Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Uyển Dư kêu Hàn Tịnh cùng nhau xuống lâu.
Hàn Tịnh lộ vẻ kích động: "Lão đại, em đây là chủ động hẹn hò với anh sao? Chà, đi dạo dưới trăng, lão đại, em thật lãng mạn nha!"
"Hàn mập, em có chuyện muốn nói với anh."
Uyển Dư dừng lại, rất nghiêm túc nhìn Hàn Tịnh.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Uyển Dư, Hàn Tịnh như nhận ra điều gì đó, tất cả vui mừng trong mắt đều như bị dội một gáo nước lạnh, từng chút một dập tắt.
"Lão đại, đêm nay trăng đẹp quá, chúng ta hay là cùng ngắm trăng đi, có chuyện gì..."
"Hàn mập, chúng ta chia tay đi!"
Không đợi Hàn Tịnh nói xong, Uyển Dư đã nhẹ giọng lên tiếng.
Hàn Tịnh sững sờ đứng ở tại chỗ, khóe miệng hé mở, thật lâu mới tìm được giọng nói của chính mình.
Trong mắt anh ta hiện lên một màn buồn bã, nhưng đối mặt với sóng gió, vân cố hết sức nhếch khóe môi.
Anh ta cố ý dùng giọng điệu vui vẻ hỏi Uyển Dư: "Lão đại, em đang đùa với anh có phải không? Lão đại, em đùa như thế này, một chút cũng không vui đâu."
"Hàn mập, em không có nói đùa với anh."
Ánh mắt Uyển Dư đầy áy náy, cô không chịu nổi nhìn ánh mắt Hàn Tịnh rồi cúi mặt xuống: "Hàn mập, em quả thật đã thử cố gắng chấp nhận anh, nhưng em phát hiện bản thân mình làm không được."
"Hàn mập, em xin lỗi.
Chúng ta vẫn nên là làm anh em tốt của nhau, cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, anh vẫn sẽ là bố của Bảo Bảo và Bối Bối.
Anh có thể đến gặp bọn trẻ bất cứ lúc nào, em sẽ không cản trở quyền lợi của một người bố của anh."
"Lão đại, anh không muốn làm anh em tốt của em! Anh muốn làm người đàn ông của em!"
Hàn Tịnh kích động hét lên, nhận ra bản thân quá lớn tiếng với Uyển Dư, anh ta nhanh chóng hạ giọng: "Lão đại, anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Chỗ nào em không thích, anh đều có thể thay đổi!"
"Lão đại, anh sẵn sàng thay đổi thành dáng vẻ mà em thích, em không thể cho anh một cơ hội sao?"
Hàn Tịnh hạ thấp mình như vậy khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Uyển Dư càng lớn, cô hối hận tột cùng vì lúc trước đã đồng ý cố gắng chấp nhận Hàn Tịnh, nếu như lúc đầu cô không cho anh ta hy vọng, anh ta cũng sẽ không đau lòng đến mức này.
"Hàn mập, em xin lỗi, không phải do anh không tốt, là do em không tốt, em cùng anh làm anh em tốt biết bao nhiêu năm, em thực sự không quen việc chúng ta làm người yêu của nhau."
Uyển Dư im lặng một lúc rồi nói: "Hàn mập, thay vì lãng phí thời gian vào em, anh cũng có thể tìm được một cô gái thật lòng yêu mình.
Dù sau này anh có ở bên ai, thì anh vẫn là bố của Bảo Bảo và Bối Bối, điêu này không ai có thể thay đổi được!"
"Lão đại, anh không tìm người phụ nữ khác, anh chỉ muốn em! Đời này, anh chỉ muốn mình em"
Hàn Tịnh bước tới, anh ta kiên định ôm chặt Uyển Dư vào lòng: "Lão đại, đừng rời xa anh được không? Xem như em thương hại anh đi, không có em, cuộc sống của anh không còn bất kỳ ý nghĩa gì."
Uyển Dư từng chút một gỡ tay Hàn Tịnh ra: "Hàn mập, anh đừng làm vậy, là em có lỗi với anh, nhưng em thật sự không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa!"
"Hàn mập, thực xin lỗi, chúng ta vẫn nên quay về điểm ban đầu làm anh em tốt của nhau!"
Nói xong, Uyển Dư nhanh chóng xoay người, chạy lên lâu.
Giữa hai người bọn họ còn có hai đứa nhỏ, không thể khiến quan hệ trở nên quá khó xử, nếu không sẽ không thể đối mặt cùng hai đứa nhỏ .
Uyển Dư biết cô từ chối Hàn Tịnh, Hàn Tịnh nhất thời sẽ không thể chấp nhận được, nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi thứ, sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ có thể hòa thuận lại với Hàn Tịnh.
Anh em tốt......