- "Chủ tịch, cậu Louis nói ngài cứ ăn cơm trước, không cần phải chờ cậu ấy, chắc là cậu ấy...không về kịp..."
Trợ lý run run thông báo lại cho ông chủ của mình toàn bộ những lời mà con trai ông đã nói, hoàn toàn không dám thêm bớt chữ nào.
Khải Danh nghe xong không đáp, ông hít sâu một hơi rồi thở ra, phất tay tỏ vẻ không có gì bất ngờ, vẫn chuyên tâm ký tên vào những tài liệu đặt trên bàn:
- "Được rồi, chuẩn bị xe cho tôi đi!"
- "Ngài muốn đi đâu ạ?"
Trợ lý cong lưng cung kính hỏi, chờ đặt nét bút cuối cùng xong, Khải Danh ngẩn dậy mỉm cười, đầu mày nhếch nhẹ.
Tiếng chuông ding dong ở cửa vang lên, khiến cho Thục Quyên vừa mang thức uống ra cho khách theo thói quen liền ngước mắt lên nhìn, lúc bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy, cô lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Vừa bước vào cửa, Khải Danh trong vô thức bèn nhìn quanh một vòng tìm kiếm bóng người nhỏ bé hôm qua, rất nhanh sau đó, tầm nhìn của ông đã sa vào đôi mắt biết cười cùng chiếc răng khểnh duyên dáng của người con gái ở đối diện.
- "Hôm nay ngài đến sớm hơn mọi lần".
Đặt tách cà phê nóng còn bốc lên từng làn khói trắng mờ xuống bàn, Thục Quyên dịu dàng cất giọng, hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ người cô không khỏi khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Nghe cô hỏi, Khải Danh cũng mỉm cười vui vẻ đáp:
- "Hôm nay làm xong việc sớm".
Ngay lúc đó, một nhóm những cô cậu học sinh mở cửa bước vào trong, Thục Quyên thấy vậy thì không khỏi ái ngại quay đầu lại nhìn người đàn ông, hiểu được sự khó xử của cô, Khải Danh nhẹ nhàng nói:
- "Không sao, tôi ở đây chờ cũng được".
Hôm nay trời đổ cơn mưa dầm, làm cho không khí vốn đã lạnh lẽo nay lại càng thêm phần buốt giá, khi vị khách cuối cùng rời khỏi cửa tiệm thì chuông đồng hồ cũng đã điểm đến chín giờ.
Trà thảo dược màu vàng nhạt được rót vào tách sứ, mùi hoa cỏ ngát hương hòa quyện vào không khí thấm đượm vị cà phê, Khải Danh nâng cốc trà nóng lên, thổi nhẹ một hơi rồi tao nhã nhấp môi.
Lúc ông đặt tách trà xuống, người con gái ở đối diện cũng vừa lúc ngẩn đầu mỉm cười với ông.
- "Cô Thục Quyên có sống cùng ba mẹ không?"
Khải Danh đan tay vào nhau, nhẹ giọng hỏi.
- "Không có".
Thục Quyên lắc đầu, hai ngón trỏ vuốt nhẹ theo chiều dọc của chiếc tách, gương mặt thoáng hiện lên vẻ cô đơn.
- "Mẹ tôi mất sớm, tôi sống cùng ông bà, nhưng mấy năm trước...ông bà cũng đã lần lượt qua đời..."
- "Tôi rất tiếc!"
Khải Danh chau mày, trong lòng bỗng dưng lại có cảm giác xót xa khó tả, thế nhưng người con gái trước mặt ông lại ngoan cường nở nụ cười, dù cho trong ánh mắt vẫn hiện lên sự chua chát.
- "Không sao, cuộc sống mà, ai mà chẳng có một nỗi buồn của riêng mình, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy sống chết đều chỉ là chuyện thường tình, rồi sẽ đến lúc tôi cũng giống như họ, cũng phải đến nơi cần đến, chẳng qua là sớm hay muộn thôi".
