Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 67: Cảm ơn! Xin lỗi!



Thần Tri Thư chậm rãi nghiêng đầu, cau mày nhìn xuống cánh tay bị giữ lại của mình, rồi nhìnthẳng lên Thiệu Phi Phàm, “Cảnh sát Thiệu, tôi là công dân lương thiệnđó, chẳng lẽ đi ăn tiệc đứng cũng bị các người bắt đến đồn cảnh sátsao?”

Đám người đi cùng với Thần Tri Thư đều mặc đồng phục độibóng, thấy hắn ta bị ngăn lại, hơn nữa lại nghe thấy giọng điệu đùa cợtcủa hắn, liền tiến đến hỏi, “Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”

ThầnTri Thư không đáp lại, Thiệu Phi Phàm buông lỏng tay, lẳng lặng nhìnhắn, “Nếu như có thể, tôi cũng không muốn ngăn cậu lại, có điều ThượngTâm nhà tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, nếu như cậu đồng ý, chúngta liền tìm một nơi để nói chuyện hoặc khi nào có thời gian thì hẹn gặpcũng được.”

Vẻ mặt Thượng Tâm rất khẩn thiết, “Anh Thần…”

Thân thể của Thần Tri Thư không khỏi cứng đờ, quay đầu lại ra hiệu cho đámbạn đi về trước, đợi đám người đi hết rồi mới nhỏ giọng nói, “Còn muốnnói cái gì nữa?”

Bất kể là có hay không có chuyện gì để nói,Thiệu Phi Phàm trước tiên đem người kéo vào phòng ăn, sau đó nói là đigọi món, lưu lại không gian cho hai người.

Thần Tri Thư ngồi đốidiện với Thượng Tâm, theo thói quen lấy ra điếu thuốc lá, nhưng vừa mớilấy ra lại nghĩ đến cô không thích khói thuốc lá, nên lại cất vào.

Thượng Tâm hé miệng, căn bản không biết nên mở lời như thế nào. Liền giơ taylên lấy một chiếc kẹo vị quýt trong hộp kẹo dành cho khách hàng để ởtrên bàn, đưa cho hắn.

Thần Tri Thư cười cười, nhận lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, “Em vẫn còn nhớ rõ anh thích vị này sao?”

“Đương nhiên là nhớ rồi! Em nhớ khi chúng ta còn bé, anh không chơi với em, em liền cố ý đem tất cả kẹo vị quýt vứt vào thùng rác, đến khi anh về nhàtìm không thấy kẹo quýt liền rùm beng lên nói mình muốn ăn, cha mẹ nuôicho rằng anh đã ăn hết rồi nên kiên quyết không cho anh tiền để muatiếp, anh liền khóc thật lâu.”

“Cuối cùng vẫn là chị gái của anhlén lút mua kẹo cho anh.” Thần Tri Thư nói tiếp, “Chị ấy luôn đánh anh,nhưng người đối tốt với anh nhất cũng là chị ấy, xảy ra chuyện gì chị ấy đều gánh vác hộ anh. Tâm Tâm, em đừng trách chị ấy, muốn trách thì hãytrách…”

Thượng Tâm đưa tay ra cầm lấy tay hắn, hắn liền ngừng nói, chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.

“Anh, cảm ơn anh!”

Chẳng qua là trong nháy mắt Thần Tri Thư đã hiểu vì sao cô nói lời cảm ơnnày, sắc mặt liền thay đổi, đẩy tay của Thượng Tâm ra, hiện ra sắc mặtbất cần đời, “Cám ơn anh không thực sự ngủ cùng em sao?”

“Anh…”

“Thượng Tâm, thật ra thì anh đã hối hận, hối hận dù sao cũng bị đánh nhiều như vậy, sao lại không ngủ cùng em luôn chứ.”

Thượng Tâm cắn môi, biết đây không phải là lời nói thật lòng của anh, hốc mắt đỏ lên, “Anh, anh đừng nói như vậy.”

