Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 30: Vô tình gặp lại



Trước ngày thi đại học

Cầm điện thoại trên tay hơn mười lăm phút. Tin nhắn cũng đã nhập xong với vỏn vẹn hai chữ "good luck" nhưng tôi vẫn không gửi được. 

Mãi đến sáng hôm sau tôi mới phát hiện tin nhắn đã được gửi đi. Chắc có lê tối qua ngủ quên nên bấm nhầm hay trong tiềm thức tôi vẫn muốn gửi tin nhắn đó?

Hôm nay tôi không đi làm mà ngồi nhà chờ đợi. Chẳng biết là đợi điều gì nữa. Tôi chỉ muốn yên lặng và suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Một tháng nay, tôi và anh không hề có bất cứ liên lạc nào. Kể cả gặp mặt cũng không. Có lẽ anh chẳng cần tôi nữa. Người ta thường nói "có mới nới cũ" anh chắc cũng không ngoại lệ.

Hai ngày thi mà người ta vẫn bảo là ngưỡng cửa của mỗi con người cũng trôi qua. Cuối cùng tôi cũng yên tâm về quê. Sáng sớm, tất cả đã chuẩn bị xong. Tuệ Lâm cũng thi chuyển cấp xong, con bé đang đứng cùng tôi đợi xe.

[Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào 

Làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng 

Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh àh 

Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng 

Và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện 

Làm em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng 

Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm 

Dù cho bây giờ trái tim anh dành hết cho em và yêu em rất nhiều 

Nhưng sau này sẽ ra sao? 

Em không thể cố tiếp tục nữa... ]

Tiếng nhạc chuông vang từ điện thoại, chẳng biết từ khi nào tôi đã thay đổi nhạc chuông như vậy nữa, có lẽ là hợp tâm trạng...

- Alo?

- [Cô có phải Lâm Tuệ Nghi không ạ?]

- Vâng. Cô là ai ạ?

- [Cô đến bệnh viện X liền nha, mẹ cô......]

[Xoảng] chiếc điện thoại rơi tự do xuống đất. Lại một lần nữa đầu óc tôi rối bời, tôi nhanh chóng kéo tay Tuệ Lâm bắt taxi vào bệnh viện.

[Ting] đèn tắt, bác sĩ bước ra. Tôi hốt hoảng chạy lại.

- Bác sĩ, mẹ cháu... sao rồi ạ?

- Bệnh nhân không sao rồi. May mà chuyển đến kịp.

- Mẹ cháu không sao đúng không bác sĩ? - Tôi hỏi lại một lần nữa như để khẳng định rằng mẹ tôi không sao.

- Ừm. Không sao. Hết thuốc mê bà ấy sẽ tỉnh lại.

Nghe những lời bác sỉ nói mà tôi thở phào nhẹ nhõm. Mẹ tôi sao lại ra nông nổi thế này.

- Mẹ... Mẹ sao rồi ạ? - Tôi và Tuệ Lâm đồng thanh khi thấy bà mở mắt.

- Mẹ không sao, mẹ khoẻ rồi, hai đứa đừng khóc.

- Mẹ làm bọn con sợ lắm hichic - Tôi lại khóc.

- Mẹ chỉ là không cẩn thận nên mới ngã xuống cầu thang thôi. May mà có cậu gì ấy giúp đỡ.

- Ai ạ? - Tôi và Tuệ Lâm lại đồng thanh.

- Cậu gì ấy, về quê chúng ta du lịch. Mẹ bảo để mẹ ở bệnh viện tỉnh mà cậu ấy có chịu đâu. Đem mẹ lên tận đây - Mẹ thở dài.

[cốc...cốc]

- Để em ra mở cửa - Tuệ Lâm

- Anh Phong, sao anh lại đến đây?

- Con quen cậu ấy à? - Mẹ tôi hỏi.

- Vâng. Anh ấy là bạn của con.

- Cô đây là mẹ em à?

- Vâng. Anh là người đã cứu mẹ em ạ. Thật sự cảm ơn anh - Tôi cúi đầu.

- Không sao đâu. Nếu là người khác thì cũng như vậy thôi.

Hơn một tuần sau đó tôi và nhóc Tuệ Lâm thay nhau chăm sóc mẹ. Cuối cùng mẹ cũng xuất viện. Bọn tôi quyết định đưa mẹ về phòng trọ nghĩ ngơi vài hôm nữa rồi mới về quê. Sẳn tiện mời Hoàng Phong một bữa cho ra hồn. Quả thật, tôi nợ anh ấy rất nhiều.

Tuệ Lâm trổ tài nấu nướng, bốn người chúng tôi ăn rất vui vẻ. Tôi gần như quên đi tất cả mọi chuyện. Dù sao có mẹ bên cạnh là tôi đủ hạnh phúc rồi và cũng chả cần thêm ai nữa.

Lâu rồi mẹ mới quay lại nơi này nên tôi và nhóc quyết định dẫn mẹ đi dạo một vòng Sài Gòn.

- Sài Gòn thay đổi nhiều quá. 

- Đã mấy năm rồi mẹ không lên đây mà - Tuệ Lâm.

- Mẹ đói chưa, chúng ta đi ăn nhé - Thấy quán ăn bên đường nên tôi hỏi ý mẹ.

- Ừm cũng hơi đói - Mẹ gật đầu.

Tôi, mẹ và nhóc ghé vào quán ăn bên đường. Trùng hợp thay Bảo Dương và Minh Hoàng cũng đang ở đó. Tôi giả vờ không quen nhưng mẹ lại nhìn thấy. Thế là năm người chúng tôi ăn cùng nhau.

Không khí căng thẳng đến lạ. Không ai nói với ai lời nào. Chợt, Bảo Dương gắp cho tôi miếng thịt đương nhiên tôi liền kéo tô phở của mình ra, kết quả miếng thịt rớt xuống bàn. 

- Hai đứa làm gì vậy hả - Mẹ thắc mắc.

- Không có gì đâu ạ. Mẹ và Tuệ Lâm cứ ăn đi, con đi có việc. Chút nhóc đưa mẹ về.

Nói rồi tôi đứng lên và bước đi. Chẳng hiểu sao khoé mắt tôi lại cay. Lúc nào cũng vậy, tôi dường như sắp để anh thoát ra khỏi cuộc sống của mình thì anh lại chen vào, anh muốn tôi phải làm sao đây.

Hôm sau tôi lại tiếp tục dẫn mẹ đi tham quan thành phố đến tận tối mới về. Mẹ bảo muốn gặp ba, nhưng tôi nhất quyết không cho. Tôi không muốn người đàn ông ấy gặp lại mẹ con tôi. Mẹ sợ tôi buồn nên cũng không ép tôi.

- Con với thằng Dương sao vậy?

- Dạ? Sao hả mẹ?

- Hai đứa có chuyện gì à.

- Dạ đâu có, bọn con bình thường.

- Thật không?

- Thật!

- Nói dối - Mẹ cốc vào đầu tôi - Từ khi nào mà con biết nói dối mẹ vậy?

- Con đâu có.

- Còn nói... nói mẹ nghe có chuyện gì nào, mẹ là mẹ con sao mẹ không hiểu con được.

- Con và Bảo Dương chia tay rồi ạ. 

- Chia tay?

- Vâng. Đường ai nấy đi. Không liên quan gì đến nhau nữa.

- Con gái ngoan đừng khóc mẹ luôn ở bên cạnh con.

Khóc ư? Trời ạ. Mẹ không nói là tôi không biết mình đang khóc rồi. Sao thứ nước mắt ấy cứ lăn dài trên má tôi vậy. Tôi có muốn khóc đâu.

***

- Chị hẹn tôi ra đây có việc gì? - Tôi hỏi khi Mỹ Liên đã ngồi xuống ghế, cô ta đến trể tận mười lăm phút.

- Chuyện đó chắc cô là người biết rõ nhất - Mỹ Liên thẳng thắng đáp.

- Ừm. Chị nói nhanh đi, đừng dài dòng nữa - Tôi khó chịu.

- Tôi muốn cô từ nay tránh xa Bảo Dương ra - Cô ta nhếch mép cười, một nụ cười mĩa mai.

- Tại sao? - Tôi thờ ơ đáp.

- Cô không thấy Bảo Dương đang rất hạnh phúc bên tôi sao? Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội vậy mà cô không chịu giữ lấy, giờ thì... Haiz, cô cũng như những người con gái khác thôi, một thời gian thì Bảo Dương đã chán. Dự đoán của tôi không sai mà.

- Chị nghĩ chị có thể ở bên cạnh anh ấy lâu sao?

- Đúng vậy. Chỉ cần cô biến mất.

- Cô đâm sau lưng tôi cô nghĩ mình cao thượng lắm sao.

Tôi buông một câu khinh bỉ rồi đứng dậy bỏ đi. Vừa ra tới của thì nghe giọng nói đầy mĩa mai của cô ta từ phía sau.

- Cô có biết tại sao Bảo Dương lại chia tay cô không? Không phải vì tôi mà vì chính gia đình cô đấy. Tốt nhất cô nên về hỏi lại người mẹ đáng kính của mình đi, có lẽ mọi rắc rối cũng từ bà ấy mà ra.

- Ý cô là sao?

- Nếu tôi không nhầm thì cô không phải con ruột của ông Lâm Chí Hùng. Mà bà Tuệ Như mẹ cô hình như là mối tình đầu của bác Sơn ba Bảo Dương thì phải.

Mỹ Liên cười to sau đó bước qua tôi thật nhanh. Tôi không hiểu cô ta đang nói gì. Mẹ tôi là mối tình đầu của ba Bảo Dương, tôi không phải con ruột của ba... không lẽ... 

Tôi như đứng hình bởi những gì mình vừa suy nghĩ. Lời cô ta nói có thể tin được không? Nhưng không lí nào cô ta lại nói dối tôi cả. Lúc trước ba Bảo Dương có nói với tôi "Được rồi, cô hãy suy nghĩ kỉ. Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta không đơn thuần như vậy. Tốt nhất cô nên về hỏi ý kiến bà Tuệ Như mẹ cô, để tránh sao này hối hận cũng không kịp" không lẽ ông ấy đang ám chỉ vấn đề này sao? Chẳng lẽ sự thật lại phủ phàng đến thế sao? Không đúng... tôi là con của mẹ và ba... không thể nào, không thể nào...

[Ting]

"Mai anh gặp em được không"

15 phút sau

[Ting]

"Anh có chuyện muốn nói với em"

15 phút sau nữa

[Ting]

"Em giận anh đến thế sao?"

5 phút sao

[Ting]

"Cho anh giải thích được không?"

[Ting]

"Anh nhớ em. Tuệ Nghi"

Và hàng ngàn... hàng ngàn tin nhắn khác. Tôi vẫn xem nhưng không rep. Cứ mỗi năm phút Bảo Dương lại gửi cho tôi một tin nhắn. Nhưng bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

"5h chiều mai ra biển gặp anh. Không gặp em anh sẻ không về"

Tin nhắn cuối cùng tôi nhận được. Gì chứ? Không gặp không về. Vậy thì anh cứ chết ở đó luôn đi. Tôi không quan tâm. Tôi và anh chẳng còn bất cứ quan hệ nào cả, tôi đến đó thì có khiến tình cảm chúng ta trở lại vẹn nguyên không?

[Ting] 

Lại tin nhắn. Gì nữa đây. Anh phiền phức quá rồi đấy. 

"Mai đi với anh đến một nơi được không"

Nhưng không phải từ Bảo Dương mà từ Hoàng Phong. 

Tôi không rep. Nhưng đối với Hoàng Phong im lặng là đồng ý. Anh ấy quá hiểu tôi mà.

Mệt rồi. Ngủ thôi. Chuyện gì đến sớm muộn cũng sẻ đến!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv