Chú thỏ con đang vùi đầu trong vòng tay hắn nghe xong thì chầm chậm ngước mặt lên. Thục Quyên nhón chân cố nhìn ra sau, đợi đến lúc xác định được nơi này thật sự chỉ còn lại hai người họ thì mới nũng nịu đánh vào ngực hắn một cái.
-"Chỉ biết làm người ta mất mặt thôi".
-"Anh làm gì chứ?"
Đối diện với lời oán trách của cô tình nhân bé nhỏ, người đàn ông chỉ có thể nở một nụ cười đầy sự yêu chiều.
Đưa cô vào phòng làm việc riêng của mình, Louis ngồi xuống ghế sofa rồi mới kéo tay để Thục Quyên ngồi lên đùi hắn.
-"Sao anh không nói cho em biết đó là người quen của anh, em...không biết có bị anh ấy chê cười không nữa..."
Vừa nói, Bông nhỏ vừa gục đầu thất vọng, cô hơi bĩu môi, đôi vai thoáng rũ khi nhớ đến bộ dạng thất lễ ban nãy.
-"Không có đâu".
Louis nghe xong thì chợt hiểu ra, hắn bật cười thành tiếng, ngón tay thon thon gãy nhẹ lên đầu mũi ửng hồng.
-"Anh ấy nhìn như vậy thôi nhưng thật ra là người tốt, em đừng sợ, anh Viễn sẽ không chê cười em đâu".
-"Có thật không?"
Thục Quyên hơi cắn môi, vẻ mặt chứa đầy hoài nghi hỏi lại:
-"Lỡ như...lỡ như trong lòng anh ấy chê trách em thì sao, ban nãy...ban nãy anh cũng thấy rồi đó, em...hình như em không..."
-"Đừng lo!"
Để ngăn cô bé con của mình tiếp tục lo lắng xoắn xuýt, Louis bèn nhanh chóng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, hắn nắm lấy bàn tay búp măng chỉ biết cầm bút gõ chữ trái ngược với bản thân, trong lòng chất đầy yêu thương mà dỗ dành cưng nựng:
-"Anh Viễn sẽ không như vậy đâu".
-"Sao anh biết?"
-"Vì em là em dâu của anh ấy mà".
Nghe hắn nhắc đến hai tiếng "em dâu", Thục Quyên không nén được liền hít sâu một hơi, cô mở to đôi mắt linh động của mình về phía hắn, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó.
-"Anh Viễn đã xem em như người trong nhà rồi, kể từ giờ trở đi, những anh em của anh đã biết đến sự tồn tại của em, em là người nhà của anh, cũng là người nhà của bọn họ, bọn họ sẽ không chê trách em dâu của mình đâu".
Vừa nói, Louis vừa nghĩ đến những "người thân" mà lâu lắm rồi hắn không được gặp mặt, mỗi lần nhớ về ký ức từng một thời sát cánh kề vai để tung hoành ngang dọc, Louis lại vô thức nở nụ cười.
-"Ưm...Khải Lâm..."
Bất chợt, người trong lòng nhẹ giọng gọi tên hắn.
-"Hửm?"
Louis vừa vuốt tóc cô vừa lười biếng đáp lại, đang thử tính toán xem thời gian sắp tới có thể thu xếp để đến gặp những "bằng hữu" kia được hay không.
-"Ưm...có chuyện này em muốn hỏi anh..."
Sau một lúc lưỡng lự, Thục Quyên cuối cùng cũng quyết định sẽ nói ra những khúc mắc mà chính cô luôn giữ trong lòng. Đưa tay vuốt ve cổ áo vest sang trọng của người đàn ông, cô gái nhỏ cụp mi như thể muốn trốn tránh.
-"Em...thật ra em không có ý tò mò đâu, nhưng mà Khải Lâm...em muốn hỏi...".
Nói đến đây, Thục Quyên bỗng cảm thấy sao mà khó mở miệng quá nên chỉ biết ậm ờ mấy tiếng, sau cùng mới dám len lén ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi rõ:
-"Chuyện của gia đình anh...em chưa bao giờ nghe anh nhắc về cha mẹ hay người thân của mình, em tự hỏi...liệu em có quyền được biết về bọn họ hay không..."
