Hắn suy nghĩ một chút liền thông báo cho Viện trưởng. Một lúc sau ông ấy trả lời lại:
"Bọn chúng đã hoạt động lại rồi, các ngươi hãy cẩn thận. Bây giờ hãy ở yên trong nhà, đừng đi ra ngoài. Cao thủ của học viện sẽ sớm đến đó bảo vệ nên đừng quá lo lắng."
TrầnPhong thở phào một hơi, lại cảm nhận xung quanh, đến khi chắc chắn không còn ai nữa mới thả lỏng người, đi ra rửa bát.
Bên ngoài đã xuất hiện mấy tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng thanh thiếu niên cười đùa, chắc hẳn là đi hái lộc xuân đầu năm. Nhà của Trần Phong cũng may không trồng cây nào gần sát đường, nếu không có lẽ cũng bị mấy tên này vặt sạch.
Hắn vừa rửa bát xong thì Linh Nhi đã chạy đến, nói:
"Chị Nguyệt nhờ em nói với anh là sáng sớm hôm nay anh đến nhà chị ấy xông đất nhé!"
"Đến nhà cô ấy xông đất? Cũng được."
Hắn nhún vai, đến sáng thì bọn kia hẳn cũng không dám tùy tiện ra tay, nếu không sẽ bị đội bảo vệ Thành phát hiện.
Thành lúc này cũng đi đến, Linh Nhi thấy vậy cũng nói:
"Chị Thanh Hoa cũng nói anh sáng sớm anh đến nhà chị ấy xông đất nhé."
Thành xoa xoa cằm, đáp:
"Để xem, anh mệnh Thổ, cô ấy mệnh Mộc, cũng không xung khắc, ngược lại Mộc dựa Thổ mà sinh. Được, nói với chị ấy anh sẽ đén."
Linh Nhi tung tăng rời đi, để lại hai người Trần Phong. Thành lúc này mới nói:
"Viện trưởng nói sao?"
"Ngài ấy đã cho người đến đây, lúc nãy em cảm nhận được có người lẻn vào trần nhà, có lẽ họ đến rồi." Hắn đáp.
Thành nghe vậy thở phào một hơi, bóp bóp cổ tay:
"Bọn chúng cuối cùng cũng không nhịn được. Chúng ta đã trở thành mục tiêu quan trọng rồi, bởi bốn tên kia theo anh đều là cao thủ Ngoại cương trở lên chứ không đùa được đâu."
Cổ tay hắn tím một mảnh, mấy ngón tay cũng rã rời, hiển nhiên dù đánh bất ngờ thì bọn kia vẫn quá mạnh so với hắn.
Trần Phong thở dài, đáp:
"Quả thật nguy hiểm. Nhưng giờ học viện đã phái người đến đây bảo vệ, chúng ta có lẽ sẽ an toàn một chút. Còn bây giờ..."
Hắn nhìn ô cửa sổ bị phá vỡ, lại nói:
"Cần phải sửa nhà đã. Đầu năm mới đã bị thế này, thật xui xẻo."
Hai anh em lại vác búa, rìu để sửa lại, mất hơn ba mươi phút mới xong.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, sau đó vào nhà tìm đồ ăn vặt gì đó rồi quyết định đi tu luyện.
Trần Phong lại chuyên tâm chỉnh sửa lại Việt võ đạo, mà có Khoai bên cạnh nên công việc tưởng chừng như không thể này đã trở thành có thể. Phần Luyện thể đã được chỉnh sửa xong, lúc này hắn cũng không cảm thấy xuất hiện cảm giác huyết mạch sôi trào nữa, trái lại còn cảm giác được huyết mạch như đang được kích phát ra.
"Mấy tên làm ra Việt võ đạo này cũng rất giỏi đấy. Trần Phong, ta nói cho nghe, bọn hắn đã nghiên cứu rất kĩ cơ thể của các ngươi, từ đó sáng tạo ra thứ này. Nếu một người thường tu luyện nó thì huyết mạch của hắn có lẽ sẽ mở ra một tia, tu luyện lên Khai Huyệt cũng không khó đâu."
Khoai bừng bừng tinh thần, cười khanh khách. Nó là tồn tại ở mấy vạn năm trước, lúc đó Âu Lạc Thần tộc còn rất nhiều, bởi vậy những thứ kích hoạt huyết mạch thế này không được chú trọng lắm. Nhưng hàng vạn năm qua đi, chủng tộc năm đó đã biến mất, huyết mạch cũng loãng đi, biến thành người dân Việt như hiện nay.
"Lúc nào ngươi tu xong thân thể căn bản ta sẽ cho ngươi xem phương pháp Luyện thể của Văn Lang cổ quốc. Nó sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi đấy. Nhớ năm đó vào thời điểm đầu xuân thế này mọi người cũng vui chơi nhảy múa ăn mừng mới vui làm sao."
Văn Lang Cổ quốc, là quốc gia hình thành sau khi Xích Quỷ Cổ quốc tan rã, người thời đại này không biết khai mạch, không biết tu luyện Chân khí, chỉ có thể dùng con đường khác. Kì thật dòng thời gian dài đằng đẵng, các phương pháp tu luyện sẽ thường bị thất truyền, bởi vì chỉ có những thứ dễ nhất mới có thể phổ biến, còn những thứ khó tu luyện hoặc lạc hậu sẽ bị đào thải.
Trần Phong luyện tập một lượt liền cảm thấy cơ thể ngày càng sảng khoái, huyết mạch như bừng tỉnh. Hắn tuy mang trong mình vô thượng huyết mạch, đáng tiếc còn bị trấn áp, cần hắn đi mở ra.
"Long tộc huyết mạch của ngươi đã tỉnh lại được khá nhiều, Âu Tiên huyết mạch tuy ít hơn nhưng cũng khả quan. Khi nào ngươi có thể thức tỉnh mỗi loại một phần thì lúc đó sẽ hợp nhất hai loại huyết mạch lại. Ngươi sẽ trở thành một Âu Lạc Thần tộc chân chính!"
Khoai cười nói, đột nhiên vẻ mặt nó nhăn nhúm, lúc sau ỉu xìu, nói:
"Có vấn đề rồi. Ta không nhớ rõ được cách luyện thể của Văn Lang Cổ quốc nữa!"
"Sao lại không nhớ?"
Trần Phong kinh ngạc.
"Đại khái là nó nằm ở phần Linh hồn khác của ta. Ngươi biết đấy, ta có tổng cộng trăm đốt tre đúng không? Trong mỗi đốt đó đều có một phần Linh hồn của ta. Năm đó khi bị đánh nát ta không kịp thu hồi chúng lại, bởi vậy nên có rất nhiều thứ ta không nhớ."
Nói đến đây sắc mặt Khoai đột nhiên tái nhợt đi:
"Một số tiên pháp ta cũng quên mất rồi! Một số chuyện nữa ta cũng không nhớ rõ!"
Nó hai mắt trợn trừng, bay qua bay lại trong Tinh thần hải Trần Phong, lại ôm lấy ý thức của hắn, kêu thảm thiết:
"Ta bây giờ mới chú ý rằng ta quên đi nhiều thứ lắm. Trần Phong, nhớ trước đây ngươi từng hứa với ta là sẽ làm bất cứ việc gì ta yêu cầu đúng không?"
Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
"Đúng thế, ta từng hứa với ngươi."
Trước đây, lúc muốn cứu Đặng lão hắn đã cầu xin đốt tre, cũng chính là Khoai. Chuyện mới mấy tháng trước nên hắn còn nhớ như in.
"Ngươi nhớ là tốt, tưởng định quỵt nợ thì ta sẽ đánh chết ngươi! Giờ ta muốn ngươi làm cho ta một việc, đó là tập hợp toàn bộ những mảnh vỡ của ta."
"Ngươi nghĩ ta có thể sao? Thế giới rộng lớn như vậy, lại còn nhiều nơi nguy hiểm. Ta thì nhỏ yếu...."
Hắn ra vẻ yếu ớt, kêu rên. Mà Khoai cũng đoán được ý hắn, nói:
"Được rồi, ta sẽ dạy cho ngươi, dù sao cũng đã hứa với lão Thanh Long rồi."
Nó làm bộ đau thương bi phẫn, giống như việc dạy dỗ Trần Phong là chuyện cực kì khó khăn khó nhọc vậy.
"Không, à như thế cũng được. Nhưng ý ta là ta bây giờ quá yếu, tu luyện thì quá chậm chạp, sợ đến ngày nào mới có thể giúp ngươi tìm những đốt tre kia đây?"
Trần Phong tưởng tượng ra một cái khăn, giả bộ chấm nước mắt.
"Được, được, tên khốn này...!"
Khoai cười gằn, ấn nhẹ lên đốt tre dưới chân. Lập tức một tia sáng từ trong đó bay ra, lơ lửng trên không trung.
"Đây là Tinh hoa của ta đấy, tích lũy biết bao nhiêu năm, không ngờ bây giờ phải cho ngươi. Khụ khụ, ta cảm thấy mệt quá, ngươi đi ra đi."