Nói đến đây, Thục Quyên lại hít sâu vào một hơi, cố tỏ ra vui vẻ mà nhìn về phía người đối diện:
- "Còn ngài thì sao? Chuyện gì lại có thể khiến ngài phiền lòng nhiều ngày như vậy?"
Trông thấy người con gái nhỏ bé ấy tự gắng gượng tạo ra vỏ bọc mạnh mẽ cho chính mình, không hiểu sao bản thân Khải Danh lại có chút không đành lòng. Ông hơi cúi đầu, ngón cái đeo một chiếc nhẫn bản vuông nạm ngọc quẹt nhẹ qua đầu mũi.
- "Thật ra...tôi có một đứa con trai..."
Kể ra mới biết, cuộc đời của người đàn ông này cũng nhiều nổi truân chuyên.
Năm đó vừa độ mười tám, Khải Danh cùng người bạn gái học chung trường của mình cũng từng trải qua một mối tình thời học sinh ngây ngô nồng nhiệt như bao người, lúc ấy tuổi trẻ bồng bột, cứ nghĩ rằng khi yêu thì sẽ hết lòng cho người mình yêu, mang đến cho người ấy những gì quý giá nhất. Rốt cuộc, chuyện gì nên xảy ra cũng phải xảy ra, khi cả hai cùng phát hiện bọn họ đã có một đứa con chung thì cuộc sống màu hồng bắt đầu chấm dứt, từ đây hiện thực mới vả cho họ một cú thật đau.
Thật ra không giống bao cặp đôi trẻ tuổi lầm đường lỡ bước khác, vấn đề của bọn họ không xuất phát từ tiền, nó đến từ hai chữ bổn phận và trách nhiệm.
Khi ấy, người bạn gái cũ của ông vẫn còn quá non nớt, cô ta vốn trước giờ chỉ sống trong nhung lụa và sự bao bọc của bố mẹ, chưa từng biết bản thân cần thực thi nghĩa vụ của mình như thế nào, cuối cùng, đến lúc đối diện với việc buộc phải chăm sóc cho đứa trẻ và vun đắp gia đình, chính cô ta lại sợ hãi đến mức bỏ rơi đứa con vẫn còn đỏ hỏn của mình để chạy trốn sang nước ngoài. Từ dạo ấy, chỉ còn Khả Danh ở lại nuôi nấng đứa bé.
- "Tuy nói rằng mẹ của thằng bé có lỗi, nhưng trong câu chuyện này chính bản thân tôi cũng phải nhận lấy một phần trách nhiệm. Bởi vì khi ấy còn quá trẻ, tôi còn chưa hình dung được mình nên có những trách nhiệm cao cả đến mức nào, lúc rảnh rỗi buồn chán cũng chỉ biết ra ngoài tìm thú vui, đến giờ thì lại quay về xách cặp đi làm, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của đứa bé, cũng đã vô tình bỏ lỡ những thời khắc trọng đại trong một phần tuổi thơ của con trai mình".
Khải Danh từ tốn kể về những gì đã từng diễn ra trong quá khứ, tuy rằng vẫn luôn giữ một thái độ trầm ổn bình tĩnh, nhưng đâu đó nơi khóe mắt đầu mày, Thục Quyên vẫn nhận thấy được sự tiếc nuối đến từ một người cha không ngừng đau đáu vì chưa hoàn thành được trách nhiệm với con.
- "Do tôi không nuôi dạy thằng bé được tốt, không chịu gần gũi nó, để đến bây giờ khi thằng bé đã trưởng thành, nó còn không muốn nhìn mặt tôi".
Người đàn ông không tránh khỏi đau lòng mà nói.
- "Tôi cho nó ra nước ngoài tám năm, không ngờ đến khi trở về mới nhận ra con trai đã không còn là con trai của tôi nữa, thằng bé sống buông thả, nó chỉ có hai việc quan trọng phải làm là công việc và thú vui, hoàn toàn chìm ngập trong trụy lạc. Thời gian qua, tôi đã từng thử rất nhiều biện pháp, thế nhưng cho dù là mềm hay rắn thì nó cũng không có tiến triển, tôi chỉ sợ, đến một ngày nào đó, con trai cũng sẽ bước vào vết xe đổ của mình".
Kể đến đây, Khải Danh lại thở ra một hơi nặng nề, tầm mắt người đàn ông hướng xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Thục Quyên cũng bị câu chuyện của người đối diện làm cho u sầu, cô nhìn vào sườn mặt của người đàn ông, hai tay đặt chồng lên nhau, giọng nói cũng có chút ngập ngừng.
- "Thật ra...tôi và ba cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau..."
Khải Danh bị lời này của cô làm cho phải quay đầu lại, trước mặt ông, cô gái nhỏ vẫn luôn cụp mắt, đôi mi chớp chớp cười trừ.
- "Ông ấy rất bận rộn, từ lúc tôi có nhận thức cho đến mãi sau này, lần duy nhất tôi được ở cạnh ông ấy trong nhiều ngày..."
Nói đến đây, Thục Quyên đột nhiên bật cười một tiếng chua chát, sau đó cô ngước mắt lên, ánh sáng long lanh trong đôi mắt ấy như một mặt gương phản chiếu hình ảnh của người đối diện.
- "Chính là...đám tang của mẹ...".
Khải Danh không nói nên lời, vào một phút nào đó, nơi sâu nhất trong ông bất ngờ hiện lên những cơn sóng xô mãnh liệt, nó thôi thúc ông muốn được ôm thật chặt cô gái nhỏ này vào lòng.
- "Tuy rằng tôi cũng từng có lúc rất hận ông ấy, tôi hận ông ấy vì sao vô tâm, vì sao lúc nào cũng bận rộn, vì sao không thể ở bên cạnh tôi, sau đó còn hận ông đã để lại tôi và mẹ cô độc, khiến cho mẹ..."
- "Nhưng ngài biết không, thật ra sâu trong lòng mình, tôi vẫn luôn khát khao tình yêu thương của ông ấy, tôi mong chờ tình yêu của một người cha, tôi cũng từng đố kỵ với người khác, lúc đó tôi không hiểu, vì lẽ gì ba của bọn họ có thể thường xuyên ở nhà, thường xuyên cùng bọn họ ăn cơm, có thể đưa bọn họ đi chơi...nhưng còn ba của tôi...tại sao ông ấy không thể ở bên cạnh tôi..."
Khải Danh ngơ ngẩn không biết nên nói gì, mặc dù những lời Thục Quyên nói là những lời trong lòng cô muốn bày tỏ với ba mình, thế nhưng chính ông lại có cảm giác, đó cũng là những lời mà con trai vẫn luôn muốn nói với ông.
Bất chợt, một giọt nước mắt đột ngột rơi xuống, khiến cho cả hai người đồng thời giật mình.
- "Xin...xin lỗi".
Thục Quyên vội đưa tay lau nước mắt, cô ái ngại cố nặn ra một nụ cười, lại cảm thấy ngượng ngùng khi mất kiểm soát mà bật khóc trước mặt người lạ. Ngay lúc đó, có một bàn tay to lớn nhưng lại đầy sự ấm áp bao trùm lấy bàn tay mềm mại đang luống cuống lau nước mắt của cô. Chờ cho đến khi người con gái thảng thốt ngẩn đầu, Khả Danh mới dịu dàng nói:
- "Có lẽ ba cô cũng rất thương cô, nhưng chỉ vì ông ấy quá bận rộn, cho nên mới không thể ở bên cạnh cô được".
- "Tôi biết".
