Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 69



Xuống xe sớm một trạm, Trì Noãn dẫn Tiểu Ngô Đồng đi chợ mua đồ ăn. Tiểu Ngô Đồng bị cảm nên sắc mặt rất tệ, Trì Noãn muốn cầm cặp cho cậu: "Trì Tranh, để mẹ cầm cho con."

Tiểu Ngô Đồng lắc đầu: "Thôi ạ, mẹ đi làm cũng rất mệt."

Trì Noãn nhìn mái đầu nhỏ đen nhánh của Tiểu Ngô Đồng, chẳng biết lần thứ mấy nghĩ thầm, may thay Nhạc Vân đã để cậu lại cho cô.

Nuôi con rất mệt, nhưng chẳng phải Tiểu Ngô Đồng vẫn luôn chữa lành cho cô sao? Thay vì nói cô chăm sóc cậu, chi bằng nói cậu đã cho cô một mái nhà thì hơn.

Dừng lại trước quầy hải sản, Tiểu Ngô Đồng nói muốn ăn tôm ngâm muối. Ông chủ đi cân tôm, lúc Trì Noãn xách túi lên, trên trần nhà chợ truyền đến tiếng mưa rơi.

Âm thanh rất lớn, dù là người bán hay người mua cũng đều phải thốt lên: "Mưa to rồi."

Cơn mưa ấp ủ suốt một ngày, cuối cùng cũng đổ xuống.

Trì Noãn mua đồ ăn xong thì cùng Tiểu Ngô Đồng rúc trong lối vào chợ, một lúc sau, mưa chẳng những không tạnh mà càng lúc càng dữ dội hơn.

Trì Noãn mở app gọi xe, nhưng trời mưa to quá, lại còn là giờ tan tầm cao điểm, đợi một lúc cũng không có tài xế nào nhận đơn.

Tiểu Ngô Đồng nâng ô lên: "Mẹ, chúng ta về nhà đi, đi bộ cũng không xa lắm."

Cũng may cả hai đều có ô, trên đường về nhà, Tiểu Ngô Đồng ngoại trừ đôi giày và một phần nhỏ ở quần bị ướt thì toàn thân vẫn ổn.

Trì Noãn sợ cậu lại bị cảm, liền vặn nước nóng để cậu tắm lâu hơn một chút, khi cậu mặc một đồ ngủ dày bước ra, Trì Noãn đã đưa cho cậu nước gừng nóng để uống.

Dáng vẻ bóp mũi uống nước gừng của Tiểu Ngô Đồng khiến Trì Noãn nhớ lại đêm hè mưa tầm tã ấy, khi đó anh trai pha nước gừng, Cố Ninh Tư đã cau mày uống trong đau khổ.

Tiểu Ngô Đồng uống xong thì cầm cặp đi làm bài tập, Trì Noãn vào bếp nấu ăn.

Cô luộc tôm trước, ngâm trong nước muối và ướp gia vị, sau đó pha nước chấm rồi bày tất cả ra bàn. Khi Trì Noãn chuẩn bị mang món thứ hai ra, Tiểu Ngô Đồng đã ngồi vào bàn, cố gắng bóc từng con tôm và nhúng vào đĩa nước chấm.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nói với Trì Noãn: "Mẹ, đến ăn đi, con bóc cho mẹ nhiều lắm."

Khoảnh khắc ấy, trong lòng như có tảng đá lăn qua, âm thanh vang vọng vô tận trong khoảng không.

Trì Noãn đỡ bồn rửa, mấy phút sau, cô rửa tay, lau khô rồi gọi điện cho Cố Ninh Tư.

Mãi đến khi cuộc gọi tự động ngắt, Cố Ninh Tư vẫn không trả lời.

Trì Noãn không có dũng khí gọi lại lần hai.

Tiểu Ngô Đồng buổi tối không ăn được nhiều, chưa tới 8 giờ đã nói với Trì Noãn: "Mẹ, con muốn ngủ, con hơi mệt."

Trì Noãn kiểm tra nhiệt độ trán của cậu, có chút sốt nhẹ.

"Uống thuốc rồi hẵng ngủ."

Tiểu Ngô Đồng phối hợp uống thuốc, cậu trở về phòng, mông lung chui vào chăn rồi lập tức thiếp đi. Trì Noãn vừa quét tước nhà cửa vừa lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, bụng dưới chợt đau nhói, dì cả đến rồi.

