Giang Tuấn Thành cứng rắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Uyển Dư: "A Uyển tiểu tiên nữ, cô hãy tin rôi, tôi với tên cầm thú Lục Cửu không giống nhau, tôi là người đàn ông rất ấm áp, tôi từ trước đến nay đều không hê ở trên giường hành hạ phụ nữ!"
Giang Tuấn Thành nhìn mu bàn tay của Uyển Dư, trong đôi mắt đào hoa càng lộ rõ vẻ đau lòng: "Tôi nghe cô cô của tôi nói rồi, cái tên Lục Cửu này đúng là không phải người nữa, anh ta đã khiến khắp người cô đầy vết thương, còn ép cô cùng anh ta chơi..."
"A Uyển tiểu tiên nữ, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi đảm bảo có tôi ở đây, tên cầm thú Lục Cửu đó sẽ không dám ức hiếp cô nữa!"
Cái gì với cái gì vậy? Bộ não của Uyển Dư nhanh chóng hoạt động, cô cô của Giang Tuấn Thành...
không phải cô cô mà anh ta nhắc đến lại là bác sĩ Giang chứ? Bác sĩ Giang hiểu lầm cô bị thương thế này là do cùng Lục Minh Thành chơi S, bà ấy không lẽ nào lại đem chuyện này đi nói cho Giang Tuấn Thành? Mặt Uyển Dư đỏ lên, cô thực sự muốn tìm miếng đậu hủ nào mà đâm chết cho rồi, mọi người bây giờ, ý nghĩ sao lại khác rời như thế chứ! Giang Tuấn Thành thấy Uyển Dư không lên tiếng, cô chỉ đỏ mặt, bộ dạng ngại ngùng rụt rè của cô càng khiến anh ta thêm chắc chắn ý nghĩ bản thân muốn đưa cô thoát khỏi móng vuốt đó.
Anh ta dùng sức ôm lấy cô vào lòng: "A Uyển tiểu tiên nữ, tôi bây giờ đem cô đi!"
"Các người đang làm gì đó?"
"Buông cô ấy rai"
Bàn tay to lớn của Giang Tuấn Thành vừa đặt xuống eo Uyển Dư, thì giọng nói lạnh lùng của Lục Minh Thành liên vang lên sau lưng anh ta.
Giọng nói của Lục Minh Thành vốn dĩ đã lạnh, bây giờ trong giọng nói ấy lại mang thêm sự phẫn nộ rõ ràng, giống như băng ngàn năm vậy.
Giang Tuấn Thành xoa xoa tay, tay anh ta gần như bị khí thế của Lục Cửu làm đông cứng.
Nhớ đến A Uyển tiểu tiên nữ của mình vẫn còn đang ở trước mặt, Giang Tuấn Thành tất nhiên không muốn khí chất của bản thân bị Lục Minh Thành áp đảo, anh ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, họp bụng, hếch mông, kiêu ngạo nói với Lục Minh Thành: "Còn có thể làm gì? Đem A Uyển tiểu tiên nữ của tôi thoát khỏi biển khổ chứ gì nữa!"
Nói xong, Giang Tuấn Thành lại quay mặt đi, trìu mến nhìn Uyển Dư: "A Uyển tiểu tiên nữ, đừng sợ, có tôi đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt cô!"
Đôi mắt đào hoa của Giang Tuấn Thành phóng điện rất tốt, ngày thường anh ta đi đón các cô gái, đều là dùng đôi mắt có điện này đi mê hoặc những người phụ nữ đó, khiến những người đó chủ động dán lên người anh ta, trèo lên giường anh ta.
Anh ta tự tin, nếu như anh ta dùng cách này với Uyển Dư, Uyển Dư nhất định cũng bị anh ta mê hoặc không cách nào kiểm soát được bản thân.
Vậy mà, A Uyển tiểu tiên nữ lại hoàn toàn không có giống như những người khác, đối diện với đôi mắt đào hoa không ngừng bắn ra lửa điện của anh ta, ánh mắt Uyển Dư không chỉ không có nữa chút si mê, ngược lại hình như nhìn anh ta như người bị điên.
Có một số lời, cô vốn dĩ đã không muốn nói, nếu như nói ra sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của người khác, nhưng thấy Giang Tuấn Thành diễn quá nhiều như vậy, cô thật sự không chịu nỗi nữa, cô hít một hơi thật sâu: "Giang thiếu, não của anh...não của anh có vấn đề sao? Ai cần anh bảo vệ tôi?!"
"Hả?"
Giang Tuấn Thành sững sờ hôi lâu vẫn không định thần lại được, anh ta dũng cảm bảo vệ cô là vì cô mà, anh ta đến mạng còn không cần mà đi đối đầu với Lục Cửu, hơn nữa vừa rồi, ánh mắt của anh ta là ánh mắt mê người câu dẫn, vậy mà cô bây giờ đang nói gì vậy! Cô vậy mà lại nói não anh ta có vấn đề? Giang Tuấn Thành có thân hình đúng chuẩn nam tính, người phụ nữ chủ động vồ lấy anh ta anh ta đều không trân trọng, vậy mà Uyển Dư lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của anh ta, càng khiến lòng anh ta càng mạnh mẽ hơn.
Hmm, thú vị.
Tiểu tiên nữ mà anh ta thích đúng là không giống với phụ nữ khác.
Nhìn thấy bộ dạng Giang Tuấn Thành không ngừng người ngốc nghếch, Uyển Dư lại một lần nữa chắc chắn Giang thiếu nổi tiếng lừng danh này, não nhất định có vấn đề, cô vừa nãy mắng anh ta vậy mà anh ta vẫn còn cười ngốc ở đây! Cười ngốc nghếch một hồi, cuối cùng Giang Tuấn Thành cũng lên tiếng: "A Uyển tiểu tiên nữ, cô đừng hiểu lâm, não của tôi tuyệt đối không có vấn đề! Tôi biết cô không muốn làm liên lụy đến tôi bị Lục Cửu hành hạ, cô yên tâm, tôi cho dù có thịt nát xương tan cũng sẽ không để tên cầm thú Lục Cửu này tiếp tục hành hạ côi "
Nhìn thấy Giang Tuấn Thành cứ ân cần niềm nở với Uyển Dư, còn không ngừng làm xấu mặt anh trước mặt Uyển Dư, điều này khiến Lục Minh Thành không cách nào nhẫn nhịn.
Với đôi chân dài thẳng tắp, Giang Tuấn Thành còn không nhìn thấy Lục Minh Thành ra tay như thế nào, thì cả người anh ta đã bị trực tiếp ném ra ngoài, còn tiểu tiên nữ của anh ta lại bị con quỷ lớn Lục Minh Thành giữ chặt trong lòng.
"Ai ya"
Giang Tuấn Thành nằm trên mặt đất, đau lòng kêu gào, kêu liên mấy tiếng anh ta mới vội vàng che miệng lại.
Thật quá xấu hổ mài Anh ta vốn dĩ là muốn thể hiện sự nam tính của mình trước mặt A Uyển tiểu tiên nữ, không ngờ lại bị Lục Cửu đánh đến thế này! Giang Tuấn Thành vững vàng đứng dậy, lấy hết can đảm hét vào mặt Lục Minh Thành: "Lục Cửu, buông A Uyển tiểu tiên nữ của tôi ra! Tôi không cho phép anh tiếp tục ức hiếp A Uyển tiểu tiên nữ của tôi!"
"Lục Cửu, tên cầm thú nhà anh, anh có biến thái thì đi hành hạ người phụ nữ khác đi! Ai cũng không được phép động vào tiểu tiên nữ của tôi?!"
Lục Minh Thành hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Giang Tuấn Thành, anh trực tiếp ôm Uyển Dư lên: "Ăn cơm!"
"Lục Cửu, anh đứng lại cho tôi! Ai bảo anh ôm tiểu tiêu nữ của tôi đi chứ!"
Nhìn thấy Lục Minh Thành ôm Uyển Dư xuống lầu, Giang Tuấn Thành lo lắng hét lên, anh ta sợ Lục Minh Thành sẽ tiếp tục hành hạ Uyển Dư, vì vậy anh ta không dám chậm trễ mà như một cơn lốc xoáy đi theo xuống lầu.
Bị Lục Minh Thành ôm như thế này khiến trái tim Uyển Dư đập loạn nhịp, cô vô thức muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lục Minh Thành nhưng lại khiến Lục Minh Thành ra sức giữ cô chặt hơn.
Giọng nói của anh, không thể khiến người khác từ chối: "Uyển Dư, tôi bón cô ăn cơm."
Uyển Dư có thể cảm nhận ra tâm trạng của Lục Minh Thành có chút không tốt, cô biết vào lúc này cô nên thuận theo anh.
Nhưng nghĩ đến cảnh anh từng muỗng từng muỗng bón cho cô ăn, cái cảnh này thật quá nhìn không nỗi mà, khiến cô chịu không nỗi.
Nhất là khi Giang Tuấn Thành vẫn còn ở đây, Giang Tuấn Thành vẫn nghĩ rằng Lục Minh Thành cùng cô chơi S, nếu để anh ta thấy cảnh Lục Minh Thành bón cho cô ta, rồi anh ta lại đem chuyện này truyền ra ngoài, đến lúc đó cô thực sự mất không dám đem mặt đi gặp người khác mài! Uyển Dư đứng thẳng lưng, cứng da đầu nói: "Cậu trẻ, anh vừa rồi nói rồi, để tôi tự ăn mà, anh không thể nuốt lời được."
"Cô đang bị thương!"
Lục Minh Thành đạo lý cứng rắn.