Tô Hoài Cẩm nói với hệ thống theo bản năng: "Tuyệt đối không ngờ đến, chuyện tốt lại đột nhiên tới."
Hệ thống hít một hơi khí lạnh: "Điều này là không thể nào!"
Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: "Không sai, đây là mùi vị của hạnh phúc."
Hệ thống thầm kín nói: "Nhân thiết không cho phép cậu hưởng thụ hạnh phúc."
Tô Hoài Cẩm hận không thể đồng ý ngay lập tức ỉu xìu, hắn hơi hơi rũ mắt, không nhìn Cố Ngôn Phong, giọng nói thoáng nhu hòa: "Không bị bệnh, con chỉ trưởng thành thôi."
Cố Ngôn Phong mím môi, vẻ mặt đầy ngây thơ: "Vậy con nên làm gì đây, sư phó."
Tô Hoài Cẩm nghĩ trong đầu, cậu giả sói đuôi to với tôi làm gì, làm như tôi không biết ai mới vừa tự thẩm trong phòng.
Nhưng hiển nhiên không thể nói ra lời trong lòng, không chỉ không thể nói, hắn còn phải ra vẻ đắn đo, gian nan nói: "Tắm nước lạnh là sẽ hết thôi, hoặc dùng nội lực áp chế xuống."
Cố Ngôn Phong dừng lại, dường như không ngờ tới Tô Hoài Cẩm sẽ đưa ra cách này, y nhìn mi mắt đang rũ xuống của nam nhân, hàng mi khẽ run tựa như chiếc cánh yếu ớt của con bướm, dáng vẻ khó xử kia, còn phải nói là rất đáng yêu, cao lãnh chi hoa không rành thế sự gặp phải một vấn đề nan giải.
Nụ cười dưới đáy mắt của Cố Ngôn Phong càng đậm, không nhịn được nghĩ sâu xa, chẳng lẽ trước kia khi nam nhân có nhu cầu, cũng tắm nước lạnh hoặc dùng nội lực áp chế sao?
Nói như thế, chẳng phải ngay cả lần đầu tiên của nam nhân cũng chưa có?
Nghĩ vậy, ánh mắt Cố Ngôn Phong nhìn nam nhân càng thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu và chiếm hữu dục khó miêu tả.
Y hơi nhíu mày: "Nhưng mà sư phó, con dùng nội lực cũng không có tác dụng."
Tô Hoài Cầm vội vàng xoay người đi ra ngoài: "Sau núi có hồ nước, con đến đó tắm đi."
Cố Ngôn Phong nhìn bóng lưng Tô Hoài Cẩm dần biến mất khỏi phòng, trong lòng cảm thấy hơi mất mác.
Sau khi về phòng, Tô Hoài Cẩm gấp rút nói: "Thống Nhi, nhanh nhanh nhanh, mở màn hình lên, tôi muốn xem tình hình của vận mệnh chi tử nhà tôi."
Hệ thống: "Tưởng bở."
Tô Hoài Cẩm kiếm cớ: "Chẳng lẽ mi không sợ vận mệnh chi tử nhịn lâu quá xảy ra chuyện hả?"
Hệ thống cười nhạt: "Đừng tưởng tôi không biết mấy cái suy nghĩ xấu xa của cậu."
Tô Hoài Cẩm: "Tôi có thể có suy nghĩ gì chứ."
Hệ thống: "Cậu muốn xem vận mệnh chi tử động thủ."
Tô Hoài Cẩm: "Hì hì hì, mi biết rồi à."
Hệ thống thầm nghĩ, sao tôi có thể không biết những thứ suy nghĩ không trong sáng của cậu được.
Không có hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩm chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng của mình, tưởng tượng dáng vẻ khi động thủ của nam chính.
Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, Tô Hoài Cẩm ôm gối lăn lộn trên giường.
Không biết trôi qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Tô Hoài Cẩm mở cửa, Cố Ngôn Phong ướt nhẹp đứng trước cửa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu trên khuôn mặt trẻ tuổi của Cố Ngôn Phong, trong ba năm, đã từng là cậu nhỏ non nớt, rút đi nét ngây ngô của thiếu niên, đường nét nhu hòa non nớt kia, trở nên sắc bén.
Những giọt nước đọng lại trên mái tóc ướt nhẹp của y, dọc theo đôi mắt phượng hẹp dài chảy xuống, lướt qua sóng mũi cao thẳng và bờ môi mỏng quyến rũ, cuối cùng từ chiếc cằm đẹp đẽ đến cổ, sau đó đi thẳng vào trong cổ áo của y.
Trên người y mặc chiếc áo khoác mỏng mạnh, do hút lượng nước lớn mà dính chặt vào cơ thể của y, phác họa thân hình cao lớn hoàn mỹ của y.
Tô Hoài Cẩm không chỉ nuốt nước miếng ừng ực, mà bây giờ trong đầu hắn còn đang tưởng tượng đến cơ thể hoàn mỹ của y khi cởi quần áo.
Mặc dù bây giờ đang mặc quần áo, che mất cơ bụng và nhân ngư tuyến, nhưng dáng vẻ này, cũng khiến người ta nhào đến.
Tô Hoài Cẩm cố gắng che giấu ánh mắt thèm thuồng của mình, hơi nhíu mày: "Tại sao không lau khô thân thể?"
Con ngươi đen nhánh của Cố Ngôn Phong lộ ra thần sắc nôn nóng và bất lực, giọng nói trầm thấp khàn khàn, từ tính mê người: "Sư phó, con ngâm nước lạnh cả một canh giờ, nhưng vẫn không có hiệu quả."
Tô Hoài Cẩm thật không ngờ, Cố Ngôn Phong lại kiên trì muốn hắn giúp đỡ y đến như vậy, hắn xúc động nói với hệ thống: "Không ngờ mị lực của tôi lớn như vậy, một hai cứ bất tôi giúp, người ta cũng biết ngại mà."
Hệ thống: "Tường thành cũng chẳng dày bằng da mặt cậu."
Tô Hoài Cẩm tủi thân: "Thống Nhi, sao mi đối với tôi thô bạo vậy chứ."
Hệ thống: "Có thể thô bạo hơn nữa đó, cậu có muốn thử không?"
Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: "Vậy mi đừng làm đau người ta nha."
Hệ thống không chịu được nữa, tức giận mắng: "Cút —— "
Thành công chọc tức hệ thống, Tô Hoài Cẩm cút ngay, im lặng nhìn Cố Ngôn Phong, cuối cùng chậm rãi thở dài, làm bộ bất đắc dĩ nghiêng người nhường đường: "Vào trong đi."
Cố Ngôn Phong đi vào phòng, lúc đưa lưng về phía Tô Hoài Cẩm, khóe môi từ từ hơi cong lên, khuôn mặt luôn lạnh lùng hiếm khi có biểu cảm nào khác, lúc này mang chút xíu ý cười.
Phòng của Tô Hoài Cẩm vẫn đơn giản như xưa, phòng trong chỉ có chiếc giường và tấm bình phong, phòng ngoài gồm một cái bàn và hai cái ghế, trong góc phòng có lô đỉnh màu ngọc mỡ dê, bên trong đốt hương liệu, là mùi thảo mộc quen thuộc trên người hắn, hương này thanh đạm nhã trí, có công hiệu thanh tỉnh ngưng thần.
Cố Ngôn Phong nhìn căn phòng đơn sơ một cách thèm khát, ngửi mùi hương thoang thoảng.
Y ngồi lên chiếc giường Tô Hoài Cẩm ngủ mỗi đêm, bàn tay vuốt ve khăn trải giường bóng loáng mềm mại, y nhìn vài nét thêu màu xanh trên khăn trải giường màu trắng, thậm chí có thể tưởng tượng được, cảnh tượng nam nhân ngủ trên đó hàng đêm.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện có liên quan đến nam nhân, Cố Ngôn Phong vốn đang có phản ứng, càng phản ứng lớn hơn.
Tô Hoài Cẩm tiến tới, nửa ngồi trước hai chân y, có lẽ do cảm thấy chuyện mà hắn sắp làm là không đúng, gò má trắng nõn của hắn đỏ ửng như ánh ban mai, đôi môi hồng nhạt bị hắn cắn đỏ bừng, giống như đóa hoa anh đào, thơm mát.
Đôi mắt như thủy tinh kia, tựa như hổ phách, như trời quang vào mùa động, bị hàng mi dài che mất, lông mi ngoan ngoãn rũ xuống, cong dài, chỉ là đuôi mắt hơi nhếch lên kia, có chút đỏ, không thể nào che giấu được.
Màu đỏ nhạt kia làm gương mặt lạnh lùng của hắn càng thêm mê hoặc, hai hình ảnh mâu thuẫn nhau xuất hiện trên người hắn, thật giống như trăng trên trời bị người hái xuống, dính bụi trần, câu hồn nhiếp phách.
Cố Ngôn Phong thở dốc, y gian nan dời mắt, rất sợ nếu mình nhìn tiếp nữa, sẽ bại lộ tâm tư của bản thân.
Chỉ là di chuyển ánh mắt đến trên bàn tay phải của Tô Hoài Cẩm, tay của hắn cực kỳ đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì do cầm kiếm lâu dài, lòng bàn tay có tầng chai mỏng, cảm giác trong mềm mại có chút cát, ngược lại đặc biệt thoải mái.
Đến lúc sắp kết thúc, Tô Hoài Cẩm muốn rút tay về, nhưng không ngờ Cố Ngôn Phong còn nhanh hơn hắn.
Cố Ngôn Phong thấy tay của Tô Hoài Cẩm bị mình làm bẩn, thấp thỏm nhìn mặt của hắn, lông mày của người nọ nhíu thành chữ xuyên 川, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng Cố Ngôn Phong cũng có thể nhận ra sự tức giận dưới đáy mắt người nọ.
Chỉ một biểu cảm đơn giản, Cố Ngôn Phong cảm thấy mình lại hơi có cảm giác, y nhanh chóng đứng dậy, lấy ra khăn tay: "Sư phó, xin lỗi, con lau giúp người."
Tô Hoài Cẩm ngửi thấy mùi lạ trong không khí, rũ mắt, giọng nói lãnh đạm: "Không cần."
Hắn đi tới chậu nước bên cạnh, vươn tay rửa sạch, lúc định lấy khăn lau khô nước trên tay, thì có một chiếc khăn trắng tinh đưa tới.
Nhìn vẻ mặt áy náy và thấp thỏm của Cố Ngôn Phong, Tô Hoài cẩm dừng lại, nhận lấy khăn tay, lau từng ngón một.
Hai người đều không lên tiếng, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tô Hoài Cẩm nói với hệ thống: "Ngôn Ngôn nhà tôi thật trong sáng, chuyện như này không phải rất bình thường sao."
Hệ thống, nắm rõ kịch bản từ đầu đến đuôi của vận mệnh chi tử, tức giận mắng: "Trong sáng con khỉ!"
Tô Hoài Cẩm: "Chỗ nào không trong sáng, mi thấy ngay cả chuyện này mà y cũng không biết."
Hệ thống cười nhạt: "Khi nãy y còn tự động thủ."
Tô Hoài Cẩm: "Làm người mà, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, không thể quá thờ ơ được."
Hệ thống thầm nghĩ, lạnh cmn lùng.
Tô Hoài Cẩm tiếp tục chọc hệ thống: "Mà mi cũng phát hiện ra điều này, mi thật tuyệt vời đó nha."
Hệ thống: "Tôi đây nhìn thấu linh hồn xem bản chất."
Tô Hoài Cẩm vui vẻ nói: "Không hổ là hệ thống, rất có mắt nhìn, sớm nhìn ra thằng nhóc này có thiên phú dị bẩm, có thể nhìn trúng 'Người cha già' tôi, cho nên mới cố ý sắp xếp tôi đến đây, cảm ơn cảm ơn."
Hệ thống: Phụt —— hộc máu!!
Sau khi lau sạch, Tô Hoài Cẩm đang nghĩ cách khéo léo trấn an Cố Ngôn Phong, để y không cần quá lo lắng, dẫu sau chuyện này cũng rất bình thường.
Kết quả còn không đợi hắn nghĩ ra, thì Cố Ngôn Phong lại có cảm giác.
Tô Hoài Cẩm: "..."
Cố Ngôn Phong hình như phát hiện hắn nhận ra cái gì, mím môi, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Con..."
Lòng Tô Hoài Cẩm nói, cậu có uống nhầm thuốc nào không.
Cố Ngôn Phong cầu xin: "Sư phó, người có thể giúp con một lần nữa không?"
Trong lòng Tô Hoài Cẩm được nha được nha, nhưng ngoài miệng lại nói: "Con phải tự học."
Vẻ mặt Cố Ngôn Phong hình như có chút mất mát: "Con không biết."
Tô Hoài Cẩm im lặng một hồi, rồi nói: "Con cũng sẽ thành thân."
"Đồ đệ không muốn thành thân, chỉ muốn ở bên sư phó."
Tô Hoài Cẩm như nghe thấy lời tỏ tình vậy, suýt nữa vui đến khóc, hắn lớn tiếng nói với hệ thống: "Cảm ơn trắc trở, cảm ơn Thống Thống, cảm ơn quần chúng nhân dân."
Hệ thống: "..." Thiểu năng!
Tô Hoài Cẩm cảm động: "Thống Nhi, tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ khổ tâm của mi đối với tôi."
Hệ thống: "..." Muốn khóc ghê.
Tô Hoài Cẩm: "Mi yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ vận mệnh chi tử thật tốt, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, còn phải cho vận mệnh chi tử một bạn lữ tốt."
Hệ thống: "..." Ồn ào.
Cố Ngôn Phong thấy Tô Hoài Cẩm lạnh mặt không lên tiếng, tưởng hắn tức giận, nhẹ giọng hỏi: "Sư phó, người tức giận sao?"
Tô Hoài Cẩm: "Không."
Cố Ngôn Phong: "Sư phó, vậy con trở về tắm nước lạnh."
Tô Hoài Cẩm nói trong lòng, thiếu niên, tắm nước lạnh nhiều sẽ không tốt.
Nhưng Cố Ngôn Phong thật sự sợ chọc hắn tức giận, không dám nhắc lại lần thứ hai, điều này khiến Tô Hoài Cẩm thất vọng vô cùng.
Đêm khuya.
Lúc Tô Hoài Cẩm đang nghĩ cách chỉ cần lái xe ăn thịt mà có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, thì trong phòng sân bên cạnh, Cố Ngôn Phong, cũng đang nghĩ cách ăn thịt đi lên đỉnh cao nhân sinh, mất ngủ.
Trong đầu y rối bời, lúc thì nhớ giấc mơ trước kia, lúc thì nhớ khi hoàng hôn, cảnh tưởng Tô Hoài Cẩm giúp y, một lúc sau là cảnh tưởng Tô Hoài Cẩm thẹn thùng chủ động.
Cố Ngôn Phong cảm thấy cả người nóng lên, y chợt đứng dậy đi ra ngoài cửa, mới vừa đi vào sân, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Đi ra!"