Lê Trường Phúc thấy Trần Phong thì khẽ gật đầu, mà Trần Phong cũng hiểu ý, nhẹ nhàng đáp lễ.
"Các ngươi, tiếp theo sẽ là khảo hạch ngộ tính."
Thanh âm mạnh mẽ của Lão Long lại vang lên, tiếp đó bầu trời nứt vỡ, theo đó một thanh Long trụ từ trên trời rơi xuống, tổng cộng có tám căn!
Bát Long Trấn Hải Trụ!
Có người thấy vậy thì hai mắt đỏ bừng lên, Bát Long Trấn Hải Trụ, món Linh Bảo này không ai không nhớ, ấn tượng khắc sâu vào Linh hồn!
Món Linh bảo này nguyên bản là Vương cấp bảo vật do một vị Thanh Long tông chủ luyện chế, nhưng mà trong mấy ngàn năm lịch sử giao chiến cùng với Hải tộc đã sớm bị đánh bể, giờ đúc lại chỉ là bản phỏng chế phẩm, uy năng tổn hao nhiều.
Nhưng mà nó vẫn là một môn Linh thuật cực kì kinh người, Bát trụ cùng lên, trấn áp cao thủ cùng cảnh giới là chuyện dư giả!
Nhưng ngày thường muốn từ Bát Long Trấn Hải trụ ngộ ra gì đó là việc khó hơn lên trời, trừ phi là yêu nghiệt như Trần Phong.
Mà Bát Long Trấn Hải Trụ này đã được bóc tách ra, từng cái Linh văn hiện rõ, chỉ cần bọn hắn đi lĩnh ngộ!
Bắt đầu!
Trần Phong quyết vượt qua một vòng này thật nhanh, hai mắt mở ra, hóa thành Âu Lạc Thần tộc Âu Lạc thần nhãn, một Long nhãn một Tiên nhãn, dần dần lĩnh ngộ hết thảy tinh túy của Bát Long Trấn Hải Trụ!
Trong Linh Hải hắn, tám cây Long trụ dần dần thành hình, uy năng trầm trọng vô cùng, mà Thuận Thiên thấy một cái này cũng khẽ gật đầu, nói:
"Một môn Linh thuật tạm được."
Trần Phong cũng không có bất ngờ, Thuận Thiên đánh ra chính là Thánh Thuật, tự nhiên thấy Vương cấp Linh thuật chỉ tạm được là điều hiển nhiên.
Linh Hồn Trần Phong ngự trị ở trung tâm Bát Trụ, chậm rãi kết ấn, theo đó Bát Long trụ sáng rực lên, một cỗ phong ấn lực tỏa ra.
"Không sai biệt lắm, đã đạt đến sơ nhập."
Trần Phong chậm rãi mở mắt, chỉ thấy người xung quanh còn đang tập trung tìm hiểu, bèn không có lên tiếng.
"Xong rồi?"
Lão Long lại hiện lên.
Trần Phong gật đầu trả lời, chỉ thấy lão Long càng lộ ra vẻ hài lòng, nói:
"Tốt, ngươi đến tìm hiểu cái tiếp theo."
Nói rồi lão vung tay, theo đó kiện Linh bảo thứ hai xuất hiện.
"Quân vệ giới Thanh Long Đao!"
Có kẻ vốn đang tìm hiểu Bát Long Trấn Hải Trụ, nhưng đột nhiên cảm nhận được cơ thể đau đơn nhìn lên không ngờ là một thanh Long đao màu xanh nhạt, sống đao có một con Thanh Long nằm lên, đuôi quấn lấy lưỡi đao, mà thân cùng đầu hóa thành chuôi đao.
Nguyễn Đức Hải thấy cảnh này thì lập tức đứng thẳng, lộ ra vẻ kích động!
Thanh Long đao, lần này bọn hắn được ngộ Thanh Long đao!
Món Linh Bảo này, chính là Vương cấp đỉnh Linh bảo!
Hắn nếu ngộ ra được một tia gì đó từ đây, Đao thế của hắn sẽ nhảy vọt, nói không chừng sẽ tiến vào...Đao ý!
Đao ý!
Ý cảnh, chỉ có tuyệt thế thiên tài mới đạt được, dù là như Nguyễn Giang Long, hắn cũng chỉ đạp nửa bước vào đó mà thôi!
Đao Ý, nhất niệm sinh Đao, Ý tới Đao tới, tốc độ ra chiêu nhanh đến vô pháp tưởng tượng.
Trần Phong lúc này lại nhìn, chỉ thấy trước mặt là một thanh Long kiếm, nhìn qua có vẻ hơi yếu đuối.
"Thanh Long Kiếm?"
Ngọc Linh ngẩn ngơ hỏi hắn.