Nghe xong những lời ấy, Louis thoáng chốc trở nên im lặng, hắn dời mắt nhìn vào tách trà đã nguội lạnh trên bàn, khóe môi đang cong cớn cũng dần dần hạ xuống.
-"Có phải...khó nói lắm không..."
Thấy thái độ của hắn thay đổi trở nên khác lạ, Thục Quyên trong thoáng chốc liền cảm thấy bất an, cô tự hỏi phải chăng bản thân thật sự đã tò mò quá nhiều, nếu gia đình hắn vẫn bình thường như bao người khác thì cần gì phải chờ đến tận hôm nay để cô chủ động nhắc đến.
Nghĩ vậy, Thục Quyên lại vội lên tiếng:
-"Em xin lỗi, nếu như anh chưa sẵn sàng thì không cần..."
-"Không sao đâu, không vấn đề gì cả, là anh không đúng, tại anh không chịu nói rõ cho em nghe từ đầu".
Louis ngước mặt lên mỉm cười với cô, hắn bình tĩnh cắt ngang câu nói của Thục Quyên, nhẹ nhàng ôm cô vào lồng ngực, vừa dịu dàng vuốt ve bờ vai nuột nà mảnh khảnh, vừa dùng giọng điệu trầm thấp để kể về câu chuyện quá khứ.
-"Thật ra...anh vẫn luôn cảm thấy đó không phải là gia đình..."
-"Sao cơ?"
Thục Quyên nghe xong thì không khỏi nhíu mày khó hiểu, cô cắn môi, nhìn hắn đầy thắc mắc.
-"Nghe lạ lắm đúng không!"
Louis nở một nụ cười bình thản, thế nhưng Thục Quyên có thể thấy được bên trong nụ cười ấy chỉ toàn chứa đựng những giễu cợt, chua chát, ngay cả ánh mắt khi nhìn vào vô định của người đàn ông cũng bị phủ kín một màn đêm dày đặc, lạnh lẽo lại cô đơn.
-"Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình cả, anh không biết mặt mẹ, chỉ sống với một người cha lãnh cảm vô tâm, ông bà nội ở xa cũng chẳng thân thiết là mấy, chỉ có người vú nuôi đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn là thật sự yêu thương anh".
-"Vậy...anh không còn người thân nào nữa sao, ý em là...anh chị em nào đó..."
Không biết từ lúc nào mà Thục Quyên đã vòng tay sang cổ hắn, vẻ mặt chăm chú khi lắng nghe hắn kể về những điều xa lạ mà cô chưa được nghe kể bao giờ.
-"Không có, anh là con một, mẹ anh đã bỏ đi từ khi anh còn rất nhỏ, bao nhiêu năm nay anh chưa bao giờ gặp lại bà ấy".
Tuy Louis khi nhắc về quá khứ với một giọng điệu bình thản, nhưng chính sự lạnh nhạt đó mới khiến cho Thục Quyên cảm thấy đau lòng. Cô dịu dàng nép vào lòng hắn, giọng nói vô thức nghẹn lại.
-"Chắc là mẹ anh...bà ấy có nỗi khổ tâm..."
-"Anh không biết".
Louis mím môi đáp.
-"Nhưng dù sao thì anh cũng đã quen rồi, có những người dáng vẻ bên ngoài đường hoàng đạo mạo, nhưng trong lòng thì lại khiến cho người ta cảm thấy khinh thường, ghê tởm đến cực điểm".
Mỗi lần nhắc đến người đàn ông đó, Louis sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét, hắn nhếch môi cười gằn một tiếng, ngay cả Thục Quyên cũng bị bộ dạng xa lạ ấy làm cho bối rối không thôi.
-"Khải Lâm".
Cô nhịp tay vỗ nhẹ vào ngực trái của hắn, như thể đang muốn an ủi tâm hồn chất đầy tổn thương của con người mạnh mẽ này.
-"Ừm".
-"Anh hận ba anh sao?"
Câu hỏi vừa thốt ra, không gian xung quanh hai người nhất thời lại rơi vào yên lặng, vòng ôm trên đôi vai cô từ từ siết chặt, đôi con ngươi đen láy của hắn cũng trở nên sâu thẳm.
-"Không, anh đã không còn hận ông ta nữa rồi".
-"Thật sao?"
-"Phải, trước đây anh luôn mong cầu tình yêu thương của một người cha mà ông ta mang lại, nhưng rồi ông ta hết lần này đến lần khác thẳng tay hủy hoại mong ước đó của anh, cho đến bây giờ anh vẫn nghĩ, nếu như ngay từ đầu anh đã xem ông ta là người dưng nước lã thì có phải bây giờ anh đã nhẹ nhõm hơn rồi không".
Bởi vì hắn hy vọng quá nhiều, tin tưởng quá nhiều vào thứ tình thân hão huyền mà mọi người vẫn luôn thêu dệt, vậy nên khi phải tự mình đối diện, hắn mới bẽ bàng nhận ra sự thật quá đỗi phũ phàng.
-"Khải Lâm..."
Mãi chìm sâu vào những nặng nề từ cảm xúc, Louis quên mất sự hiện diện của cô gái nhỏ bên cạnh vẫn đang chờ mình, cho đến khi được bàn tay của cô từ từ quay sang, hắn mới thảng thốt khi bắt gặp đôi mi cong đã ướt nhòe nước của Thục Quyên.
-"Bông, em sao vậy?"
Vội lau đi hàng lệ nóng đang chảy dài trên gương mặt giai nhân, Louis đau lòng khôn xiết, hỏi:
-"Có phải anh đã nói gì để em buồn không? Hả? Anh nói sai ở đâu rồi đúng không?"
-"Không, không phải".
Thục Quyên vừa cố nở nụ cười méo mó, vừa lắc đầu, đáp:
-"Em, chỉ là em có hơi xúc động thôi".
-"Xúc động đến mức khóc nức nở luôn sao?"
Louis bật cười bất lực, nhẹ tay vuốt ve đôi gò má nhợt nhạt của cô gái nhỏ trong lòng, đôi môi lạnh buốt nhanh chóng hôn lên vầng trán thơm tho từng nụ hôn êm ái.
-"Anh đừng buồn".
Đan tay với năm ngón tay thon thon to lớn của hắn, Thục Quyên mềm giọng an ủi:
-"Em sẽ là người thân của anh".
Nếu hắn không có người thân, vậy thì cô sẵn lòng làm người thân của hắn, nếu hắn vẫn còn lang bạt chưa tìm được một mái nhà, Thục Quyên cũng sẽ sẵn sàng cho hắn một mái nhà.
Miễn là Louis của cô không còn phải cô độc như vậy nữa.
-"Thật sao?"
Nghe vậy, Louis liền bật cười hỏi lại, vui như mở cờ trong bụng.
-"Dạ".
Hiếm khi Thục Quyên lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn lấy lòng như hôm nay, dù cho Louis đã sớm không còn chấp nhất chuyện gia đình, nhưng vì chút tâm tư riêng nên hắn lại cố ý tỏ ra vẫn vì chuyện cũ mà ôm lấy đau khổ, cốt là muốn chiếm được sự thương cảm từ phía người yêu.
-"Em có thể mãi mãi ở bên anh thật sao, có thể làm người thân của anh thật sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như chú cún nhỏ lạc mẹ của người đàn ông mà Thục Quyên lại càng cảm thấy đau xót trong lòng, cô cắn môi ngăn không phát ra tiếng khóc, liên tục gật đầu cam đoan.
-"Thật, em nói thật mà, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, chỉ cần anh muốn, em sẽ không bao giờ rời xa anh".
-"Em sẽ không giống như bọn họ đâu đúng không? Sẽ không bỏ rơi anh lại rồi rời đi đâu đúng không?"
-"Đúng vậy, Khải Lâm, anh đừng sợ, có em ở đây, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa em vẫn sẽ mãi mãi ở bên anh, sẽ không để anh phải chịu ấm ức đâu".
Bởi vì cứ mải mê đuổi theo những vết thương cũ kỹ mà Louis đã từng chịu đựng, Thục Quyên vô thức lọt vào cái bẫy kín đáo mà người đàn ông này giăng sẵn từ bao giờ, hắn rũ mi yếu ớt, cẩn trọng tựa đầu vào ngực cô.
-"Bông tốt với anh quá, chỉ sợ là cả đời này sẽ không còn ai tốt với anh như em".
Y như đã dự đoán, Thục Quyên nghe xong thì liền xúc động không thôi, dịu dàng vuốt ve sườn mặt cứng rắn của hắn.
-"Đừng nói bậy, tương lai còn dài, chắc chắn sẽ còn rất nhiều người thật lòng yêu thương anh, nhưng dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ ở đây, vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh".
Đúng là càng tỏ ra yếu ớt thì sẽ càng chiếm được nhiều sự thương cảm từ người khác hơn. Không tin thì cứ nhìn sếp lớn nhà này mà xem, chỉ cần rưng rưng vài cái, tủi thân vài lần thì đã được người yêu thương xót ôm vào lòng rồi. Lúc hứa hẹn hùng hồn là vậy, thế nhưng Thục Quyên đâu có biết, con sói lớn lưu manh vừa mới khụt khịt với cô vài giây trước giờ này đang vùi mặt vào đôi bông đào ngọt nước của cô mà hê hê thích chí.
Không trách Thục Quyên dễ dàng tin người, chỉ trách con sói già gian xảo quá mức.
Từ dạo ấy, cô người yêu có vẻ mềm mỏng với hắn hẳn.
Vậy mà Louis vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng, hắn càng nghĩ càng tức, biết vậy đã sớm đem chuyện tuổi thơ bi kịch ra ăn vạ với cô rồi, biết đâu chừng giờ này hai người đã có cơ hội tiến xa hơn thì sao.
Đúng là chuyện gì cũng cần phải dựa vào thời cơ.
Chỉ còn mấy tháng nữa là đến cuối năm, Louis nghĩ kiểu gì đến lúc đó cũng bận rộn quấn thân không cách nào rời khỏi công ty, vậy nên tranh thủ lúc còn đang nhàn hạ, hắn dặn dò Thục Quyên thu xếp công việc để về Sài Gòn một chuyến.
-"Gấp vậy sao anh?"
Thục Quyên vừa kiểm tra lịch trình mấy ngày sắp tới, vừa nhíu mày hỏi.
Louis xem xét giấy tờ trong phòng, tiện thể nghĩ xem chiều nay có tiện đường ghé qua ngân hàng để kiểm kê sổ sách được hay không, khi nghe Thục Quyên hỏi thì liền dừng tay ngẩng lên nhìn cô:
-"Ừ, anh định sẽ tranh thủ đi trong năm, em cũng biết mà, nếu để đến mấy tháng nữa thì chúng ta làm sao có đủ thời gian rảnh để đi được, còn đợi đến sang năm thì công ty đã bắt đầu chạy dự án mới, càng khó có thời gian hơn, chi bằng hiện tại công việc vẫn còn chưa gấp gáp, chúng ta sắp xếp đi một lần cho tiện".
-"Cũng được".
Thục Quyên nghe xong thì gật đầu đồng tình, sau đó gấp gọn lại hồ sơ trên tay, mím môi cười:
-"Nếu vậy thì em sẽ chuyển những công việc quan trọng còn lại cho thư ký của phó giám đốc, để anh ấy quyết định thay anh, anh cứ yên tâm đi đi, em và anh Thắng ở nhà sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ thôi, dù sao thì..."
-"Khoan đã".
Trong lúc Thục Quyên còn đang thao thao bất tuyệt lựa lời trấn an hắn, Louis liền bắt được thông tin quan trọng trong câu nói của cô, hắn đưa tay ra hiệu cắt ngang lời Thục Quyên, híp mắt nhìn cô đầy nghi hoặc:
-"Em vừa nói gì? Ai ở lại".