“Vậy em muốn anh nói như thế nào? Nói anh nhìn thấy vóc dáng như cái bảngiặt quần áo của em liền không dậy nổi một chút ham muốn, hay là nói hôm đó anh hôn em cảm thấy thật ghê tởm, hay là anh nên nói anh khinhthường phải hôn lên miệng của một người phụ nữ lúc nào cũng gọi tên củamột người đàn ông khác.”

“Anh, anh đừng như vậy.”

Thần Tri Thư cười bất cần đời, “Thượng Tâm, em cũng chưa từng gọi anh là ‘anh’,trước kia em đều gọi anh là ‘anh Thần’, dù anh có cầm lấy một ly kem radụ dỗ em thế nào đi chăng nữa thì em cũng không chịu gọi anh một tiếng‘anh’. Hiện tại em lại gọi anh như vậy, làm cho anh thấy thật lạnh lẽo,Thượng Tâm, em thật tàn nhẫn. Đâm anh một đao rồi, còn muốn xát muối lên vết thương đó nữa. Thật ra, anh càng hi vọng cả đời này em cũng khôngđến tìm anh để nói những lời này.” Bởi vì hai người đều biết, nói nhữnglời này xong rồi, liền thật sự trở thành anh em ruột.

“Thật xin lỗi!” Thượng Tâm nhỏ giọng nói.

Thần Tri Thư đứng lên, “Em không có lỗi gì với anh hết, là anh có lỗi vớiem. Có điều, anh sẽ không nói lời xin lỗi với em nữa, vì ông trời đãtrừng phạt anh rồi.” Hắn nhắm mắt lại, thở dài, cứ như vậy đi, “Bây giờanh phải đi, em gọi lại anh một tiếng xem nào.”

Thượng Tâm giật mình trong chốc lát, rồi gọi một tiếng “…Anh”.

“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Thượng Tâm che miệng lại, không muốn để bản thân mình phát ra tiếng nức nở,hai bả vai run run. Thiệu Phi Phàm ôm chặt lấy cô từ phía sau, yên lặngan ủi.

Thần Tri Thư đi tới cửa của phòng ăn, không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, thấy Thượng Tâm rúc vào ngực của Thiệu Phi Phàm,liền dứt khoát nhắm mắt lại. Hắn lại tự nhủ mình một lần nữa: Cứ như vậy đi. Sau đó bước nhanh rời khỏi phòng ăn.

Từ hôm nay trở đi Thượng Tâm chính là em gái ruột của Thần Tri Thư.

Thượng Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đối với việc đi xem phim chiếu rạp cũng khôngcòn vui vẻ nữa. Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô như vậy, liền trêu chọc chocô vui, rồi đưa cô trở về nhà, vừa vào cửa, anh không nói hai lời liềnmang cô lên giường.

Thân hình cao lớn giam cầm cô, nghe thấytiếng kháng nghị của cô, liền nghiêng người để cho cô ngồi trên bụngmình, tay nắm lấy eo của cô, vận động liên tục.

“Không cần…” Thượng Tâm ý loạn tình mê kêu lên, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút…”

Thiệu Phi Phàm lại cố ý đâm mạnh vào. Chỉ chốc lát sau, cả người Thượng Tâmđã mềm nhũn, anh ôm lấy cô thay đổi một vị trí khác, hung hăng muốn cô.Cho đến khi ngay cả tiếng hừ hừ của Thượng Tâm cũng trở nên yếu ớt, mớidốc toàn lực phóng thích ra.

Kích tình qua đi, anh ôm lấy cô, bàn tay đùa bỡn ngực cô, yêu thích không muốn buông tay.

Thượng Tâm hơi động một chút liền cảm thấy bên dưới đau dữ dội, “Thiệu PhiPhàm, anh thật đáng chết, ra sức làm như vậy, ngày mai em làm sao mà đihọc được.” Cô oán trách như vậy, lại càng chọc cho Thiệu Phi Phàm buồncười.

“Vợ, em muốn anh xin nghỉ học cho em sao?”

“Thiệu Phi Phàm, em muốn dọn về nhà của ba ở.” Cô thở phì phò nói.

“Vì sao em lại dọn về nhà ở?” Anh cười xấu xa, “Em định nói với ông nội làtinh lực của anh quá dồi dào, em không chịu nổi nên mới dọn về nhà ởsao?”

“Anh là cái đồ không biết xấu hổ.”

Thiệu Phi Phàmcàng vui mừng cười hớn hở, chôn đầu vào cổ của cô hôn một cái thật mạnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được hỏi cô, “Em nói gìvới Thần Tri Thư vậy?”

Thượng Tâm vừa nghe vậy, thấy có mùi dấmchua, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, quay người đặt cằm lên vai của anh, “Nói cho anh biết, sau này em sẽ thường xuyên gặp mặt anh ấy, anhkhông được ghen đâu đấy.”

“Anh phản đối!”

“Phản đối vô hiệu lực!”

“Em…” Thiệu Phi Phàm ấu trĩ nghiêng đầu đi, cằm của cô cũng trượt khỏi vaicủa anh, anh quay đầu sang bên kia không thèm nhìn cô nữa.

“Thiệu Phi Phàm.”

“Phi Phàm.”

“Chồng!” Thượng Tâm thấy anh thật sự không quay đầu lại, liền tiến đến, đặt cằm lên vai của anh, “Anh giận à?”

Thiệu Phi Phàm không nói gì.

“Em với anh ấy sau này là anh em ruột, tất nhiên là sẽ thường xuyên gặp mặt nhau, bây giờ anh ấy cũng giống như anh Thượng Phẩm, đều là anh traicủa em, anh ghen cái gì chứ?” Thượng Tâm nũng nịu làm nũng, tay nhỏ békhoát ngang hông của anh lần mò xuống dưới, “Còn không để ý em? Thật sựkhông để ý em sao? Vậy thì em đi ngủ đây…A…”

Thiệu Phi Phàm chợtlật người, trực tiếp đè cô xuống dưới, dùng đầu gối tách hai chân của cô ra, không nói gì mà trực tiếp vọt vào, vừa chuẩn vừa sâu.

“Anhmuốn chết à, sao lại lỗ mãng tiến vào như vậy?” Thượng Tâm kêu lên, đẩyđẩy anh nhưng anh vẫn bất động, đành phải vòng tay lên cổ anh, muốn anhnhẹ một chút. Nhưng Thiệu Phi Phàm lại càng mạnh mẽ, cái sau mạnh hơncái trước, sắp tới cao triều, Thượng Tâm nức nở khóc thành tiếng, vừangắt vừa cấu anh, anh mới chịu ra ngoài.

Đợi khi anh bình tĩnh lại, thì Thượng Tâm đã sớm đi ngủ rồi.

Thiệu Phi Phàm nhìn cô gái nhỏ ngủ say ở trong ngực mình, thì thỏa mãn cườivui vẻ. Anh em ruột, xéo đi, anh cũng không tin tiểu tử kia lại cam tâmlàm anh em ruột với cô. Cậu ta không đụng Thượng Tâm, rõ ràng là vì quýtrọng cô. Cho nên, anh càng phải đề phòng cậu ta mới được. Muốn thườngxuyên gặp mặt? Không có cửa đâu, chồng của em không đồng ý!



Thiệu Phi Phàm bị tiếng gõ cửa làm thức giấc, anh vừa động Thượng Tâm liềntỉnh, ưm a một tiếng, lại chui vào trong ngực của anh, “Ai mà đáng ghétvậy, người ta còn chưa ngủ dậy đã gõ cửa rồi.”