"Thật sự là Thanh Long kiếm."
Kiện Linh bảo còn lại của Quân Vệ giới.
Thanh Long Giang tông có hai món Trấn tông chí bảo, đó là Thanh Giang cùng Thanh Long, là Cấm Bảo, Linh Bảo Hoàng cấp.
Dưới nữa chính là Thanh Long Đao Kiếm, Bát Long Trấn Hải Trụ, Vân Huyền Phù cùng với một món nữa là Ngàn Cả Hồ Lô.
Ngàn Cả Hồ Lô là một món Linh Bảo cực kì kì quai nhiều người nói rằng nó không phải là bảo vật của Thanh Long Giang tông, mà là của thế lực đối nghịch muốn diệt trừ bọn hắn.
Lại có thuyết pháp rằng Ngàn Cả Hồ Lô là một kiện Chân Linh Bảo, có thể phát huy uy lực bí thuật Ngàn Cả lên tối đa!
Nhưng kiện Linh Bảo này từ hơn tám trăm năm trước đã biệt tích, mà Thanh Long Giang tông không có ai hoàn toàn tu thành bí thuật Ngàn Cả, tự nhiên món Linh Bảo này không thể đúc luyện lại như Bát Long Trấn Hải Trụ.
Trước mặt Trần Phong hiện ra Thanh Long kiếm, đây là đại cơ duyên, cũng là khảo nghiệm.
Muốn ngộ ra Thanh Long kiếm, độ khó vượt qua Bát Long Trấn Hải Trụ.
Trong Linh Hải Trần Phong, Thuận Thiên lộ ra vẻ khinh thường, nhàn nhạt noi:
"Tầm thường, vô vị."
Nói rồi nó hóa thành một thanh Thần Kiếm uy áp kinh khủng, tựa như vâng lệnh Thiên đạo vận hành, để hình bóng Thanh Long kiếm trong Linh Hải Trần Phong hoàn toàn nát bấy!
"Ngươi!"
Trần Phong há hốc mồm, hắn khổ sở mãi mới dựng lên được tí ti Thanh Long kiếm, mà tên này liền lập tức phá hủy!
"Thuận Thiên Cửu Thức ngươi còn chưa ngộ ra một dấu vết nào, còn đòi học Kiếm thuật khác? Si tâm vọng tưởng!"
Thuận Thiên lạnh lùng nói.
Khoai lúc này bay lại cạnh hắn, thì thầm:
"Ngươi chớ chọc cái tên này. Nó tự xem bản thân là Thiên hạ đệ nhất Kiếm, Thuận Thiên kiếm! Nhưng mà hắc hắc, Thiên Hạ đệ nhất Kiếm gì mà để bị chém cho chuôi lưỡi hai khúc thế kia?"
Xoẹt!
Đám rễ tre trên đầu hắn rụng là tả, mà Khoai thì sắc mặt vốn đang xanh lá nay chuyển vàng, cười nói:
"Ta chỉ đùa chút."
Đông Sơn thì vắt chân chữ ngũ, theo Linh hải mà trôi đi, thản nhiên nói:
"Thuận Thiên, để mặc hắn đi."
Thuận Thiên biến hóa thành một thiếu niên hoàng kim, vẫn không còn bớt đi vẻ khó chịu.
Trần Phong đầu lớn như cái đấu, cuối cùng mở ra Ma Ngục, đem Thanh Long kiếm sơ hình ngưng tụ ở đó, lúc này mới khiến Thuận Thiên có mấy phần thoải mái.
"Tên này, không ngờ lại ích kỷ đến như vậy."
Trần Phong thở dài, một bên tiếp tục Lĩnh ngộ.
Một lúc sau.
Nguyễn Đức Hải đứng thẳng, mi tâm rực sáng, theo đó Đao thế cuồn cuộn tỏa ra, để đám người chung quanh chết khiếp, sắc mặt lộ rõ vẻ sợ hãi!
Đao thế này tựa như muốn xé rách bọn họ ra!
"Tốt, Đao thế ngưng tụ, sắp thành Đao ý."
Lão Long gật đầu, lại nhìn sang Trần Phong, chỉ thấy hắn một bên giảng giải cho Ngọc Linh, Lý Tuyết Tâm cùng với Trần Quân.
"Ngươi cũng rất tốt."
Lão nhìn thấy được mi tâm Trần Phong chìm nổi một đạo Thanh Long kiếm, từng đạo Linh văn bị hẳn phân giải, nhìn qua kết cấu thì đã đạt đến tầng thứ Chuyển Linh đỉnh cao. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm hiểu được từng lấy Linh văn, ngộ tính có thể nói là đáng sợ.
Lục tinh.