Thục Quyên cười cười gật đầu, cô nhận lấy chiếc khăn mùi oa từ người đối diện, chặm nhẹ lên mắt, hít hít mũi, đáp:
- "Cho nên mới nói, có lẽ con trai ngài cũng từng có cảm giác giống vậy, ừm...có lẽ anh ấy cũng từng cảm thấy bị bỏ rơi, lâu dần cũng quen với cảm giác không có sự hiện diện của ngài trong cuộc sống, nếu như từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn tự do thoải mái không ai quản thúc, hiện tại ngài đột ngột muốn hàn gắn với anh ấy, tôi e là anh ấy sẽ cảm thấy không được thoải mái, thậm chí có thể sẽ phản kháng lại".
Người đàn ông chăm chú lắng nghe lời nói của cô, có lúc lại gật gù ra chiều đã hiểu, hai đầu mày cau chặt vào nhau, tỏ ra lo lắng, hỏi:
- "Nếu vậy...bây giờ tôi cần làm gì mới đúng?"
Thục Quyên mím môi, đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng đáp:
- "Tôi cũng không chắc những gì mình nói có thể áp dụng được hay không..."
- "Không sao cả, cô cứ nói đi".
Khải Danh nôn nóng xua tay, đối với ông, còn nước là còn tát, chỉ cần có một tia hy vọng thì dù cho có là một tia nhỏ nhoi nhất ông vẫn sẽ không từ bỏ, thà là tin nhầm còn hơn bỏ sót.
- "Thật ra tôi cho rằng, ngài không nên quá cứng rắn đối với anh ấy, hiện tại ngài nên chủ động bày tỏ tấm lòng của mình hơn, dù sao con trai ngài cũng đã đủ lớn để có thể hiểu được những điều cần hiểu, tôi nghĩ, anh ấy sẽ sớm nhận ra được tình yêu thương của ngài đối với anh ấy thôi".
Một đêm này, Thục Quyên đã cùng với vị khách xa lạ kia nói rất nhiều, nhiều đến mức ngày hôm sau cổ họng của cô có cảm giác hơi đau, dù là như vậy, nhưng cô vẫn thấy rất vui, chí ít thì có thể cô cũng đã giúp cho một gia đình nào đó có cơ hội kết nối lại với nhau.
Trước giờ đi ngủ, người con gái chui rúc trên chiếc giường ọp ẹp, nâng niu ngắm nghía bức ảnh đã cũ, cô vô thức mỉm cười, bàn tay vuốt ve gương mặt dần mờ nhạt của người phụ nữ:
- "Mẹ ơi, có phải con lại vừa làm được việc tốt không?"
- "Con cảm thấy ngưỡng mộ người con kia lắm, dù là tình cảm của cha anh ta đến hơi muộn, nhưng ít ra, ông ấy vẫn luôn yêu thương và luôn muốn tìm cách hàn gắn với con trai mình".
- "Mẹ, mẹ cũng giống như con đúng không? Chúng ta đều hy vọng bọn họ có thể cởi bỏ hiểu lầm với nhau".
- "Mẹ ơi...mẹ có biết ba đang ở đâu không?"
- "Rất lâu rồi con và ba không gặp nhau, con phải đi đâu mới gặp được ba đây?"
- "Nếu như con luôn làm việc tốt như thế này, thì liệu, ba có quay về tìm con không?"
- "Còn mẹ, mẹ có được bình an không?"
Ôm lấy bức ảnh vào lòng, Thục Quyên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời qua khe hở trên tấm ván gỗ.
Lại một đêm dài khó ngủ.
Thư ký nữ ăn mặc chỉnh tề, lưng đứng thẳng, đúng nguyên tắc dùng khớp xương lồi trên mu bàn tay gõ vào cửa ba cái.
- "Vào đi".
Âm thanh khàn khàn từ bên trong vọng ra, nữ thư ký nghe thấy thì dùng sức đẩy mạnh hai cánh cửa lớn, sau đó nhường đường cho người đàn ông phía sau bước vào.
- "Khục...khụ, khụ..."
Tiếng ho phát ra từ chỗ người đang ngồi ở ghế giám đốc, sắc mặt anh ta tái nhợt, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, nhưng hai tay thì vẫn không ngừng lật xem tài liệu.
