Mấy tháng sau, kết quả phán quyết của Tòa án dành cho Tông Dã đã được đưa ra, là tử hình.
Lâm Hải Đường và những tên tội phạm khác cũng bị pháp luật trừng phạt, kết án tù chung thân hoặc tử hình.
Khi tôi biết kết quả này, tôi không vui cũng không buồn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà, trở về thế với vốn thuộc về tôi.
Trước khi chấp hành án tử, Tông Dã muốn gặp tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trước mặt anh ta.
Khi anh ta mặc đồng phục tù nhân nhìn tôi, ngoài dự đoán là tôi không nhìn thấy sự điên cuồng hay tức giận trong mắt anh ta, mà là ánh mắt bình tĩnh.
Ánh mắt ấy lướt từ đầu đến mắt cá chân của tôi, như muốn khắc sâu tôi vào trong lòng.
Môi Tông dã cong lên, sạch sẽ tinh khiết như hoa nhài, giọng điệu ôn hòa nói: “Ừm, rất hợp với em, rất ngầu.”
Tôi chỉ trả lời bằng sự im lặng.
Nhưng trước khi đi, tôi nói với anh ta: “Nếu có kiếp sau… Hãy làm người tốt, đừng phạm pháp nữa.”
Môi anh ta vẫn đong đầy nụ cười như cũ: “Được, anh sẽ.”
Ngay khi tôi quay người định đi, anh ta đột nhiên gọi tôi: “Yểu Yểu…”
“Em có thể chào không? Anh muốn thấy hình ảnh em đứng chào trong bộ đồng phục cảnh sát.”
Tôi hơi sửng sốt, tôi không ngờ Tông Dã sẽ đưa ra yêu cầu này.
Sau chốc lát trầm mặc, tôi chào hai đồng nghiệp đứng bên cạnh Tông Dã, đối phương chào đáp lễ.
Đôi mắt của Tông Dã bừng sáng giống như pháo hoa.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại có vẻ mặt như vậy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được.
Tông Dã nhìn tôi chăm chú, cho đến khi bước ra khỏi cửa, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tông Dã vẫn luôn dừng sau lưng mình.
Tạm biệt, Tông Dã.
Đó là điều tôi đã không nói với anh ta.