Cánh cổng sắt trên đảo Tây Đinh mở ra giữa màn đêm, hai chiếc xe lần lượt tiến vào.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ hòn đảo, nhưng có thể nghe được tiếng xào xạc của gió thổi vào những hàng tre. Lái xe quanh đảo mấy phút, thư ký Tô đỗ xe dưới một bức tường trắng xóa.
Mọi người mang theo hành lý đơn giản xuống xe.
Từ Đan vừa được chiêm ngưỡng bản mệnh của đời mình, tâm tình vẫn còn rất hưng phấn, miệng líu ra líu ríu suốt cả đoạn đường. Lúc này nàng quay một vòng 360 độ, kinh ngạc kêu lên: "Oa... Cố Ninh Tư, sống ở đây phải tốn kém lắm nhỉ? Ôi trời, mình xấu hổ quá đi!"
Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh cạn lời trước sự thẳng thắn của Từ Đan: Bộ cậu không nhìn thấy từ "Cố" được viết bằng chữ cổ trên bức tường trắng kia à?
Tiểu thịt tươi họ Hứa kia có nói, đảo Tây Đinh đã đóng cửa từ lâu, sao đêm nay có thể bỗng nhiên trùng hợp cởi bỏ niêm phong như thế? Tiết Mân nói nơi này là tư trạch, lại là họ Cố, các nàng không tin đảo Tây Đinh này không có liên quan gì đến Cố Ninh Tư!
Họ biết Cố Ninh Tư hẳn là ngang hàng với Tào Phẩm Huy, nhất định là có tiền có gia thế, nhưng chẳng ai ngờ nàng lại giàu đến mức này, liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào, sống lưng đều thẳng tắp.
Chúng ta là bạn học thân thiết của lão đại đó nha, thật tuyệt vời!
Cố Ninh Tư không trả lời Từ Đan mà chỉ nói vào tai thư ký Tô, không biết là nói cái gì, thư ký Tô liền gật đầu rời đi.
Cố Ninh Tư dẫn đầu đi vòng qua bức tường trắng, dọc theo những ngọn đèn từ thời Trung Quốc cổ xưa mà bước vào đại sảnh.
Đối mặt với những nội thất "Giá của tôi là không thể đong đếm được", Trì Noãn, Từ Đan, Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh chỉ có thể hồi lâu: "..."
Cố Ninh Tư nhìn xung quanh, cuối cùng quay đầu lại nói: "Phòng khách ở tầng hai, có muốn đi xem trước một chút không?"
"Muốn muốn muốn! Đm đm đm!!" Từ Đan gật đầu như giã tỏi, rập khuôn theo sát Cố Ninh Tư bước lên lầu hai.
Dọc theo hành lang, Cố Ninh Tư vừa đi vừa mở cửa phòng, để các nàng chọn một phòng để ở.
Từ Đan chỉ hận chính mình chỉ có hai con mắt, không đủ nhìn, nàng thích thú chạy loạn xung quanh, cuối cùng ùa vào một căn phòng nhanh như cuồng phong, thả mình lên giường lớn lăn mấy vòng, vui vẻ cười ha ha.
Cười đủ rồi, nàng mở cửa thò đầu ra ngoài: "Cái đó... Cố Ninh Tư..."
Cố Ninh Tư xoay người lại: "Hả?"
Từ Đan: "Bình thường mình có chút vụng về, nếu như lỡ làm hỏng thứ gì đó trong phòng..."
Mọi người: "..."
Từ Đan: "Những đồ trang trí trong phòng... Hẳn không phải là tác phẩm của một bậc thầy nào đó chứ? A ha ha, sao có thể được, làm gì có ai tùy tiện để đồ vật quý giá trong phòng."
Cố Ninh Tư nghe xong, dường như đã mỉm cười.
Đỗ Mẫn ấn đầu Từ Đan đẩy nàng lại vào cửa, nói với Cố Ninh Tư: "Mình thấy giường trong phòng cũng rất lớn, để mình và Từ Đan ở một phòng đi, yên tâm, mình giúp cậu trông chừng cậu ấy."
Triệu Tinh Tinh nắm lấy vai Trì Noãn: "Vậy tụi mình ở cùng một phòng nhé."
Cố Ninh Tư nhìn về phía Trì Noãn.
Trì Noãn đương nhiên không có ý kiến gì, gật đầu nói: "Được."
Cố Ninh Tư: "Có nhiều phòng, các cậu không cần chen chúc."
Triệu Tinh Tinh xua tay: "Tụi mình chen chúc quen rồi. Cũng không phải cậu chưa từng thấy, trường của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là ký túc xá quá nhỏ!"
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn và Triệu Tinh Tinh bước vào phòng, Triệu Tinh Tinh ngã xuống giường, mở túi xách lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét bạn bè trên diện rộng.
"Còn có chuyện cười quên nói cho cậu biết. Trên đường tới thành phố L, Từ Đan có đăng một tin lên vòng bạn bè, lại quên chặn mẹ của cậu ấy, suýt nữa đã bị đao chặn lại giữa đường rồi, ha ha ha ha!"
Trì Noãn đang mở hành lý để lấy đồ ngủ, nghe xong không khỏi mỉm cười.
Trước khi Triệu Tinh Tinh mở ứng dụng P-Picture ra, liền nghe thấy Từ Đan ở phòng bên cạnh hét toáng lên: "Các cậu có chơi bài không!?"
Trì Noãn chuẩn bị đi tắm, liền nói với Triệu Tinh Tinh: "Mình không chơi đâu."
Triệu Tinh Tinh nói: "Chơi đi mà, hiếm lắm mới có một lần, chơi một chút rồi đi ngủ."
Triệu Tinh Tinh lôi kéo Trì Noãn đến phòng Từ Đan, Từ Đan đang ngồi xếp bằng trên tấm đệm dưới cửa sổ, vừa thấy Trì Noãn bước vào liền xua tay bảo vệ bài trong tay: "Thời gian không còn sớm nữa, Noãn Noãn cũng nên đi ngủ rồi!"
Triệu Tinh Tinh: "? ? ?"
Từ Đan: "... Trí nhớ của cậu ấy quá tốt, cậu ấy nhớ được bài! Vừa nhớ vừa đếm bài, hồi lớp 10 mình có chơi cùng cậu ấy một lần, quả nhiên chẳng thắng bàn nào, cớ sao phải tự ngược đãi mình chứ?"
Trì Noãn: "..."
Từ Đan lớn tiếng nói: "A Mân! Cố lão đại! Chơi bài thôi~~"
Tiết Mân và Cố Ninh Tư đều không trả lời, Triệu Tinh Tinh cũng đi đến ngồi xuống đệm, ba người sáu mắt đều tha thiết mong chờ nhìn Trì Noãn.
Trì Noãn tự giác nói: "... Để mình đi tìm họ."
Trì Noãn rời khỏi phòng, trước tiên nhìn quanh phòng khách gần đó một chút, không có ai, liền đi dọc theo hành lang tìm kiếm, khi đi ngang qua ban công lộ thiên thì cô trông thấy một đốm lửa đỏ ở ngoài đó.
Tiết Mân đang tựa vào lan can hút thuốc lá.
Trì Noãn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ là Tiết Mân tâm trạng không tốt, cô trầm ngâm gõ lên cánh cửa trượt bằng gỗ chạm khắc dẫn ra ban công.
Tiết Mân nghe thấy động tĩnh, xoay người lại thì thấy là Trì Noãn, liền trở tay dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Nàng không chút biến sắc mà bước sang một bên nửa bước, chặn chiếc gạt tàn ở phía sau.
Trì Noãn đẩy cửa trượt ra.
Gió đêm thổi vào cơ thể vô cùng dễ chịu. Nửa vầng trăng treo ngược trên nền trời, Trì Noãn bước tới trước lan can, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ: "Các cậu ấy định chơi bài, cậu có muốn qua đó không?"
Tiết Mân: "Đợi lát nữa đi. Trì Noãn, cũng hóng gió một chút nhé."
Trì Noãn: "... Cũng được."
Hai người đều không nói gì, đột nhiên một tiếng "ầm" vang lên, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đảo Tây Đinh, nháy mắt phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Sự chú ý của Trì Noãn bị pháo hoa hấp dẫn, không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Pháo hoa nối tiếp nhau đốt cháy màn đêm, vô số đốm sáng rơi xuống nước theo hình vòng cung duyên dáng, mặt nước cũng tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
Từ Đan ở trong phòng xa xa kích động hét lên: "Nhìn kìa, là pháo hoa đó! Pháo hoa! Cố lão đại mình muốn gả cho cậu aaa!!"
Trì Noãn đỡ trán mỉm cười.
Khóe mắt và đuôi lông mày của cô đầy vẻ dịu dàng, khiến người ta có cảm giác như đang đón gió xuân ấm áp, Tiết Mân cảm xúc dâng trào, ngây người nhìn cô.
Pháo hoa trên đảo vẫn chưa dừng lại, gió đêm lưu luyến vờn quanh hai người. Bầu không khí thích hợp, Tiết Mân nghe rõ nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình, thình thịch thình thịch...
Sóng mắt nàng dao động: "Trì Noãn..."
Trì Noãn vẫn đang nhìn chằm chằm pháo hoa trên không trung: "Hả?"
Tiết Mân hít sâu một hơi, nói: "Mình thích cậu."
Pháo hoa giữa không trung vô cùng rực rỡ, lại đương lúc nở rộ nhất mà đột ngột im bặt.
Ánh mắt Trì Noãn trong suốt lại đơn thuần, không chút phòng bị nhìn về phía Tiết Mân, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan: "Tụi mình cũng rất thích cậu."
Tiết Mân như muốn che đậy mà sờ mái tóc dài: "... Việc mình thích cậu, có thể không giống với những gì mà cậu nghĩ. Mình muốn... Muốn hôn cậu, muốn nắm tay cậu, muốn thoải mái giới thiệu với bạn bè, đây là bạn gái của mình."
Ban đầu nàng còn có chút xấu hổ, sau đó càng nói càng trôi chảy, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Trì Noãn, sợ sẽ bỏ lỡ một biến hóa dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt đối phương.
Nụ cười trên môi Trì Noãn thậm chí còn chưa kịp thu lại, hình thành một độ cong không lúng túng cũng không ngượng ngùng.
"Mình cũng rất bối rối, mình cũng không biết vì sao bản thân lại thích một cô gái. Mình còn vì thế mà qua lại với A Huy một thời gian... Nhưng không được. Trong thời gian hẹn hò với cậu ta, mình đã thử nghiệm vài cử chỉ thân mật, nhưng trong đầu mình chỉ nghĩ đến cậu. Lúc nào mình cũng nghĩ, nếu đối tượng hẹn hò của mình là cậu thì tốt biết mấy, nếu như là cậu, mình sẽ đưa cậu đi ăn những món mà cậu thích, đưa cậu đi chơi những thứ mà cậu thích. Chỉ cần là cậu thích, mình đều sẵn lòng tìm hiểu, mình–––"
"Tiết Mân! Cậu như thế là không thích hợp... Chúng ta, chúng ta có rất ít cơ hội gặp gỡ... Cậu căn bản còn chưa hiểu rõ về mình... Thích, nhất định là có vấn đề gì đó rồi, cậu..." Trì Noãn không thể không ngắt lời nàng, cô lắp bắp nói những lời này, như thể đã tìm được lý do để thuyết phục chính mình, "Cậu đang nói đùa đúng không?"
Đôi mắt cô mở to, ngây thơ vô tội như một chú mèo.
Tiết Mân: "Không, Trì Noãn, mình nghiêm túc đó. Mình thích cậu... Là theo mọi nghĩa của từ thích."
Trì Noãn: "..."
Cô không muốn làm tổn thương Tiết Mân. Tiết Mân không giống như việc có thể vì tâm huyết dâng trào mà gửi thư tình tới một cậu trai xa lạ rồi cười cho qua chuyện... Nhưng phải làm sao để không tổn thương đến nàng đây?
Tiền đề là không thể tiếp nhận nàng, đây đối với nàng đã là tổn thương lớn nhất rồi.
Lời nói lăn tăn trên đầu lưỡi mấy lần, Trì Noãn ngượng ngùng như thể bản thân đã làm sai chuyện gì: "... Nhưng Tiết Mân à, chúng ta là bạn bè, mình chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia..."
Câu trả lời như trong dự liệu, Tiết Mân hơi nghiêng người, vén mái tóc bị gió thổi ra sau tai: "Đúng vậy, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, nếu như cậu nghi ngờ chân tâm mà mình dành cho cậu, mình sẽ chứng minh... Chỉ là..." Nàng cẩn trọng thăm dò, "Cậu có ngại khi mình cũng là con gái giống cậu không?"
Trì Noãn chợt giật mình.
Tiết Mân: "Cho nên, cậu có khả năng cũng thích con gái, chí ít là không bài xích, đúng không?"
Tiết Mân: "Nếu như cậu đồng ý cho mình thời gian để chứng minh, vậy mình có thể có cơ hội được ở bên cậu không?"
Lời nói của Tiết Mân như tiếng sét giữa trời quang, khiến đầu óc Trì Noãn ong ong.
... Vậy, mình có khả năng cũng thích con gái, chí ít là không bài xích, đúng không...? Có đúng không!?
Âm thanh ròng rọc chuyển động vang lên, cánh cửa trượt bằng gỗ chạm khắc lại được đẩy ra, ánh sáng từ hành lang rơi vào khuôn mặt Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư đứng ngoài cửa, dáng người cao gầy, áo trắng quần đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua khuôn mặt của Trì Noãn và Tiết Mân.
...
Trì Noãn nắm chặt lan can gỗ vuông vức, vô số ký ức của quá khứ ùa về, vô số cảm xúc khác thường nảy sinh vì Cố Ninh Tư, giờ đây cuối cùng cũng có một lời giải thích hợp lý.
––– Nhìn thấy nàng liền vui vẻ, lúc nào cũng không nhịn được muốn quan tâm nàng; bởi vì không hiểu rõ về nàng mà lo được lo mất; lại vì những lời nói và cử chỉ ám muội mà mặt đỏ tim đập... Là thích sao?
Là thích Cố Ninh Tư sao?
Bắt đầu từ bao giờ? Trì Noãn có rất nhiều thắc mắc... Từ lúc nàng giúp cô lấy lại ví tiền bị cướp? Hay vào khoảnh khắc mà nàng cứu cô khỏi tay Tào Phẩm Huy? Là vào buổi chiều ngày nàng nhuộm tóc trở về Vân thành? Hay là khi cô nhìn thấy tấm ảnh nàng bắn cung?
––– Hay là sớm hơn nữa, vào lần đầu gặp gỡ tại văn phòng tổ ngữ văn?
Hô hấp của Trì Noãn đột nhiên trở nên gấp gáp.
Chuyện thích một cô gái, quá khác thường, khó mà tin nổi!
... Nhưng đó là Cố Ninh Tư... Là Cố Ninh Tư.
Thích hơi thở của nàng, thích giọng nói của nàng, thích mọi chuyện mà nàng làm... Đây chính là thích sao!?
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Từ Đan, có lẽ là sau hai giây, bốn giây, năm giây, các nàng liền xuất hiện phía sau Cố Ninh Tư.
"Oa! Chỗ này còn có ban công à... Ồ, Noãn Noãn với A Mân đều ở đây sao! Đang tìm các cậu đây, Cố Ninh Tư chuẩn bị xong nước đậu xanh ướp lạnh rồi!"
Nước đậu xanh ướp lạnh!
Những cảm xúc mơ hồ tựa như một hạt giống nhỏ bé, âm thầm cố gắng nảy mầm ở một góc khuất. Loại tâm tình tốt đẹp này không thể diễn tả bằng lời, giống như pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, thậm chí còn thần kỳ đến mức khiến Trì Noãn cảm thấy ngà ngà say.
"Đi thôi, cùng xuống uống nước đậu xanh nào!" Từ Đan hết sức hứng khởi bắt chuyện với các cô.
Cố Ninh Tư cũng xoay người, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Trì Noãn tình nguyện đi theo sau, đi được hai ba bước thì đột nhiên dừng lại.
Tiết Mân vừa nói xong, Cố Ninh Tư liền trượt mở cửa... Cố Ninh Tư đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi? Cậu ấy có nghe thấy mình và Tiết Mân nói chuyện không? Nghe được bao nhiêu?
... Có lẽ là không nghe thấy, Trì Noãn không xác định nghĩ, phản ứng của Cố Ninh Tư trông tự nhiên như vậy mà.
Tiếng bước chân phía sau dừng lại, Cố Ninh Tư nghi hoặc xoay người.
Trì Noãn chạm phải ánh mắt của nàng: "... Cố Ninh Tư, các cậu đi trước đi, lát nữa mình và Tiết Mân sẽ qua sau."
Cố Ninh Tư đứng yên mấy giây, rồi gật đầu rời đi.