Sau khi xuyên vào thế giới trong sách, tôi mới biết hóa ra mình là nhân vật phản diện tội ác chất chồng.
Cho dù là xuất phát từ ước nguyện được rời khỏi thế giới này hay từ phẩm chất nghề nghiệp của tôi, tôi đều cần xử mình một cách hợp pháp.
Vì thế, vào ngày đầu tiên đến thế giới này, tôi đã nằm vùng trong chính bang hội của mình. Tôi không chỉ thu thập bằng chứng phạm tội của chính mình mà còn thu thập chứng cứ phạm tội của người khác, sẵn sàng một lưới bắt trọn cả ổ.
Nhưng ta không ngờ rằng ba tháng sau, trong một lần xem mắt, khi cô ấy chạm vào tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng lòng của cô ấy.
Cô ấy nói: “Tên trùm phản diện, tôi sẽ nằm vùng rồi xử anh! Hừ! Để tôi nghe xem trong lòng anh đang nghĩ gì.”
Lúc ấy tôi liền hiểu ra cô ấy giống tôi, cũng là…
Tôi không khỏi thấy buồn cười, xử tôi?
Trong ba tháng qua, tôi đã thấy quá nhiều điều bẩn thỉu trong bang, còn có những mối quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng tôi chỉ có thể đối mặt bằng bộ mặt giả tạo, ngụy trang tất cả cảm xúc thật của mình, không để bản thân bộc lộ con người thật của mình.
Tôi vẫn luôn mất ngủ, ngày nào tinh thần cũng căng thẳng cao độ, không dám thả lỏng chút nào.
Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên có chút niềm vui, thậm chí còn muốn cười.
Vì vậy, tôi nhịn không được trêu chọc cô ấy, lẩm bẩm trong lòng: “Nhất định lại là một tên nằm vùng, xử!”
Dù sao hệ thống đã ở nhắc nhở là tôi có thể chặn thuật đọc tâm của cô ấy, chỉ cho cô ấy thấy điều tôi muốn cô ấy thấy.
Quả nhiên, tôi thấy người vốn tràn đầy tự tin như cô ấy nháy mắt xìu xuống, chỉ muốn rút lui.
Vậy sao được?
Tôi vội vàng kéo cô ấy lại, để cô ấy tiếp tục chơi trò chơi này với tôi, cùng tôi xử chính mình. Dù sao cô ấy cũng là người cảnh sát phái tới nằm vùng, tôi có thể thông qua cô ấy chuyển chứng cứ phạm tội.
Sau đó, mỗi ngày ở bên cô ấy, tôi có thể thưởng thức những mánh khóe đa dạng của cô ấy, hơn nữa sự đa dạng này đều được sử dụng trên người tôi.
Cô ấy thường trên ghẹo tôi, sờ cơ bụng và đùi tôi, còn ngồi trên đùi tôi đầy táo bạo…
Lúc đầu, tôi cũng hoảng loạn, thậm chí tim đập loạn nhịp, nhưng biểu cảm trên mặt không thể thay đổi, chỉ có thể nhìn cô ấy tung hoành.
Nhưng khi số lần tăng lên, tôi cũng học được cách đánh trả, cũng sẽ trêu chọc lại cô ấy, dọa cô ấy tối nào đi ngủ cũng trốn trong chăn như đà điểu, không dám ra ngoài, sợ tôi ăn mất cô ấy.
Tôi thấy mình đùa quá trớn rồi nên chỉ có thể nói trong lòng hiện tại mình sẽ không chạm vào cô ấy, lúc ấy cô ấy mới yên tâm.
Nhìn dáng vẻ nhát gan, táo bạo nhưng đáng yêu của cô ấy, người luôn chịu áp lực như tôi, dường như cần phải nhìn thấy cô ấy mới có thể tìm được nơi giải phóng cảm xúc, để bản thân có thể th ở dốc, thả lỏng trong chốc lát.
Để xử lý bản thân nhanh hơn, cũng để phối hợp cảnh sát, thông qua cô ấy, tôi đã tiết lộ rất nhiều giao dịch và chứng cứ.
Sau đó, tôi cũng nhanh chóng nhận ra lão nhị muốn điều tra nội gián, hơn nữa đã tra đến lão tam, lão tam – lão Ngụy thật sự là cảnh sát chìm.
Nếu lão Ngụy bị lộ, nói không chừng cô ấy cũng sẽ bị lộ. Đến lúc đó, kết cục của cô ấy chính là sống không bằng chết.
Tôi đi tìm lão Ngụy trước, giả vờ không vừa mắt chú Lạc, cố ý chất vấn có phải chú Lạc phái ông ấy tới để phá hoại giao dịch của bang không. Quả nhiên lão Ngụy cũng rất thông minh, theo đường tôi vẽ mà nói lý do lấp li3m, che giấu thân phận nằm vùng của bản thân, lại có thể chia rẽ bang bên này và chú Lạc, để sau này chó cắn chó.
Tôi lại hứa hẹn với lão Ngụy, chỉ cần đến lúc đó ông ấy có thể khai “đúng sự thật” ra Lạc thúc, tôi sẽ giữ mạng cho ông ấy.
Mặc dù tôi là người đứng đầu tạm thời, nhưng các lợi ích đan xen rắc rối khó gỡ. Có không ít người lớn tuổi vì mối quan hệ với chú Lạc thời trước mà không muốn trở mặt với ông ta. Mấy năm nay đôi bên đều chỉ chiến nhỏ, không thật sự nhìn ra ông ta vẫn luôn như hổ rình mồi, cho nên tôi cần tiêm một liều thuốc mạnh, hoàn toàn chia rẽ những người này, để họ trở mặt.
Chỉ có trong tình thế hỗn loạn, hai bên mới lộ ra nhiều sơ hở và điều đen tối hơn. Lúc đó sẽ thu thập được nhiều chứng cứ hơn, những chuỗi giao dịch bí ẩn cũng sẽ hiện nguyên hình.
Nhưng cái ngày mà lão Ngụy bị đưa tới vẫn bị Yểu Yểu nhìn thấy.
Cô ấy không hiểu rõ nên cho rằng tôi thật sự giết ông ấy, cũng nhận định tôi là mội tên phản diện độc ác. Đối với những điều này tôi không thể giải thích. Thứ nhất là quy tắc xuyên sách không thể tự mình nói ra thân phận thật sự. Thứ hai là để cô ấy xác định tôi là kẻ xấu cô ấy mới có thể hạ quyết tâm giải quyết tôi. Thứ ba, trong khoảng thời gian này, thông qua tiếng lòng của cô ấy tôi đã biết được thân phận của cô ấy ở thế giới thật, cô ấy là sinh viên ngành cảnh sát, còn chưa tốt nghiệp, còn cùng trường với tôi. Vậy để đàn anh này dẫn dắt đàn em, để cô ấy học cảnh sát chìm thật sự làm những gì.
Tối đó, tôi biết cô ấy không ngủ, tôi biết cô ấy khóc thầm, tôi biết cô ấy hận tôi.
Kể từ ngày đó, cô ấy đã trầm ổn hơn rất nhiều, ánh sáng của mặt trời nhỏ cũng thu bớt lại, nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy ánh sáng mà cô ấy tỏa ra vẫn đủ soi sáng cho tôi, người đang đi trong bóng tối.
Khi tôi bị thương, bởi vì sốt cao mà mơ mơ màng màng, không kiểm soát được chức năng che chắn, theo bản năng nói ra tấm lòng của mình đối với cô ấy.
Sau khi tỉnh táo, tôi có chút ngượng ngùng khi đối mặt với cô ấy, nhưng tôi cũng thấy rất rõ trong mắt cô ấy chẳng có chút vui mừng nào, chỉ có kiên định.
Tôi biết, cô ấy sẽ không yêu tôi, ít nhất sẽ không yêu Tông Dã của thế giới này.
Trước ngày thu lưới, Lâm Hải Đường phái người bắt cô ấy đi.
Người vốn định chui đầu vô lưới như tôi, lần đầu tiên hủy bỏ kế hoạch của mình, không màng tất cả dùng hết thế lực đi tìm cô ấy.
Khi Lâm Hải Đường bắn Yểu Yểu, tôi ôm lấy cô ấy theo bản năng.
Nếu tôi chết, ít nhất cô ấy và tôi thật sự đều có thể trở về.
Tôi biết, vì thân phận của tôi và cô ấy, sau khi xử lý vai ác của thế giới này, chúng tôi đều phải lựa chọn đưa nhân vật phản diện vào tù một cách hợp pháp, dùng pháp luật trừng trị kẻ ác.
Nhưng… Có lẽ trong cuộc đời luôn có chút ngoài ý muốn và biến số như thế.
Cũng may, tôi không chết.
Ở trong tù, tôi đưa ra yêu cầu cuối cùng, muốn gặp mặt cô ấy lần cuối.
Bởi vì tôi cũng không biết quy tắc của xuyên sách có phải là thật không… Chỉ cần giết nhân vật phản diện là có thể trở về thế giới ban đầu, hay đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Tôi nhìn thấy cô ấy trong bộ đồng phục cảnh sát, quả nhiên… Rất đẹp trai.
Thấy cô ấy tràn đầy tự tin, lòng tôi thật sự vui vẻ.
Cô ấy và tôi đều làm được, đưa kẻ thủ ác ra trước công lý, giải cứu thêm nhiều bạn nhân, để bóng tối được ánh sáng chiếu rọi.
Bây giờ cô ấy không còn ngây ngô, non nớt nữa. Tôi tin rằng cô ấy sẽ trở thành một cảnh sát tốt trong tương lai.
Vì vậy trước khi từ biệt, tôi không muốn ôm cô ấy, tôi muốn nhìn thấy cô ấy chào, và tôi cũng chào ở trong lòng, chào… đồng đội của tôi, đồng đội của chúng tôi!
Trước khi thi hành án một ngày, tôi đã trở về.
Tôi lập tức quay về trường và hỏi giáo viên xem có sinh viên nào tên Lục Yểu Yểu không.
Thông qua thuật đọc tâm, tôi biết tên cô ấy ở thế giới này cũng là Lục Yểu Yểu, học cùng học viện với tôi.
Thật trùng hợp, thầy của tôi cũng là thầy của cô ấy. Thầy ấy không chỉ quen mà còn lấy ra một tấm ảnh nhóm, chỉ vào khuôn mặt tươi cười của cô ấy trên tấm ảnh. Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ấy.
Vì nụ cười rạng rỡ của cô ấy, vì sự trong sáng trong đôi mắt của cô ấy và vì động tác quen thuộc cô ấy thường làm khi chụp ảnh.
Sau khi biết cô ấy cũng sẽ được cử đến đơn vị của tôi để thực tập, tôi đã rất mong đợi sự xuất hiện của cô ấy.
Khi cô ấy xuất hiện trở lại trong bộ đồng phục cảnh sát, tôi cũng xuất hiện trước mặt cô ấy với con người thật của mình. Thời điểm này, tôi không còn là nhân vật phản diện Tông Dã, tôi là Chu Dã.
Khoảnh khắc này, tôi và cô ấy đều đứng dưới ánh mặt trời.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, thông qua rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt của cô ấy, tôi xác định cô ấy chính là Yểu Yểu cùng tôi làm nhiệm vụ xuyên sách.
Sau khi tôi và cô ấy nhận nhau, cô ấy một lần nữa làm quen với tôi, trải qua hai năm theo đuổi, cô ấy đồng ý làm bạn gái của tôi.
Chúng tôi cùng nhau đứng dưới lá cờ tổ quốc, có cùng niềm tin, sát cánh bên nhau trong cuộc sống và công việc, là chiến hữu mãi mãi tin tưởng nhau.
- END-