Thoáng cái đã tới tháng ba, thời tiết ngày một nóng lên.
Sau tiết ngữ văn, Hà Lệ Văn thông báo trước lớp: "Các bạn học, thứ năm tuần này sẽ có bài kiểm tra hàng tháng."
Dù đã biết trước nhưng bên dưới vẫn vang lên tiếng kêu rên đúng như dự đoán.
Hà Lệ Văn khẽ mỉm cười: "Sau bài kiểm tra toán cuối cùng vào sáng thứ sáu, nhà trường sẽ tổ chức cho mọi người đến Trúc Hải chơi xuân."
"Oa!!"
Lớp học lập tức sôi sục.
Hà Lệ Văn chỉ vào Chu Đạt Mậu đang hò hét nhiệt tình nhất, giả vờ nghiêm túc: "Chu Đạt Mậu, lần này mà em còn nộp giấy trắng, liền hủy bỏ tư cách đi chơi xuân của em!"
Chu Đạt Mậu mặt mày hớn hở cúi chào Hà Lệ Văn: "Vâng!"
Hà Lệ Văn cười nói: "Được rồi, tan học."
So với các bạn học hân hoan nhảy nhót, thì lão Mạc có vẻ vô cùng bất mãn. Đặc biệt là khi môn toán được xếp vào sáng ngày đi du xuân, ông nhíu mày, cầm thước gõ lách cách vào bảng đen: "Niềm vui đi chơi chỉ là nhất thời, học tập mới là việc các em phải làm cả đời! Tôi thấy tâm tư của mấy em đều bay đi hết rồi, còn đọc sách cái gì nữa!?"
...
Kỳ thi tháng kết thúc, các bạn học mang theo các loại đồ ăn vặt và nước uống leo lên xe buýt của trường.
Trì Noãn đội mũ bóng chày màu trắng, cô đeo ba lô, đứng thẳng trước xe buýt có biển hiệu của ban 6 lớp 11, mỗi lần có bạn học lên xe, cô đều cầm bút đánh dấu vào danh sách.
Khi đến tên của Cố Ninh Tư, Trì Noãn mỉm cười với nàng.
Ở góc nhìn của Cố Ninh Tư, mũ bóng chày đã che khuất khuôn mặt Trì Noãn, chỉ lộ ra khóe môi đang giương lên.
Cố Ninh Tư cho tay vào túi quần, nhẹ nhàng đặt một viên kẹo lên danh sách.
Lão Mạc đi tới hỏi Trì Noãn: "Mọi người đến đông đủ hết chưa?"
Cố Ninh Tư lên xe, Trì Noãn cất kẹo đi, xem các ô đánh dấu trong danh sách rồi đáp: "Còn vài người ạ."
Lão Mạc nói: "Đám nhãi con, phiền phiền nhiễu nhiễu, ra ngoài chơi cũng đi muộn cho được."
Trì Noãn: "..."
Mọi người trong lớp lục tục kéo đến đông đủ, Trì Noãn kiểm tra lại lần cuối, đang chuẩn bị lên xe thì có người gọi tên cô từ đằng sau.
Trì Noãn xoay người lại, Tiết Mân lấy ra từ trong cặp một hộp bánh quy đưa cho cô: "Dì ở nhà làm, chia cho các bạn học của cậu ăn nhé."
Trì Noãn vội nói: "Không cần đâu, tụi mình đều có mang theo đồ ăn rồi."
Tiết Mân đặt hộp bánh quy vào tay Trì Noãn, mỉm cười vẫy tay: "Bye~"
Trì Noãn cầm hộp bánh quy lên xe, đi được vài bước thì thấy Cố Ninh Tư đang ngồi ở giữa xe.
Cố Ninh Tư ngồi cạnh cửa sổ, ghế bên cạnh không có ai, chỉ có ba lô của nàng.
Trì Noãn đang định ngồi xuống, ai ngờ lại có người ngang ngược vươn tay ra: " Lớp trưởng, ngồi ở đây đi, chúng ta dò đáp án môn toán."
Ủy viên học tập đẩy gọng kính lên, mặt đầy nghiêm túc cầm đề dò đáp án.
Từ Đan ngồi ở phía sau ủy viên học tập, lúc này cũng đứng dậy kéo lưng ghế: "Tiết Mân cho cậu cái gì vậy?"
Trì Noãn đưa bánh quy cho Từ Đan: "Cậu ấy mời các cậu ăn."
Đúng lúc Từ Đan đói bụng, nàng hoan hô một tiếng, mở hộp bánh quy phân phát cho mọi người xung quanh.
Trì Noãn lại nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư quay đầu về phía cửa sổ, làm ngơ khung cảnh ồn ào xung quanh.
Trì Noãn ngồi xuống cạnh ủy viên học tập, cùng cậu dò đáp án.
Ở cuối xe buýt, Chu Đạt Mậu như bị pháo cắm vào mông, cứ mãi đứng ngồi không yên. Ngồi cạnh cậu là cô nàng mũm mĩm da ngăm và khỏe nhất lớp, nàng đã tuyên bố theo đuổi cậu từ học kỳ một lớp 11, lúc này đang liếc mắt đưa tình với cậu, khiến dạ dày cậu từng hồi quặn thắt.
Chu Đạt Mậu nhắm mắt giả mù, trong lòng điên cuồng mắng Cố Ninh Tư là tiểu nhân----- Ghế bên cạnh rõ ràng trống không, vậy mà có nói rách cả lưỡi cũng không cho cậu ngồi, dù gì cũng là bạn cùng bàn mà, quá đáng!
Những chiếc xe buýt phía trước lần lượt xuất phát, nhanh chóng mang theo toàn thể học sinh ban 6 lớp 11 hướng đến Trúc Hải.
Trì Noãn cởi mũ xuống, nhét viên kẹo mà Cố Ninh Tư cho vào miệng.
Bên ngoài lành lạnh, rồi khi lớp vỏ ngoài tan ra, vị ngọt của socola dần dần xâm chiếm khoang miệng.
Thật ngon.
...
Trúc Hải là một điểm tham quan nổi tiếng ở Vân Thành, mấy năm gần đây được phát triển khá tốt. Xuân quang rực rỡ, chính là thời điểm thích hợp để leo núi.
Những người ở Nhất trung bước xuống bãi đỗ xe của Trúc Hải, Hà Lệ Văn tuyên bố tự do hoạt động, 3 giờ rưỡi chiều sẽ tập hợp tại bãi đỗ xe.
Trì Noãn và nhóm người Từ Đan cùng theo dòng người tiến vào Trúc Hải. Một phố ăn vặt thật dài được xây dựng trên khoảng đất trống dưới chân núi, bàn ghế để nghỉ ngơi nằm rải rác xung quanh đài phun nước hình tròn.
Đường núi gập ghềnh quanh co, Trì Noãn có chút say xe, cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi và lấy bình nước ra uống.
Nhóm người Từ Đan cũng ngồi xuống, lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra và chia sẻ cho nhau.
"Bánh quy của Tiết Mân thực sự ăn rất ngon, đặc biệt là vị việt quất, Noãn Noãn cậu không ăn là không còn đâu đấy."
Dạ dạy Trì Noãn không thoải mái, cô uống từng ngụm nước ấm, tỏ ý bản thân tạm thời chưa muốn ăn.
Từ Đan bẻ một quả chuối tiêu của Triệu Tinh Tinh, đang lột vỏ thì mắt sáng lên: "Cố Ninh Tư, qua đây ngồi đi!"
Dưới ánh mặt trời, Cố Ninh Tư nghiêng người nhìn sang. Sau khi dừng lại chốc lát thì bước về phía bàn các cô.
Cố Ninh Tư kéo ghế đối diện Trì Noãn và ngồi xuống.
Từ Đan nói: "Lớp trưởng của chúng ta có chút say xe, tụi mình tán gẫu một lát rồi hẵng leo núi nhé."
Cố Ninh Tư liếc nhìn Trì Noãn.
Từ Đan cắn một ngụm chuối, lại hỏi: "Cố Ninh Tư, hôm nay cậu có mang theo thứ gì ngon không?"
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào ba lô của Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư lắc đầu, Từ Đan trợn tròn mắt: "Không thể nào, cậu không mang theo cái gì hết sao?"
Cố Ninh Tư khó hiểu: "Sao tôi phải mang theo?"
Từ Đan: "... Buổi trưa không ăn sẽ đói bụng đấy!"
Nói rồi cô ấy hào phóng mở hộp bánh quy ra: "Ăn đi, nhờ tài ngoại giao của lớp trưởng mà chúng ta mới có hộp bánh quy này đấy, cả lớp ai cũng có phần."
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư nói: "Không cần."
...
Chiếc dù che khuất phần lớn ánh nắng, gió núi ôn hòa, tiếng trúc kêu rì rào, cứ ngồi nói chuyện phiếm thế này cũng rất thích ý.
Bọn họ ngồi đó hơn nửa giờ, nhóm người Từ Đan gần như đã càn quét hết đồ ăn vặt, liền lau miệng đứng dậy: "Chúng ta leo núi thôi."
Trì Noãn vẫn cảm thấy choáng, liền nói: "Các cậu đi trước đi, mình ngồi đây một lát."
Từ Đan nhìn về phía Cố Ninh Tư đang đứng lên.
"Vậy được, Noãn Noãn, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại rồi tìm tụi mình."
Trì Noãn vẫy vẫy tay với các nàng.
Sau khi họ rời đi, Trì Noãn nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế. Đầu cô nhô ra khỏi mép dù, ánh mặt trời liền tỏa nhiệt lên mặt cô.
Cô cầm mũ che mặt lại.
Cứ thế, không biết đã qua bao lâu, có tiếng bước chân đến gần và dừng lại bên cạnh ghế của cô.
Một đôi giày thể thao màu đen đỏ lộ ra từ khe hở của mũ bóng chày.
"... Không phải cậu đi leo núi rồi à?" Trì Noãn cởi mũ, hỏi Cố Ninh Tư vừa quay lại.
Cố Ninh Tư nói: "Tôi đói."
Trì Noãn ngồi thẳng dậy, mở ba lô của mình ra: "Mình còn bánh mì, cậu có muốn ăn không?"
Cố Ninh Tư hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu còn khó chịu không?"
Trì Noãn nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Cố Ninh Tư nói: "Đi thôi."
Trì Noãn mơ hồ theo Cố Ninh Tư quay lại bãi đỗ xe, có một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen đỗ ở góc khuất, cửa xe mở ra, một cô gái diện váy chuyên nghiệp đứng bên cạnh xe, thấy Cố Ninh Tư đến thì liền im lặng rời đi.
Cố Ninh Tư ra hiệu cho Trì Noãn lên xe.
Trên xe bật điều hòa, nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Chiếc bàn ở ghế sau được hạ xuống, trên đó có hai bát mì hoành thánh nóng hổi.
"Cố Ninh Tư, đây là..."
Cố Ninh Tư lời ít ý nhiều đáp: "Cùng tôi dùng bữa."
"..."
Trì Noãn ăn một miếng mì hoành thánh, không nhịn được hỏi: "Đây cũng là giao đồ ăn sao?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Đây là cửa hàng gì vậy, giao đồ ăn mà còn xa hoa thế kia... Trong lòng Trì Noãn có chút run rẩy.
Tư thế như vậy, một bát mì hoành thánh cũng trở nên thật quý giá.
...
Càng quý thì càng không thể lãng phí, Trì Noãn uống cạn cả bát canh.
... Sau đó ợ một tiếng.
Cố Ninh Tư nhã nhặn lau khóe miệng, hỏi Trì Noãn: "Cậu muốn chợp mắt một lát không? Hay là đi tìm bọn họ?"
Hiện tại đã hơn 12 giờ trưa, Trì Noãn nói: "Cố Ninh Tư, cậu đã từng tới Trúc Hải chưa?"
Cố Ninh Tư lắc đầu.
Trì Noãn nhìn nàng, chậm rãi mỉm cười: "Vậy chúng ta đi leo núi đi. Giữa sườn núi có một cây cầu ước nguyện. Mình từng cùng anh trai đến đó, lần nào cũng cầu nguyện hết."
Hai người xuống xe và đi về phía lối ra của bãi đỗ xe.
Phía sau chiếc xe việt dã truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ: "Biết rồi, đại tiểu thư của tôi ơi, cậu còn muốn nhấn mạnh với mình bao nhiêu lần nữa? Chẳng phải mình đã đồng ý với cậu là sẽ không trêu chọc cô ấy nữa rồi sao? Vốn cũng chỉ định đùa vui một chút thôi, cậu còn tưởng là thật à? Cậu xem gần đây mình có đi tìm cô ấy đâu?"
Trì Noãn vấp chân, Cố Ninh Tư nắm lấy cánh tay cô.
Giọng cô gái vang lên: "Cậu nói được làm được thì tốt."
"Sợ cậu rồi... Chậc, quá đáng, cậu cùng A Huy hẹn hò, trước giờ mình cũng không nói gì, sao đến lượt mình thì cậu lại ngang ngược xen vào vậy chứ?"
"Cậu ấy khác chúng ta, cậu mẹ nó đừng gây sự."
"... Thế sao cậu không quan tâm A Huy đi?"
"Cậu ta thích làm gì thì làm."
"Không đúng, ba chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu nói gì mà nghe đau lòng vậy, chính cậu thấy có thích hợp không?"
...
Trì Noãn kéo Cố Ninh Tư bước nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Cô nhận ra đó là Chu Việt và Tiết Mân.
Nhắc mới nhớ, gần đây Chu Việt đúng là không hề xuất hiện trước mặt cô----- Hóa ra là vì Tiết Mân sao?
...
Trên cầu ước nguyện có rất nhiều người đang đứng, Từ Đan tinh mắt, vừa trông thấy bóng dáng Trì Noãn và Cố Ninh Tư liền hét lên: "Ở đây! Tụi mình ở đây!"
Trì Noãn bước tới, Từ Đan kín đáo đưa cho cô và Cố Ninh Tư một tấm bảng gỗ nhỏ trống không.
Trì Noãn giải thích với Cố Ninh Tư: "Thẻ ước nguyện. Nếu cậu viết nguyện vọng lên đó thì sẽ thành hiện thực."
Cố Ninh Tư lật xem tấm gỗ rồi hỏi Trì Noãn: "Những nguyện vọng trước đây của cậu đã thành hiện thực chưa?"
Trì Noãn nói: "Cho đến hiện tại thì đều đã thành hiện thực rồi."
Cố Ninh Tư nhận lấy bút từ Trì Noãn.
...
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tập hợp, Trì Noãn vẫn tận trách đứng ngoài xe buýt kiểm kê đầu người, xe chuẩn bị rời đi thì Chu Đạt Mậu cùng một nhóm nam sinh mới vội vã chạy về.
Trì Noãn biết chắc là họ lại trốn đi đâu đó đánh bài rồi.
Chu Đạt Mậu cợt nhả nói: "Có lớp trưởng của chúng ta ở đây, mãi mãi không sợ bị bỏ quên, ha ha ha."
Trì Noãn không nói gì.
Nhân số đã đủ, xe khởi động, Trì Noãn cất danh sách rồi lên xe.
Khác với sự hào hứng lúc mới đến, giờ đây hầu hết bạn học đều mệt mỏi, ngồi trên xe thi thoảng mới nhỏ giọng trò chuyện.
Cố Ninh Tư ngồi cạnh lối đi, chiếc ghế bên trong chỗ nàng vẫn không có ai ngồi, chỉ đặt ba lô của nàng.
Trì Noãn chủ động dừng lại bên cạnh nàng, Cố Ninh Tư ngẩng đầu liền thấy cô, nàng đặt ba lô ra sau lưng để nhường chỗ.
Trì Noãn chen vào, nhưng xe buýt lại bất ngờ thắng gấp, Trì Noãn không đứng vững liền ngồi lên đùi Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư vô thức ôm lấy eo cô.