"Không có ly hôn."
Lục Minh Thành bình tĩnh như nước: "Đơn thỏa thuận ly hôn, ta đã xé nát rôi!"
Không ly hôn! Không có ly hôn! ! I Hàn Tịnh biết Lục Minh Thành trước giờ chưa bao giờ nói dối, anh nói không có ly hôn, thì thực sự không có ly hôn.
Từ biệt thự của Lục Minh Thành đến quán bar, Hàn Tịnh vẫn không muốn tin rằng cậu trẻ và Uyển Dư đã kết hôn.
Anh ta từng ly từng tí rót rượu vào miệng, anh ta thật sự cảm thấy có một số chuyện đã là duyên trời định.
Uyển Dư bị người khác sắp đặt hãm hại, sinh ra đôi song sinh trai gái là của cậu trẻ, hơn nữa người mà cô kết hôn trong mơ hồ cũng chính là cậu trẻ.
Duyên phận lớn như vậy đã rơi vào hai người bọn họ, bọn họ mới là một cặp trời sinh! Là anh ta chen vào giữa bọn họ , còn cố tình giả làm bố của hai đứa nhỏ, anh ta trông giống như một người đàn ông xấu xa, là chuyện nực cười nhất trong tất cả chuyện nực cười! Nhưng, phải làm sao, anh ta yêu quá yêu Uyển Dư, yêu đến vô cùng, biết là định mệnh đã định sẵn, vẫn muốn đấu với ông trời, biết hành vi của mình là đáng xấu hổ nực cười nhưng anh ta vẫn muốn, sai rồi lại sai "Tôi không buông tay, tôi sẽ không buông tay...
Lại thêm một ly rượu vào bụng, Hàn Tịnh chỉ cảm thấy thế giới của mình quay cuồng.
Anh vừa muốn lấy thêm một ly rượu, thì một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh: "Hàn mập, đêm nay hãy để em làm người phụ nữ của anh!"
Hàn Tịnh say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, anh ta vô thức nắm chặt đôi tay nhỏ bé trước mặt: "Lão đại?"
Diệp Khuynh Thành tiến lên một bước, cả nửa người của cô ta dán chặt vào người Hàn Tịnh: "Hàn mập, là em, em là Uyển Dư đây."
Mí mắt Hàn Tịnh cực kỳ nặng nè, anh ta khó nhọc mở mi mắt ra, cảnh tượng trước mắt là một màng mơ hồ không chân thực.
Anh ta chỉ cảm thấy chính mình thật hạnh phúc quá hạnh phúc, viên mãn, hoàn toàn viên mãn, quá viên mãn, sự hạnh phúc và viên mãn mà trước giờ chưa từng có.
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng lão đại vốn dĩ không hề thích mình, lão đại chia tay với anh ta rôi, không ngờ tới trong lòng lão đại thực ra vẫn có anh, lão đại đến tìm anh ta còn nói đêm nay muốn trở thành người phụ nữ của anh ta nữa.
Trở thành người phụ nữ của anh ta thật là tốt mà, như vậy, sau này bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa nữa.
Hàn Tịnh ôm chặt Diệp Khuynh Thành vào trong vòng tay của mình: "Lão đại, thực ra em cũng thích anh mà phải không?"
"Lão đại, đừng rời xa anh! Đừng bao giờ rời xa anh nữa! Cho dù đứa nhỏ có là con của ai đi nữa, anh cũng không để tâm đâu! Anh chỉ cần em, chỉ cần em ở bên cạnh anh mà thôi! Lão đại, anh yêu em, anh rất yêu em.."
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành đầy hận ý thâm độc, cô ta nghe Diệp Hiểu Khê nói, Hàn Tịnh ở với Uyển Dư là do anh ta lầm tưởng con của Uyển Dư là con của mình, không ngờ rằng Hàn Tịnh vốn dĩ đã biết rõ, anh ta đã biết rõ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi căn bản không phải là con của anh ta! Anh ta yêu Uyển Dư đến vậy? Thà làm bố dượng cũng một mực muốn giữ tay Uyển Dư? Uyển Dư, cô dựa vào cái gì mà lại may mắn như vậy? Cô sẽ không được may mắn mãi đâu, đợi tới lúc tôi mang thai đứa con của tiên bối Hàn, rồi bố sẽ đem cô gả cho một ông lão biến thái, cả đời này cô sẽ không thể nào trở mình được nữa.
Những người đàn ông như tiên bối Hàn với chồng của chị tôi, cô cả đời này đừng hòng nghĩ chuyện với tới.
Chuyển hướng nhìn đi, Diệp Khuynh Thành nhìn Hàn Tịnh, trong mắt liên lóe lên vẻ dịu dàng.
Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Hàn Tịnh, quyến rũ như đóa hoa anh đào: "Hàn mập, em cũng yêu anh, kiếp này cho đến muôn đời sau, em đều muốn ở bên cạnh anh."
Nói xong, Diệp Khuynh Thành ngẩng mặt lên, chủ động dán môi lên môi Hàn Tịnh.
Hàn Tịnh tuy rằng đầu có chút mơ hồ, nhưng tai anh ta vẫn còn có thể nghe được, có những lời anh ta đại khái có thể nghe rõ vài điều.
Anh ta nghe thấy lão đại nói, Hàn mập, em cũng yêu anh.