- "Con còn đang bị bệnh sao lại đến đây làm?"
Khải Danh nhíu mày chịu thua trước sự cố chấp của con trai, chờ cho đến lúc hắn ngẩn đầu lên thì mới phát hiện người đến là ai.
- "Ba? Sao ba lại ở đây?"
Louis híp mắt lại, cơ thể đang phát sốt trở nên nóng ran khiến cho tinh thần hắn không khỏi lơ mơ thiếu tỉnh táo.
- "Ba nghe thư ký báo con đang bệnh. Sao bị bệnh lại không đi bác sĩ mà vẫn ở đây làm việc?"
Vừa nói, Khải Danh vừa bước đến chỗ con trai, ông áp bàn tay lên gương mặt hệt như được đúc ra từ một khuôn với mình, lo lắng đến mức nâng cao giọng:
- "Nóng đến độ này mà còn đi làm. Mau, quay về nhà nằm cho ba".
Né tránh sự đụng chạm của người đàn ông trước mặt, Louis nhíu mày khó chịu nói:
- "Không sao, tôi vẫn ổn, ba trở về đi".
- "Không được, một là con tự đi, hai là ba sẽ kêu người đưa con đi, mau lên, con chọn đi".
- "Tôi đã nói tôi không sao, ba đừng ở đây làm phiền tôi nữa".
Trong người vốn đang khó chịu, lại nghe thấy có người ở bên tai không ngừng lải nhải với mình khiến cho Louis cảm thấy cực kỳ bực bội, hắn muốn bước đến đẩy ba mình qua chỗ khác, thế nhưng không ngờ toàn thân lại không còn chút sức lực nào, đến mức suýt nữa là ngã xuống.
- "Louis!"
Khải Danh vội đỡ lấy người con trai đã cao ngang ngửa với mình. Lần này thì ông không nhiều lời nữa, mạnh mẽ lôi hắn đi ra ngoài.
- "Buông ra".
Louis vùng vằng hất tay, mặc cho hắn không ngừng giãy giụa, Khải Danh vẫn kéo hắn thẳng một mạch. Nếu là thường ngày thì chưa chắc ông đã có thể giữ chặt đứa con trai đang ở độ tuổi sung sức của mình, thế nhưng bây giờ hắn có bệnh trong người, còn ba hắn vẫn luôn chăm sóc cơ thể rất tốt, vậy nên hiện giờ chỉ cần một tay thì ông vẫn dư sức lôi được cậu quý tử ra xe.
Sau một mũi tiêm của bác sĩ, Louis cuối cùng cũng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Cần mẫn chia từng liều thuốc đặt lên bàn, xong, người đàn ông đứng dậy, đi đến bên cạnh bà vú nuôi vẫn luôn đứng lo lắng bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò:
- "Bác sĩ nói dạo gần đây thời tiết thay đổi, cơ thể của Loius vẫn chưa quen với khí hậu ở đây nên mới bị sốt, vú nấu món gì đó dễ tiêu một chút, chờ nó tỉnh dậy rồi tôi sẽ cho nó ăn".
- "Dạ ông chủ".
Bà vú già với thân hình phốt pháp nhanh nhẹn gật đầu chạy đi, từ nhỏ đến lớn, một tay bà vẫn luôn chăm lo cho cậu chủ nhỏ từng miếng ăn giấc ngủ, trong lòng bà lúc nào cũng thương Louis như đứa con ruột của mình, thế mà tám năm xa cách để du học ở nước ngoài, cậu chủ nhỏ của bà giờ đây đã thành một người đàn ông lưng dài vai rộng, cao lớn ngang ngữa ông chủ, chỉ có điều, từ ngày trở về, hắn đã trở nên lạnh lùng xa cách, không còn quấn quýt bên cạnh bà như xưa nữa.
Vừa nghĩ đến đó, bà lại tủi thân muốn khóc huhu, bàn tay tròn trịa đưa lên dặm nước mắt.