Cô tắm rửa xong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiểu Ngô Đồng để xem cậu.

Tiểu Ngô Đồng hít thở nặng nề, Trì Noãn sờ lên mặt cậu, bị nhiệt độ cao trên mặt dọa sợ, cô lập tức bật đèn lên, mặt Tiểu Ngô Đồng đỏ bừng.

Trì Noãn gọi tên cậu, Tiểu Ngô Đồng mơ màng mở mắt: "Mẹ."

Giọng nói khàn khàn.

Trì Noãn lập tức đo nhiệt độ cho Tiểu Ngô Đồng, vừa đo xong cô liền không thể ngồi yên được nữa. Rõ ràng là đã uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng nhiệt độ chẳng những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều.

Tiểu Ngô Đồng trước đây có tiền sử sốt cao và co giật, Trì Noãn không dám chậm trễ một giây, cô dán miếng dán hạ sốt lên người Tiểu Ngô Đồng rồi kéo cậu dậy khỏi giường: "Tiểu Ngô Đồng, chúng ta đến bệnh viện thôi."

"Mẹ, con không có sức." Tiểu Ngô Đồng yếu ớt nhắm mắt nói.

Trì Noãn mặc xong quần áo cho cậu rồi nói: "Để mẹ bế con."

Cô chật vật bế Tiểu Ngô Đồng lên, bụng dưới lại đau nhói, Trì Noãn cắn răng đi ra cửa, đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa đặt xe.

Cô mở điện thoại ra, nhưng từ lúc ở chợ trở về, vẫn không có tài xế nào nhận đơn.

Trời mưa to, đã gần 10 giờ tối.

Tiểu Ngô Đồng mềm nhũn tựa vào lòng Trì Noãn, Trì Noãn không ngừng tăng giá, nhưng vận may lại không bao giờ đến.

Nhiệt độ nóng rực của Tiểu Ngô Đồng đốt cháy thần kinh Trì Noãn, mỗi một cử động nhỏ của cậu cũng làm cô run sợ trong lòng.

"Tiểu Ngô Đồng, con chờ một chút, mẹ đi tìm bác ở lầu 3, nhờ bác ấy đưa chúng ta ra ngoài." Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng trở lại sô pha rồi vội vã xuống lầu, nhà ở lầu 3 không sáng đèn, Trì Noãn nhấn chuông hồi lâu nhưng không có ai mở cửa.

Không có ai ở nhà.

Trì Noãn lại chạy lên lầu, hoảng loạn chộp lấy điện thoại và mở danh bạ ra, do dự một lúc giữa Chu Đạt Mậu và Quý tiên sinh, cuối cùng vẫn ấn vào tên của Chu Đạt Mậu. Cô vừa định gọi cho Chu Đạt Mậu thì có cuộc gọi tới, ba chữ "Cố Ninh Tư" xuất hiện trên màn hình.

Cảm giác hoảng loạn lập tức biến mất, Cố Ninh Tư là người ở gần cô nhất.

"Trước đó đang họp thường niên, có chuyện gì thế?"

Giọng nói bình tĩnh của Cố Ninh Tư vang lên bên tai, dáng vẻ Tiểu Ngô Đồng mê man ngủ trên sô pha lọt vào tầm mắt, Trì Noãn hít vào một hơi: "... Cố Ninh Tư, giúp mình với."

Cố Ninh Tư thoáng dừng lại: "Sao vậy?"

Bên ngoài trời mưa rất to, Trì Noãn giải thích xong tình trạng của Tiểu Ngô Đồng, Cố Ninh Tư trầm mặc hồi lâu. Ngay khi Trì Noãn cho rằng nàng sẽ từ chối, Cố Ninh Tư đã nói: "Chờ tôi 20 phút, tôi qua ngay."

Trì Noãn tranh thủ thời gian bế Tiểu Ngô Đồng xuống lầu. Dọc đường nghỉ ngơi nhiều lần, cuối cùng cũng đến được tầng một.

Bụng dưới đau quá, Trì Noãn nửa ngồi nửa quỳ xuống, để đầu Tiểu Ngô Đồng áp vào hõm cổ mình. Tiểu Ngô Đồng yếu ớt khẽ hỏi cô: "Mẹ ơi, mẹ đã hẹn xe rồi ạ?"

Trì Noãn nói: "Dì Cố sẽ tới ngay."

Tiểu Ngô Đồng miễn cưỡng lên tinh thần nói chuyện với cô: "Dì Cố? Là ai ạ..."

Trì Noãn: "Dì Cố đưa chúng ta về nhà, con nói dì ấy rất đẹp, còn cho con kẹo nữa."

Tiểu Ngô Đồng: "Con chưa từng gặp qua dì ấy..."

Cậu mệt mỏi mở mắt ra, trời mưa tầm tã, ánh đèn ô tô lóa mắt từ xa đến gần, có một bóng người cầm ô bước đi giữa màn mưa dày đặc trong đêm tối.

Trì Noãn khẽ thì thầm bên tai Tiểu Ngô Đồng: "Con đã gặp qua rồi, khi đó con còn rất nhỏ."

...

Cố Ninh Tư đưa họ đến bệnh viện cấp cứu, Trì Noãn chật vật chạy tới chạy lui, đến khi Tiểu Ngô Đồng nằm xuống đặt nội khí quản, cô rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Thần kinh vừa thả lỏng, cơn đau dưới bụng liền đặc biệt rõ ràng. Trì Noãn rùng mình lạnh lẽo, phát hiện mình thậm chí còn không mặc áo khoác.

Cô sắc mặt tái nhợt ấn vào bụng dưới, ngơ ngác nhìn Tiểu Ngô Đồng trên giường bệnh.

Gần rạng sáng, bệnh viện vô cùng yên tĩnh. Tiểu Ngô Đồng ngủ say.

Cố Ninh Tư cầm hai cốc giấy đi vào phòng bệnh, đưa một cốc cho Trì Noãn. Trì Noãn nhận lấy, đồng thời chạm phải ngón tay cũng lạnh lẽo không kém của Cố Ninh Tư.

"Trông cậu không được ổn lắm." Cố Ninh Tư nói.

Chất lỏng màu nâu sẫm trong cốc khẽ dao động, Trì Noãn cúi đầu cười cười, không để đôi mắt đỏ hoe của mình bại lộ trước mặt người đối diện.

Là cà phê, không phải nước đường đỏ.

... Cố Ninh Tư, dù biết nghĩ như vậy là rất tham lam, nhưng mà, cậu còn có thể nhớ lại không?

...

Cố Ninh Tư vẫn ở lại bệnh viện, không rời đi sớm. Dường như nàng rất bận rộn, có lẽ vì bên kia là ban ngày do chênh lệch múi giờ, nên điện thoại công tác của nàng thi thoảng lại nhận được tin nhắn mới.

Sợ ảnh hưởng đến Tiểu Ngô Đồng nghỉ ngơi, Cố Ninh Tư ngồi ở ngoài phòng bệnh xử lý công việc.

Tiểu Ngô Đồng trong lúc ngủ lẩm bẩm muốn uống nước, Trì Noãn đi đun nước, khi trở về thì thấy Cố Ninh Tư đang tựa đầu vào bức tường trắng lạnh lẽo, mắt kính đặt trên ghế, nàng nhắm mắt lại, liên tục cau mày.

"Cảm ơn cậu, đã làm phiền cậu rồi." Trì Noãn không khỏi đau lòng.

Cố Ninh Tư nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, chậm rãi mở mắt ra, mấy giây sau, trong ánh mắt mới có tiêu cự.

"Không có gì." Nàng nói.

Việc đặt nội khí quản của Tiểu Ngô Đồng kéo dài đến hơn 2 giờ sáng mới kết thúc, Cố Ninh Tư đưa họ về nhà. Tiểu Ngô Đồng tựa vào lòng Trì Noãn ngủ thiếp đi, đến dưới lầu tiểu khu, Trì Noãn không nỡ đánh thức cậu, đang định bế cậu lên lầu thì Tiểu Ngô Đồng đã giãy giụa nói: "Mẹ, con khỏe rồi, để con tự đi."

Tiểu Ngô Đồng: "... Con đã lớn rồi, con biết mẹ bế con không nổi nữa."

Trì Noãn uất ức nói: "Được."

Cố Ninh Tư xuống xe, nàng mở ô, đưa Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng vào cửa.

Tiểu Ngô Đồng nhẹ nhàng vẫy tay chào tạm biệt Cố Ninh Tư: "Dì Cố, cảm ơn dì, con đã làm phiền đến dì rồi."

"..." Cố Ninh Tư liếc nhìn Trì Noãn rồi nói với Tiểu Ngô Đồng, "Mau khỏe lại đấy."

Tiểu Ngô Đồng gật đầu.

...

Sau cái đêm Tiểu Ngô Đồng sốt cao, Trì Noãn lại rất lâu không gặp Cố Ninh Tư. Cô cũng đã lấy hết can đảm mời nàng ăn cơm, muốn cảm ơn nàng đã giúp đỡ, nhưng lại nhận được câu trả lời là người không ở trong nước, chỉ đành thôi.

Trong khoảng thời gian này, Trì Noãn đã nộp đơn từ chức lên trường, sau khi hai bên thương lượng, cô sẽ chính thức nghỉ việc sau khi dạy hết học kỳ này.

Ngày có kết quả, Trì Noãn hẹn gặp Hà Lệ Văn và lão Mạc. Cô nói cho họ biết về việc mình sẽ rời trường, Hà Lệ Văn giật mình nói: "Tại sao? Em tìm được công việc mới rồi?"

"Không ạ." Trì Noãn nói, "... Em không hợp với nơi đó lắm."

Hà Lệ Văn hiểu rõ tính tình của Trì Noãn, trước giờ cô không phải người tùy hứng, cô nói "không hợp", thậm chí còn chưa tìm công việc mới mà đã từ chức, nhất định là đã xảy ra chuyện đó khiến ngay cả cô cũng không thể chịu được.

"Là vì chuyện lần trước sao?" Việc Trì Noãn sinh con khi còn vị thành niên, nhà trường quả thực đã đến điều tra, lúc đó Hà Lệ Văn vô cùng bức bối, ai ngờ Trì Noãn còn an ủi ngược lại nàng, nói giải quyết được hiểu lầm là tốt rồi.

"Không phải." Trì Noãn nói.

"Vốn nghĩ em dạy tiểu học thì sẽ dễ dàng hơn một chút, lương ở đó cũng cao hơn những nơi khác..." Hà Lệ Văn nói rồi bắt đầu thở dài.

Trì Noãn nói: "Cô có lòng tốt, là em đã phụ lòng cô rồi."

Hà Lệ Văn xua tay bảo cô đừng nói vậy.

Lão Mạc nói: "Trì Noãn đến dạy học ở Nhất trung thì hay biết mấy, haiz! Lại không đúng dịp như vậy!"

Trì Noãn mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Hà Lệ Văn nói: "Kỳ thực nếu em muốn đến Nhất trung, kỳ thi sau đại học đối với em cũng không khó, 2 3 năm chớp mắt liền qua, nhưng tình huống hiện tại của em..."

Trì Noãn gật đầu: "Dạ."

Trong bữa tối, Hà Lệ Văn và lão Mạc nói rằng họ sẽ giúp Trì Noãn lưu ý, bất kể là giáo viên hay ngành nghề nào khác, chỉ cần có tin tức liền sẽ nói với cô.

Trì Noãn luôn nói cảm ơn.

Sau đó, Trì Noãn vẫn luôn chú ý đến các đợt tuyển dụng, cho đến ngày cuối cùng của tháng 12, Trì Noãn đã lâu rồi không có tin tức gì về Cố Ninh Tư, trong giờ cơm trưa đã nhận được cuộc gọi từ Hà Chân.

"Boss đã về nước, thời gian bên cô... Chắc là khoảng chạng vạng 5, 6 giờ thì sẽ về đến nhà. Trì tiểu thư, cô có tiện qua đó không? Tôi đã soạn thảo hợp đồng sơ bộ cho cô rồi, cô có thể cùng boss thảo luận lại chi tiết hơn."

Trì Noãn cầm điện thoại, tiếng ồn xung quanh đột nhiên im bặt, cô hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Hà Chân cười khẽ nói: "Nếu như thuận tiện, đêm nay cô nấu chút đồ ăn thanh đạm cho boss nhé, gần đây có vài hạng mục xảy ra vấn đề, cô ấy có hơi tức giận. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể và mã vào cổng cho cô."

Tựa như gió xuân ấm áp xuất hiện giữa trời đông giá lạnh, Trì Noãn lắp bắp hỏi Hà Chân: "Tôi, tôi có thể sao?"

Hà Chân: "Đương nhiên, boss chấp nhận cô."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv