bên cạnh cô ngoại trừ anh ra, thì đến cây cỏ cũng không có, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận mỗi anh.
Uyển Dư không dám tin nhìn Lục Minh Thành, cô thế nào cũng không thể nghĩ tới việc Lục Minh Thành sẽ nói những lời này.
Không ngờ người đàn ông cao cao tại thượng như cậu trẻ lại quan tâm đến cô như vậy.