-"Thì...em và...phó giám đốc".
Hơi nhíu mày suy ngẫm, Thục Quyên vẫn không nghĩ ra được câu nói vừa rồi của mình có điều gì bất hợp lý, chẳng phải mọi lần hắn có việc đi dài ngày cô vẫn thu xếp như vậy sao.
Ký nốt tập hồ sơ còn lại, Louis dẹp gọn giấy tờ sang một bên, hắn đóng nắp bút, sau cùng liền ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô đến gần.
-"Sao vậy anh?"
Thục Quyên nhanh chóng bước đến, đôi chân thon thả uyển chuyển tiến vào vòng tay quen thuộc đang mở rộng.
Louis nhấc cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng vén mấy sợi tóc đang rũ xuống hai bên má của cô ra sau tai, nhạt giọng hỏi:
-"Có biết lần này tại sao anh lại phải đi về Sài Gòn gấp như vậy không?"
-"Em biết mà".
-"Vì sao?"
-"Vì anh Viễn muốn anh về gặp mọi người, từ lúc anh về nước đến giờ chắc là vẫn chưa gặp nhiều bạn bè đúng không? Hôm đó em có nghe anh ấy nhắc đến".
Louis nghe đến đây thì phì cười, cong tay gõ nhẹ lên trán cô một cái.
-"Ngốc".
-"Sao cơ? Đúng là như vậy còn gì?"
Thục Quyên đưa tay lên xoa xoa trán, bĩu môi phụng phịu. Đã mắng cô lại còn ăn hiếp cô, người này đúng là càng ngày càng xấu tính.
Thế nhưng trong mắt Louis, thái độ nũng nịu này của Thục Quyên chẳng khác nào đang cố tình ăn vạ với hắn, trông Bông nhỏ của hắn cứ như một búp hoa non e ấp trên tay, dù ra sao vẫn đáng yêu không chịu được, khiến cho hắn không thể kềm lòng mà bật cười cưng nựng cô một lúc lâu.
Cho đến khi đôi gò má của người con gái đã ửng hồng, và đôi môi căng mọng trở nên đẫm mật, khi này người đàn ông mới trầm giọng giải thích:
-"Gặp anh chỉ là chuyện nhỏ thôi".
-"Vậy thì chuyện lớn là gì chứ?"
-"Là muốn được ra mắt em dâu chứ sao".
Nghe đến đây, Thục Quyên thoáng chốc trở nên sửng sốt, cô hít sâu một hơi rồi lại mím mím khóe môi, thẹn thùng cúi đầu.
Louis cười cười nâng cằm cô dậy, yêu chiều đặt xuống một nụ hôn.
-"Bọn họ đã chờ cô em dâu này từ rất lâu rồi, em nghĩ thử xem, nếu lần này về mà không gặp được cô em dâu của bọn họ, có khi mấy người đó sẽ tống cổ anh đi mất".
Thục Quyên cuối cùng cũng bị những lời của hắn làm cho bật cười, cô vùi mặt vào hõm vai cứng rắn không ngừng khúc kha khúc khích, dáng vẻ yêu kiều hệt như một nàng công chúa.
-"Cho nên...em nhất định phải đi cùng với anh".
Mấy ngày trước anh hai sau khi nghe Trọng Viễn về báo cáo thì cũng đã không chờ được mà chủ động gọi điện cho hắn, trong lúc nói chuyện cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng nhất định phải đưa cô bé con này về cho bọn họ gặp mặt, lại còn đe dọa hắn, nếu không có cô thì Louis cứ liệu trước mà chuẩn bị mềm mình.
-"Nhưng lỡ như..."
Nghĩ đến chuyện sẽ phải ra mắt những người thân cận với Louis, trái tim trong ngực trái của cô dường như mất kiểm soát mà nhảy loạn liên hồi.
-"Lỡ như mọi người không thích em thì sao?"
-"Chậc..."
Louis bất lực tặc lưỡi một tiếng, thoáng sau liền quay sang ngắt nhẹ chiếc cằm nhọn của cô.
-"Đã nói với em rồi, mọi người rất thoải mái, sẽ không ai khó chịu với em đâu".
-"Có thật không?"
Dù là vậy, nhưng dù sao tâm lý phải đi gặp người thân vẫn không cách nào nguôi ngoai được.
-"Thật đó cô bé ạ, anh đã bao giờ lừa em chưa?"
Thấy Thục Quyên mãi cứ xoắn xuýt mãi không thôi, Louis đành phải vỗ ngực cam đoan.
-"Đã có người yêu của em ở đây, em còn sợ gì chứ".
Nói rồi hắn chợt nhớ đến điều gì đó, gương mặt liền xị ra không vui:
-"Nè Bông, anh còn chưa được thấy em vì anh mà hồi hộp như vậy đâu, sao bây giờ lại vì những người khác mà lo lắng như vậy hả?"
-"Nhảm nhí!"
Đang lúc bối rối mà người này vẫn còn muốn so bì thiệt hơn với cô, liền bị Thục Quyên đánh nhẹ vào ngực một cái:
-"Chẳng phải cũng là vì ra mắt người thân của anh hay sao? Em cũng chỉ sợ mọi người sẽ không thích em, không ủng hộ em ở bên anh".
Nghĩ đến đây, Thục Quyên lại vô thức thở dài, cô tựa đầu vào lồng ngực săn chắc, gương mặt có chút thất thần.
Louis thấy vậy liền luồn tay xuống dưới, vuốt nhẹ bắp đùi mềm mại lộ ra ngoài gấu váy của cô trợ lý, dịu giọng dỗ dành:
-"Em đừng lo, sẽ không có chuyện đó đâu, sẽ không có bất kỳ điều gì ngăn cản được chúng ta ở bên nhau đâu".
-"Chúng ta...thật sự có thể sao anh?"
-"Thật sự có thể".
Nhận được lời cam đoan của hắn, cho dù không biết tương lai sau này sẽ thế nào, nhưng trước mắt nghe câu nói này từ Louis cũng đã đủ để Thục Quyên cảm thấy an lòng.
Nụ hôn lướt nhẹ từ trán xuống đôi mắt rồi nhấm nháp nơi đầu mũi, sau cùng, cánh môi mỏng lạnh lùng tìm đến khóe miệng xinh xắn đang thẹn thùng mím chặt, tựa như một kẻ xâm lược ngang tàng, chiếc lưỡi khỏe mạnh không ngừng chinh phạt khắp nơi, cuốn lấy hơi thở yếu ớt của cô gái nhỏ vào bụng, bàn làm việc đã được dọn sạch sẽ trở thành chiến trường cho một cuộc so tài không cân sức.
Váy áo trải dài khắp sàn, sơ mi trắng mở tung hàng cúc để lộ một thân hình màu đồng nam tính, mái tóc ngắn được vuốt ngược ra sau, mồ hôi chảy xuyên qua hàng lông mày đứt đoạn rơi xuống cơ thể yếu ớt đối lập bên dưới.
Làn da trắng nõn nở tung những cánh đào quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh hằn rõ sự hung tợn của năm ngón tay, nơi giao nhau ướt đẫm mật ngọt, không gian nghiêm chỉnh của phòng làm việc đã sớm bị hai người bọn họ nhuốm đầy hương vị tình ái.
Có lẽ Louis của trước đây cũng không thể nào ngờ được, một người cuồng công việc như hắn lại có ngày biến thánh địa của mình trở thành chốn bồng lai cho những cuộc giao hoan, lại càng không cách nào nghĩ ra, giữa hành trình cô độc này bỗng có thêm một con hồ ly nhỏ đột ngột xuất hiện, sau đó không ngừng quyến rũ khiến cho hắn điên đảo không thôi.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, tương lai sắp đến vẫn còn nhiều thứ không ngờ hơn chờ cả hai bọn họ từ từ rơi vào.