Làn da xanh của Khoai nay vàng đi một chút, thân thể cũng tóp lại, không còn béo mập như xưa. Khuôn mặt thì hốc hác, gầy gò, giống như bị bênh nặng. Nếu là Trần Phong trước đó sẽ tin nó, sẽ cảm thấy hối hận vì hành động của mình, nhưng giờ thì không! Bởi hắn đã thấy trong Long châu, có một sự kiện. Đó là Khoai hút sạch sức sống cả một khu rừng, sau đó lại bắn ra mấy luồng sáng, để chúng lại mọc lên, chờ mấy tháng lại đến hút! Sức sống ẩn chứa trong mỗi đốt tre đó thậm chí có thể để cho Đế cấp tồn tại đang trọng thương mà sống lại.
Hơn nữa, một lần Khoai vô ý, để lộ ra một bí mật. Bên trong đốt tre số lượng tia sáng xanh kia không ngờ nhiều đến hàng vạn!
"Con mẹ nó, định lừa gạt lòng tin của ta sao? Thằng nhóc chết tiệt!"
Trần Phong thầm nghĩ. Mà ở bên kia, Khoai cũng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ:
"Định ăn cướp bố mày? Mơ đi con giai, về tu thêm một vạn năm nữa!"
Trần Phong lộ ra vẻ tiếc nuối, bắt đầu dẫn dắt Linh hỏa rèn luyện thân thể, sau đó lại dùng luồng Tinh hoa kia bồi bổ. Sau mỗi lần như vậy thì thân thể hắn lại dẻo dai thêm không ít, dù là các cơ quan như nội tạng cũng đều được rèn luyện qua.
"Nếu ngày nào cũng có thứ này để tu luyện thì hay biết mấy."
Trần Phong chép miệng, vươn vai đứng dậy, cảm thấy thân thể sảng khoái vô cùng. Mở cửa ra thì thấy trời đã sáng, ánh nắng đầu năm chiếu vào khiến hắn vô cùng thư thái.
"Cũng nên đi chơi tết rồi."
Trần Phong đi xuống nhà, thấy mọi người đang chuẩn bị bữa sáng, bởi vậy cũng sà vào ăn. Xong xuôi hắn mới nói ra kế hoạch ngày hôm nay.
Linh Nhi nghe xong liền đáp:
"Hôm nay em phải đi với bà rồi, có lẽ anh đi cùng với Hà My đi."
Nhìn sang Hà My thấy cô bé hai mắt lộ rõ vẻ mong chờ thì hắn gật đầu cái rụp, lại quay sang Thành. Anh ta đã mặc thêm một bộ quần áo mới, trông rất lạ mắt, nhìn phong cách thêu cũng như chất vải rất độc đáo.
"Đây là áo truyền thống của dân tộc bọn anh. Bình thường không mấy khi đem ra mặc, sợ lỡ có đánh nhau thì rách mất!"
Trần Phong càng quan sát càng thấy thú vị. Nó không giống những bộ quần áo hắn thấy bày bán ngoài chợ, mà có nét gì đó rất riêng. Vải này có lẽ được may bằng tay, bởi trông nó hơi thô, tuy nhiên vẫn rất đẹp. Cổ tròn, ống rộng,... tất cả đều toát lên nét đẹp văn hóa của dân tộc.
Hắn lại nhìn sang Hà My, cô bé lúc này mặc một váy trắng xen hồng dài đến quá đầu gối, lại kèm thêm một đôi vớ màu trắng tinh. Nhìn qua xinh xắn dễ thương vô cùng.
"Thiếu niên, ta nói rồi, cứ lên đi! Chỉ cần hấp thụ được thì khả năng hồi phục của ngươi sẽ vô địch! Mà con bé kia trông xinh xắn thế, còn đợi cái gì???"
Khoai ghé vào tai hắn, thì thầm những lời đầy cám dỗ. Trần Phong suýt nữa thì nghe theo nó, may mà trấn tĩnh lại được.
Trên đường lúc này cũng có một số người đi qua lại. Bởi phong tục là vậy, ngày mồng một rất ít đi lại, chỉ khi mồng hai mồng ba mới ăn chơi phè phỡn, thăm thú họ hàng bạn bè người thân, lên chùa cúng bái.
Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy.
Trần Phong đi trên đường, nhìn hai bên đầy câu đối câu chúc, nhà nào nhà nấy dựng từng cây nêu, cờ trong gió bay phấp phới. Hai bên đường đôi chỗ còn trồng một cây đào, bên trên treo đầy phong bao lì xì.
"Ở những nơi như thế này thích thật đấy, chả bù cho chỗ của em."
Hà My vừa đi vừa xuýt xoa, chỉ trỏ xung quanh. Hắn ngạc nhiên, hỏi:
"Thế chỗ em như thế nào?"
"Như thế nào ư?..." Cô bé nghĩ thoáng qua, lại đáp:
"Tương đối tẻ nhạt và buồn chán."
Trần Phong tò mò, liệu cô bé này đến từ đâu đây?
Hết chương 166