Thiệu Phi Phàmcũng muốn hỏi ai mà đáng ghét như vậy, anh dỗ dành Thượng Tâm mấy câurồi mới nhảy xuống giường, chỉ mặc một chiếc quần lót mà xuống giường.Quay đầu lại nhìn cô vợ nhỏ nằm trên giường, khắp người là những vết bầm tím chói mắt, xem ra tối hôm qua anh hơi dùng sức quá rồi, lần sau phải chú ý mới được. Ai bảo da dẻ cô vợ nhỏ của anh mềm mại như vậy, vừađụng vào liền để lại dấu vết.

Đang suy nghĩ, anh ngáp một cái đi ra mở cửa, nhìn thấy người đến là ai liền tỉnh táo, “Thượng Phẩm? Sao anh lại tới đây?”

Thượng Phẩm nhìn thấy anh ăn mặc như vậy liền đen mặt, không khách khi đẩy cửa ra, liếc nhìn thấy Thượng Tâm nằm lì ở trên giường, sau lưng đều lànhững vết hồng hồng tím tím, ngay cả nửa bắp chân lộ ra ngoài cũng đầyvết đỏ hồng.

Thiệu Phi Phàm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, dù là anh em ruột cũng không nên nhìn như vậy, anh xoay người muốn đi đếngiường che lại cho Thượng Tâm, ai ngờ vừa mới quay người liền bị ThượngPhẩm đánh cho một quyền.

“Anh làm gì vậy?” Thiệu Phi Phàm không hiểu tại sao mình bị đánh, liền kêu lên một tiếng, làm Thượng Tâm thức giấc.

Thượng Phẩm lại giận đến điên cuồng, giọng nói u ám, “Thiệu Phi Phàm! Cậu dámđụng vào em gái của tôi?” Vừa nói vừa nhanh chóng dơ ra nắm đấm.

Thiệu Phi Phàm coi như hiểu lí do vì sao mà bị đánh, nhưng anh vợ hạ thủ vừangoan vừa chuẩn, anh muốn giải thích cũng không có cơ hội, chỉ đành phải chật vật né tránh, không thể đánh lại.

Thượng Tâm cuối cùng cũng thanh tỉnh hoàn toàn, muốn ngăn cản, nhưng thân thể lại trần truồng,chỉ có thể kéo chăn lên che kín thân thể, cầm lên cái áo sơ mi của Thiệu Phi Phàm ở dưới đất, chui vào trong chăn vội vội vàng vàng mặc vào, rồi vội vàng xông tới ngăn cản.

Thượng Phẩm đang muốn nhấc chân,Thiệu Phi Phàm cũng thấy mình lại sắp bị đánh thì bày ra tư thế chuẩnbị, lại bị Thượng Tâm chạy đến ôm lấy. Thượng Phẩm chật vật thu hồichân, suýt nữa thì ngã ngửa trên ghế sa lon, “Thượng Tâm, em tránh ra.”

“Anh, sao anh vừa mới tiến vào đã đánh người rồi?” Thượng Tâm tức giận hỏi.

Thượng Phẩm cau mày, giơ tay ra kéo cô qua, “Em là một cô gái chưa chồng cònkhông biết ngại sao? Chờ lát nữa về nhà anh sẽ dạy dỗ em sau.” Vừa nói,vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Phi Phàm, “Thượng Tâm còn nhỏkhông hiểu chuyện thì thôi, đến cậu cũng không hiểu chuyện sao? Bây giờnó mới bao nhiêu tuổi? Cậu lại dám đụng vào nó?”

Thiệu Phi Phàmlại giận đến bật cười, đứng tại chỗ một lúc rồi mới xoa cằm mở miệng,“Em (Thượng Tâm)…” nói một chữ rồi lại ngậm miệng, anh xoay người vàophòng ngủ, mở tủ lấy ra hai tờ giấy, trực tiếp ném lên trên người Thượng Phẩm, “Hai vợ chồng tôi lên giường với nhau mà gọi là không hiểu chuyện sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv