Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Cuộc Chiến So Tài Giống Đực Giống Cái.
"Bách Phong, có ngửi thấy mùi của đồng loại không?" Người đàn ông mặc áo choàng có nón màu đen mở miệng nói chuyện, thanh âm từ tính mị hoặc khiến người ta bất giác muốn vểnh tai nghe thêm vài lần.
"Không." Con thú màu trắng bạc liếm vết máu nơi khóe miệng, móng vuốt xoa xoa lông trên mặt.
"Ngươi nói xem thiếu niên đã rời khỏi Hắc Phong Sơn Trại, vậy tiếp theo chúng ta nên đi hướng nào?" Trước khi con thú kịp trả lời, người đàn ông đã chỉ về hướng bên trái: "Chúng ta đi hướng bên kia đi!"
Con thú yên lặng nhìn chằm chằm bên trái không trả lời, theo sau người đàn ông lâu như vậy, hắn biết không có bất kỳ ý nghĩa gì khi tùy tiện phủ nhận quyết định của người đàn ông. Đôi khi lời nói có lực sát thương đáng sợ hơn so với sự thật. Bách Phong lặng lẽ đi theo sau người đàn ông, một người một thú đi về hướng bên trái khu rừng.
Đi được khoảng nửa giờ, người đàn ông dừng bước hơi không kiên nhẫn: "Đi lâu như vậy mà chưa gặp được một người sống nào."
"..."
"Bách Phong, hỏi động vật tung tích của thiếu niên kia." Người đàn ông vén xuống nón của áo choàng, mái tóc dài đỏ như lửa ngổn ngang buông xõa, đôi mắt màu ngọc bích rõ ràng không phải người Trung Nguyên. Ngũ quan sâu sắc thâm thúy, khuôn mặt giống tượng thần Hy Lạp cổ xưa dường như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ, thêm một nét ngại nhiều, thiếu một nét chê ít, khác với kiểu tuấn mỹ của đám người Cô Độc Hiên Hàn, thuộc kiểu vừa thấy chính là cuồng ngạo phách lối, cao cao tại thượng hệt vị vua, sát khí lắng đọng nhiều năm trên người hoàn toàn không có cách che giấu.
"Gầm gừ!!"
Bách Phong hạ thấp cổ, nửa người nghiêng về phía trước tiếng gầm vang dội.
Nhất thời chim thú toán loạn trong rừng cây, cây cối không ngừng đung đưa, tiếng gầm giống như lần đầu tiên phát hiện ra thần thú tại Phổ Huyện. Ngay cả Nhị Hắc đang lái xe ngựa đằng xa cũng kéo dây cương ngừng lại, Điện Thiên Ảnh nóng lòng vén rèm xe nhìn về phương hướng tiếng gầm truyền tới!!
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện khi Bách Phong gầm, tất cả những con vật gần đó chạy theo phương hướng tiếng gầm, ngựa của Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên bắt đầu mất kiểm soát, muốn thoát dây cương chạy vào rừng. Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên cố hết sức ghìm lại dây cương để ngựa không mất kiểm soát.
Trong lúc nhất thời, tiếng hí, tiếng chim hót, tiếng kêu gào của động vật liên miên không ngớt, nối tiếp nhau văng vẳng vô cùng náo nhiệt.
Nơi yên tĩnh duy nhất là xe ngựa do Nhị Hắc điều khiển, cúi đầu ngoan ngoãn giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gầm.
Mộc Phàm đẩy Điện Thiên Ảnh ra, ló nửa người ra khỏi xe ngựa, nhìn chằm chằm phương hướng tiếng gầm yên lặng không nói...
Ngựa của Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên giãy giụa quá gay gắt, Dĩnh Vô Tuyết gắng sức kéo đầu và chân con ngựa khỏi mặt đất dường như cả con ngựa sắp bị lật.
"Nhị Hắc." Mộc Phàm chẳng qua chỉ nhẹ giọng gọi, Nhị Hắc bên cạnh lập tức hiểu ra liền nhảy xuống xe ngựa, biến thân thành hình thú khổng lồ, đối mặt với con ngựa nổi điên của Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên gầm một tiếng: "Gầm gừ!!"
Tiếng gầm chấn động điếc cả tai, vốn dĩ con ngựa đang nổi điên lập tức an tĩnh ngoan ngoãn rũ đầu, dùng vó ngựa cào cào đất. Tất cả những con vật chạy ngang qua xe ngựa đều dừng lại, tâm phục khẩu phục nhìn Nhị Hắc, cúi đầu giống như khuất phục trước vị vua hùng mạnh...
"Gầm gừ!" Như để đáp lại tiếng gầm của Nhị Hắc, tiếng gầm từ sâu trong rừng cây càng vang dội, mơ hồ có ý tuyên chiến. Trong chốc lát, cách rừng cây ngoài ngàn dặm, hai con thú bắt đầu cuộc chiến so đấu tiếng gầm, các loài vật đáng thương dáo dác nhìn xung quanh, không biết lựa chọn như thế nào.
"... Em không ngăn cản?" Cô Độc Hiên Hàn sờ sờ lỗ tai có chút khó chịu nhìn thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng.
Mộc Phàm vô cùng đàng hoàng trịnh trọng, bộ dáng không thể quấy rầy nhìn Nhị Hắc, ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của Cô Độc Hiên Hàn.
"Rốt cuộc có thứ gì ở đằng kia?" Điện Thiên Ảnh tò mò không thôi.
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh đồng loạt nhìn Mộc Phàm, đôi mắt thiếu niên tỏa sáng yên ắng quan sát Nhị Hắc, không có thời gian để ý tới họ. Như thể đây là một chuyện vô cùng trọng đại, Mộc Phàm không chớp mắt. Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh liếc nhau một cái, lần đầu tiên họ nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng như vậy...
"Em/Con..."
"Nhị Hắc! Cố lên!" Thiếu niên đột nhiên nhoài người ra và hò hét cổ vũ, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh bên cạnh sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, tất cả những gì muốn nói đều tắc nghẽn trong cổ họng. Mộc Phàm lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của họ, nhướng mày ra lệnh: "Còn không mau cùng nhau cổ vũ cho Nhị Hắc! Nhị Hắc cố lên!!"
"..."
"..."
Mộc Phàm thường cư xử hung hăng càn quấy kiêu ngạo, hoặc đàng hoàng trịnh trọng, hiếm khi kích động dốc sức. Hơn nữa chỉ là hai con thú gầm qua gầm lại có cái gì tốt mà cổ vũ, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh im lặng không đáp. Nhưng rất nhanh họ liền biết tại sao thiếu niên lại đàng hoàng trịnh trọng như vậy, cuộc sống về sau, họ sẽ coi chuyện này như một chuyện trọng đại giống Mộc Phàm.
"Nhị Hắc cố lên! Các ngươi mau mau cùng nhau cổ vũ đi, nếu Nhị Hắc thua thì thảm lắm!!" Thiếu niên vô cùng đàng hoàng trịnh trọng, phảng phất liên quan đến việc hệ trọng cả đời.
Trên thực tế, chuyện này quả thực rất trọng đại, chẳng qua là quan hệ đến việc hệ trọng cả đời Nhị Hắc. Ở Liên Minh Tinh Tế tiếng gầm lớn nhỏ là cây thước đo giống đực và giống cái của chó thí nghiệm, tiếng gầm nhỏ là giống cái, tương phản tiếng gầm lớn là giống đực. Tại phòng thí nghiệm, không có chó thí nghiệm nào gầm lớn hơn Nhị Hắc!!
Nhị Hắc chỉ chỉ là chó cưng thí nghiệm không có bất kỳ sức chiến đấu, nếu có thứ được gọi là sức chiến đấu thì đó là kỹ năng gầm của nó, bởi vì nó đã được huấn luyện từ khi mới sinh ra. Là chó thí nghiệm kiêu ngạo nhất, Nhị Hắc tuyệt đối không cho phép những chó thí nghiệm khác đè đầu cưỡi cổ nó, tiếng gầm cũng biểu thị oai phong của Liên Minh Tinh Tế!
"Vì lẽ đó Nhị Hắc nhất định không thể thua!" Mắt phượng xinh đẹp của Mộc Phàm nhìn chằm chằm Nhị Hắc đang gầm, chỉ sợ Nhị Hắc thua: "Nếu nó thua, nó phải làm giống cái của con thú kia."
"... Không có chó cái sao?" Điện Thiên Ảnh tò mò về địa phương Mộc Phàm sống.
"Chó cái? Đó là cái gì?" Mộc Phàm nghiêng đầu, mặt đầy ngây thơ.
"..."
Phụ nữ Liên Minh Tinh Tế vô cùng thiếu hụt, nhưng vẫn có.
Mà động vật như chó thí nghiệm không có chó cái, chỉ dùng tiếng gầm lớn nhỏ để xác định giống cái hay giống đực, chẳng biết ban đầu ai phát minh chó thí nghiệm đặt ra điệu kiện như vậy...
"Gầm gừ!!! Gầm gừ!!"
Răng nanh hung ác tàn nhẫn của Nhị Hắc lóe sáng, âm thanh chói tai như sấm rền khiến người ta ù cả tai. Ngựa và tất cả đều động vật phụ cận đều không chịu nổi té xuống đất co rúm, hoàn toàn bị tiếng gầm chấn động miệng sùi bọt mép, hôn mê. Quả nhiên tiếng tiếng gầm của Nhị Hắc lần này đặc biệt đáng sợ, đối phương rõ ràng im lặng không có đối kháng nữa.
Nhị Hắc thu vào móng vuốt, hài lòng hả dạ ưỡn cao ngực, nó biết trên đời này không có con vật nào gầm lớn hơn nó.
Mộc Phàm cũng thoả mãn cười cười, rất thỏa mãn với màn thể hiện của Nhị Hắc.
Cuộc chiến gầm giữa hai con thú kết thúc, đối phương hình như bằng lòng làm giống cái Nhị Hắc.
Nhị Hắc và Mộc Phàm tự cho là vậy, nhưng thực tế, phương pháp dùng tiếng gầm lớn nhỏ để xác định giống cái hay giống đực chỉ áp dụng ở Liên Minh Tinh Tế, không có nghĩa cũng áp dụng cho Cổ Đại...