Bọn hắn đã không cần tiếp tục khảo nghiệm, Trần Phong cùng Nguyễn Đức Hải, Lê Trường Phúc Nguyễn Lâm, Vũ Ngọc Linh cùng mấy tên Huyễn Linh đỉnh cao khác đồng thời bị truyền tống đi.
Mà trong nhóm người này, thình lình có Lý Tuyết Tâm!
Trần Phong cũng có đôi phần tò mò, muốn được truyền tống đi nhanh như vậy thì ngộ tính thấp nhất phải Ngũ tinh.
"Có vài phần kì bí."
Bọn hắn đồng thời tiến vào tầng thứ năm Thanh Long Tháp, đây là một vòng khảo nghiệm về đạo tâm.
Khảo nghiệm đạo tâm không phải chuyện đùa, với một Linh giả mà nói, Đạo tâm cực kì quan trọng, chính là động lực để bọn hắn tiếp tục trên con đường tu luyện đầy gian khổ.
Oành!
Không gian đột nhiên rung động, theo đó từ trung tâm khuếch trương ra, mà theo đó, Trần Phong cảm giác được một cỗ hấp lực kì dị, vậy mà trực tiếp kéo ra Linh Hồn của hắn!
Hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không có phản kháng, Linh Hồn củ hắn tuy mới lầ Huyễn Linh cảnh, nhưng so với Chân Linh còn muốn cường đại hơn vài phần.
Linh Hồn bị kéo ra, Trần Phong quay đầu nhìn lại chỉ thấy thân thể hắn vẫn sống động như cũ, mà chung quanh thì những người khác cũng dần bị cỗ lực lượng kia kéo đi, biến mất vào không gian khác.
"Khảo nghiệm gì đây?"
Trần Phong tự hỏi, Linh hồn nhẹ nhàng phiêu đãng trong không gian.
Mảnh không gian này vô cùng tĩnh mịch, tựa như hư không, xung quanh không có bất cứ một tia dao động nào, cũng chẳng hề có chút âm thanh nào.
Chỉ là một màu âm bản u tối.
Trần Phong không biết phiêu phù bao lâu, trong lòng cảm thấy có chút nhàm chán, liền vận lực, Linh lực tích lũy trong Linh hồn bùng nổ!
Ầm!
Linh Hồn hắn tựa như ngọn hải đăng, chiếu sáng một phương thế giới này, mà theo đó, hắn thấy được phía dưới, một cái dấu bàn tay năm ngón hiện ra.
"Kia là..."
Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, đó không phải là tòa ma thành kia sao?
Hắn lập tức niệm Thanh Tâm quyết, một đường tiến vào tòa Ma thành này, chỉ thấy nơi đây đổ nát hoang tàn như cũ, ma khí ngập tràn.
Trần Phong nhìn quanh, cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn ngồi xuống. Hắn cảm giác được bản thân rất kì lạ, rất kì lạ.
"Đây là khảo nghiệm cái gì?"
Hắn bóp trán, mảy may không nhận ra không gian chung quanh đã dần biến đổi, ma thành lui đi, để lại một tòa thành sống động, người qua lại như con thoi.
"Trần Phong, con đã dậy chưa?"
Một giọng nói nhẹ nhàng đầy tình thường truyền đến, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một người phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, xinh đẹp tựa như một quý phu nhân.
"Ngươi là..."
Hắn chớp chớp mắt, lại thấy người nọ gõ một cái lên đầu hắn.
"Cái thằng này, chưa tỉnh ngủ sao? Mẹ con mà còn hỏi?"
Hắn chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói.
"Con xin lỗi, con còn đang chưa tỉnh ngủ."
Đúng rồi đây là mẹ hắn.
Hai mẹ con hắn trò chuyện chút liền đi ra khỏi phòng, đến Đại sảnh. Cha hắn cùng mấy vị trưởng bối trong tộc đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
"Ha ha, chủ tộc bên kia liên hệ, muốn thu Trần Phong vào làm trong chủ mạch, tương lai kế thừa Trần Hoàng tộc đây!"
"Ha ha, chúc mừng, chúc mừng."
Đám người cười nói vui vẻ, mà Trần Phong thì tiến đến, hơi cúi người, chắp tay làm lễ, chào từng người một.
"Trần Phong, con đã dậy rồi sao? Hôm qua vẫn tiếp tục tu luyện à?"
"Vâng."
Một vị trưởng bối chậc lưỡi:
"Mới mười tám đã là Huyễn Linh cảnh bát tinh, thể chất phản tổ, lại chăm chỉ như vậy, tương lai không thể đoán được."
Mọi người đồng thanh khen, mà Trần Phong tựa như u mê, tiếp nhận những lời khen ngợi này.