Ôn Nhược Hi lại càng không muốn để Hạ Tử Hiên đi về một mình để đi cùng Phan Đình Khải. Nhưng ha cô vừa gọi bảo cô thay ông tiếp đón, dù sao anh ta cũng thay mặt công ty nhà cô đến đây công tác. Nhân tiện ba cũng gửi cho cô một ít đồ.
Phan Đình Khải thật sự là đi công tác, nhân vậy tìm cách tiếp cận cô tiểu thư lạnh nhạt này. Anh biết để có được cảm tình của cô còn vất vả hơn khi theo đuổi Hạ Tử Hiên khi xưa. Ít ra Hạ Tử Hiên còn có chút hướng ngoại, nhưng cô gái này lại vô cùng lạnh lùng và khách sáo với anh.
Anh biết gia đình Hạ Tử Hiên cũng ở khu vực này. Nhưng dù anh hỏi như thế nào em cũng không cho biết địa chỉ, lại còn nói là vì an toàn. Anh cũng đành bó tay.
Lúc hai người vào quán ăn, Phan Đình Khải rất thân sĩ mà kéo ghế cho cô. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Công việc em thế nào, đã quen chưa ?"
"Cũng đã quen ". Cô vẫn là không mặn không nhạt trả lời, không xa cách không thân thiết. Phan Đình Khải không biết nên khóc hay cười, người con gái anh yêu thưng gần 9 năm cũng đối với anh kiểu cảm xúc bình bình này. Còn hiện tại người anh muốn lợi dụng dựa dẫm cũng cùng một dạng, chắc đây là số kiếp.
Sau khi ăn xong anh mời Ôn Nhược Hi đi dạo nhưng bị cô từ chối vì lí do ngày mai còn phải đi dạy. Phan Đình Khải rất biết lấy lui làm tiến, anh chỉ đưa cô về đến trước cổng nhà. Còn nói ngày mai sẽ đến đoán chở cô đi dạy. Lời nói quá mức thật tình Ôn Nhược Hi không tiện từ chối lần nữa.
Lúc cô bước vào nhà liền bị nhóc Thương chạy theo tò mò hỏi chuyện "Chị Hi chị Hi. Nãy ai đưa chị về dạ, còn đi xe hơi nữa. Bạn trai chị hả, đẹp trai gê".
Ôn Nhược Hi im lặng, cô trước giờ không quen giải thích chuyện gì của mình, không phải thì sẽ là không phải.
Trong lúc xem ti vi, cô lại nghe dì Phượng phàn nàn về hai nhân vật không nên thân nhà dì ấy. Vừa rồi dì về nhà kiểm tra thì nhà không dơ nhưng lại bừa bộn hơn cái chuồng heo. Nhất là phòng của hai cậu cháu.
Nơi dì ưng ý nhất là nhà bếp, vì nơi đó hai người ít khi vào nhất. Có vào cũng chỉ nấu mì ăn, bây giờ tới giờ ăn tối mà còn chưa thấy hai người về, dì còn phải về nhà thắp hương cho tổ tiên với bất đèn. Chắc là lại đi la cà mấy quán cà phê rồi.
Ôn Nhược Hi nhìu mày, cô ngồi yên trên ghế nghe hai người nói chuyện. Dì Điệp với dì Phượng lúc chiều do bận làm đồ ăn trong bếp nên không nhìn thấy người đưa cô về.
Nếu dì Phượng nhìn thấy người đó là ai thì mọi chuyện không dễ qua, mọi người không yên ả ngồi đây xem phim như vậy rồi.
Đã 12 giờ đêm, Ôn Nhược Hi cứ lăng qua lộn lại trên giường. Vừa rồi cô có mở cửa sổ ra xem, nhưng phòng Hạ Tử Hiên tối ôm, chứng tỏ đêm nay cô gái kia lại không về nhà. Chỉ là một cô bé, dù có biết đánh nhau cũng đâu thể cứ đi qua đêm bên ngoài như vậy. Nhưng điều làm cô lo lắng là cô ấy ngủ ở đâu, với ai ?.
Cô không kiềm được nhắn cho Hạ Tử Hiên hỏi xem cô ấy đang ở đâu. Chỉ là chờ rất lâu cũng không thấy bên kia trả lời, cô cũng không hiểu chính mình là đang bị gì, tại sao lại phải lo lắng rồi khó chịu vì một người chỉ là học sinh của mình. Cứ như vậy mất ngủ một đêm.
Bên này Hạ Tử Hiên đang lạnh lẽo từng cơn, cô co ro ôm lấy cái áo khoác mỏng manh của mình. Đêm nay, cô và Trình Tiểu Bân phải theo dõi một đám đang buôn bán chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở khu rừng giáp biên giới Việt - Cam.
Lần trước là nghĩa địa phải rình tới sáng, lần này là rừng thiên nước độc cũng là đúng giờ linh. Trong lòng không khỏi chửi thề, mần ăn gì mà lựa giờ này. Bộ tưởng đi giờ này là ma không biết quỷ không hay, rồi cảnh sát tụi cô không theo dõi hả ?.
Trình Tiểu Bân dùng nhất dương chỉ đẻ nhẹ lên một con muỗi vừa chích lên mặt anh. Hạ Tử Hiên xém không nhịn được cười, cô kề tai nói nhỏ "Sợ con muỗi chịu tổn thương hả ?"
"Em sợ không kiềm được lòng mà yêu thương em ấy mạnh bạo".
Hạ Tử Hiên lạnh cả người, sao nghe cứ như cậu ta đang nói chuyện giường chiếu vậy trời.
Sáng sớm hôm sau Hạ Tử Hiên và Trình Tiểu Bân đồng loạt bị sốt, do đêm qua cả hai bị muỗi đốt khắp người, còn bị mắc mưa. Sau khi tìm một trinh sát đưa câu ấy đến bệnh viện đển ằmlại, thứ nhất là theo dõi đường dây thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong nước tăng lực, thứ hai là có người lo cơm nước sẳn.
Ông chú trinh sát kia là một chú xe ôm, kinh nghiệm trinh sát lẫn kinh nghiệm chạy xe ôm dày dặn. Sau khi đưa Hạ Tử Hiên về tới nhà thì chú liền quay lại bệnh viện với Trình Tiểu Bân.
Sau khi vào nhà, đúng như dự đoán. Nhà cô vẫn là vườn không nhà trống. Cô lê tấm thân già cỗi yếu ớt lên lầu, nằm bẹp xuống giường. Cô nhớ đến Phan Đình Khải và Ôn Nhược Hi. Nhưng hiện tại đã không còn sức để suy nghĩ nữa rồi.
Ngủ một giấc đến trời tối, cô giật mình dậy cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cố gắng ngồi dậy đi vào nhà tắm mở nước nóng tắm rửa một phen. Sau đó lại nằm lì trên giường.
Trong mơ màng cô cảm nhận có một bàn tay đang sờ lên trán mình. Sau đó là một cái khăn ấm được đắp lên, cô cứ tưởng là dì ba, lúc nhỏ khi bị bệnh cũng là dì một tay chăm sóc mình.
Ôn Nhược Hi đi xuống lầu vào bếp vo gạo nấu cháo. Rồi lại trở về phòng mình tìm thuốc hạ sốt, đnế khi trở lại phòng Hạ Tử Hiên vẫn còn đang ngủ.
Cô sờ tay lên trán cô ấy cảm thấy cơn sốt có chút phiên giảm. Cuối người gần sát, để hai người mặt đối mặt. Cô hôn nh ẹlên chóp muỗi Hạ Tử Hiên rồi khẽ khàng nói "Đêm qua đi đâu lại còn bị sốt tới nông nổi này".
Cô cười cười, sau đó ngồi dậy. Lay nhẹ người Hạ Tử Hiên "Hiên, dậy đi. Ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp ". Ôn Nhược Hi cảm nhận cô đã đem tất cả sự dịu dàng của cuộc đời này dành cho cô gái này rồi.
Hạ Tử Hiên chép miệng "Dì ba để con ngủ chút đi. Mệt mỏi quá trời. Dù cô cảm thấy khó hiểu, dì ba cô chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với cô.
Ôn Nhược Hi nhẹ mỉm cười "Ai là dì của Hiên. Tôi cũng không lớn rồi hơn Hiên bao nhiêu ".
Hạ Tử Hiên hơi nhăn mặt, cô mở nửa con mắt ra. Nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, tóc dài xõa tung đang rơi nhẹ theo động tác cuối đầu của người nọ.
Hạ Tử Hiên vẫn còn ngáy ngủ, cứ tưởng mình đang nằm mơ. Cô kéo Ôn Nhược Hi xuống ôm lấy cô ấy thì thầm "Ngủ cũng mơ thấy em"
Ôn Nhược Hi hơi nhìu mi, cô ấy gọi ai là em ? Là gọi cô sao ? Không thể nào. Mang theo thắc mắc cô cựa quậy trong lòng Hạ Tử Hiên, mất một lúc người nào đó mới nhận ra đây không phải là mơ. Là đnag ôm người thật, vội buông cánh tay ra để người ngồi dậy.
Cô cười cười, ngồi dậy dựa vào đầu giường "Sao Nhược Hi qua đây ?". Ôn Nhược Hi sửa sang lại quần áo, một khuôn mặt lạnh lùng nói "Dì Phượng nhờ tôi qua xem Hiên". Cô nói dối, th ậtra là cô cũng mở cửa sổ ra xem, th ấy có ánh đèn mới vội vàng sang đây.
Tin nhắn cô từ tối hôm qua đến tối hôm nay vẫn chưa được hồi âm. Trong lòng không yên, không chờ đợi được liền muốn qua mặt đối mặt mà hỏi. Ai ngờ người này lại bị sốt.
Hạ Tử Hiên gật đầu tin lời nói kia. Cô ngửi được mùi cháo, nhìn tô cháo trên bàn liền cười hỏi "Nhược Hi nấu cháo cho tôi hả ?".
Ôn Nhược Hi cũng dời tầm mắt đến tô cháo, cô gật đầu "Hiên bị sốt. Ăn cháo xong rồi uống thuốc ".
Hạ Tử Hiên cầm tô cháo vừa ăn vừa trầm tư. Thiệt là không ó cảnh lãng mạn ngoài đời như là đúc cháo móm thuốc gì đó. Cô ấy chỉ nói với cô một câu coi chừng nóng rồi thôi.
Sau khi ăn cháo uống xong thuốc, lúc Ôn Nhược Hi định ra về thì bị Hạ Tử Hiên giữ lại "Tối nay ngủ lại được không ?". Suy nghĩ thêm một chút cô lại đưa ra lí do "Tôi sợ nữa đêm lại bị sốt".
Thật ra Ôn Nhược Hi cũng không yên tâm để cô ấy một mình, cô chỉ là muốn đi cất cái tô thôi. Cô nhẹ gật đầu "Tôi đi cất cái tôi ".
Sau khi quay lại đã thấy người nọ đang cầm điện thoại nằm trên giường. Ôn Nhược Hi liền rối rắm, có nên hỏi vấn đề mà cô thắc mắc mấy ngày nay không. Còn chưa kịp lên tiếng người nọ đã lên tiếng trước "Mau lên giường đi".
Sau khi lên giường nằm, Hạ Tử Hiên rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô "Nhược Hi nhắn tin cho tôi sao ?"
"Sao Hiên không trả lời?". Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi mà là hỏi lại thay cho đáp án. Hạ Tử Hiên cười cười "Bạn tôi bệnh tôi chăm sóc giúp. Đêm qua điện thoại hết pin". Cô âm thầm xin lỗi Ôn Nhược Hi thêm lần nữa, cô lại nói dối cô ấy một lần rồi.
"Ừm. Ngủ đi, đang bệnh".
Hạ Tử Hiên cười, cô gái này quan tâm người khác cũng kiệm lời như vậy. Cô nằm xuống, Ôn Nhược Hi đang nằm xoay lưng về phía cô, Hạ Tử Hiên lại nhớ đến cảnh Phan Đình Khải đón cô ấy ở cổng bệnh viện.
Chính cô đang rối rắm, nếu cô hỏi thẳng mối quan hệ giữa hai người họ thì đồng nghĩa nố cho cô ấy biết cô là vợ sắp cưới của anh ta. Cũng không phải là học sinh cấp 3. Nhưng nếu cứ im lặng thì sẽ để anh ta lừa dối Ôn Nhược Hi.
Cô cũng không thể hổ Phan Đình Khải, khẳng định nếu cô hỏi anh ta sẽ có lí do đường hoàng thoát tội. Cô không nghĩ người bên cạnh mình nhiều năm như vậy lại đóng vai phản diện.
Sau một lúc không nghe cô nói gì, Ôn Nhược Hi lúc này mới xoay người đối mặt với cô. Mặt hai người chỉ cách nhau khoảng 5cm, có thể cảm nhận được hơi thở đối phương.
Cô đưa tay sờ trán xem Hạ Tử Hiên còn nóng không "Đã khỏe hơn chưa ?"
Hạ Tử Hiên mỉm cười "Ăn cháo Nhược Hi nấu, bệnh nặng cỡ nào cũng khỏe lại được". Cô không ngờ sau này lại ăn cháo Ôn Nhược Hi nấu thật nhiều lần.
Ôn Nhược Hi nhìn cô chăm chú, bàn tay khẽ vuốt đến gương mặt cô, do dự muốn nói lại thôi, sau đó vẫn là không nói.
"Ngủ đi"
Hạ Tử Hiên đưat ay giữ lại bàn tay đang tính rút lại kia, cảm giác ấm áp này cô không nở để mất đi. Thôi thì cứ giữ nó đến khi hoàn thành nhiệm vụ lần này vậy.
"Có phải muốn hỏi tôi chuyện gì không ?". Cô rất dễ dàng nhận ra Ôn Nhược Hi có điều muốn nói.
Ôn Nhược Hi mím môi, im lặng không nói. Cô lắc lắc đầu "Không có". Hạ Tử Hiên cũng không cố chấp hỏi, cô mỉm cười "Tôi nghe người ta nói có một cách hạ sốt hiệu quả".
"Là gì ?"
Hạ Tử Hiên không trả lời, cô cuối đầu hôn lên cánh môi mềm mại đang mím lại kia. Tay cô từ từ hạ xuống ôm lấy cánh eo mảnh mai kia kéo Ôn Nhược Hi dính sát vào mình không chừa khoảng cách.