Kỹ thuật viên Hứa mua quần áo cho tài xế Vũ, tốn không ít tiền, kỳ thực ông chủ Vũ muốn trả tiền, nhưng mà kỹ thuật viên Hứa không cho hắn cơ hội, sau khi Hứa Tư Văn nhìn đến ngây người, phục hồi tinh thần lại liền đưa cho nhân viên một tấm thẻ ngân hàng, ngay cả tiền mặt cũng không để tài xế Vũ nhìn thấy, liền trả tiền đóng gói rời đi.
Vì thứ bảy đi dạo phố, chủ nhật kỹ thuật viên Hứa muốn tổng vệ sinh, tài xế Vũ căn cứ vào ý muốn giúp một tay, đến làm trợ thủ cho kỹ thuật viên Hứa, kết quả bị sợ ngây người!
Hứa Tư Văn cũng biết mình có chút khiết phích, thế nhưng y cũng không cách nào chịu đựng, cái này có quan hệ đến trải nghiệm của y, là một cái tâm bệnh, y biết cả đời này đều không loại trừ được, cũng không có ý định loại trừ, tại thời điểm đủ khả năng, y sẽ chịu đựng điểm mấu chốt của mình.
Nhìn một đống lớn chất khử trùng, bột clo, đến Lysol (một nhãn hiệu xịt phòng diệt khuẩn) vân vân, bị kỹ thuật viên Hứa lấy ra nơi này xoa xoa nơi kia xát xát, tài xế Vũ cho là mình đang ở phòng tiêu độc của bệnh viện, chứ không phải ký túc xá tạm thời của công ty.
Ông chủ Vũ là bị một cú điện thoại gọi trở về, là chị dâu gọi điện thoại tới, giọng Trương Thúy Hoa lớn đến mức Hứa Tư Văn cũng mơ mơ hồ hồ nghe được cô nói.
“Cái gì?” Ông chủ Vũ sợ ngây người, cầm điện thoại vẻ mặt không dám tin: “Ai tới nhà chúng ta?”
“Một đứa con gái họ Vương, nói là đối tượng của em!” Chị dâu Thúy Hoa rất không cao hứng ồn ào trong điện thoại: “Em nói xem em có đối tượng thì có thôi? Giấu giấu diếm diếm làm gì? Con gái người ta cũng không phải giấy? Đâm một cái liền rách không ai nhận ra.”
Đừng thấy chị dâu Thúy Hoa không xem được mấy chữ, nhưng là người lòng dạ rộng rãi, không có nhiều tâm tư cong cong quẹo quẹo như vậy, tiền tài trong nhà đều là thằng em kiếm được, tuy sau đó cũng có mình và ông chồng xuất lực, có thể còn xuất lực không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Cô cho là ông chủ Vũ có đối tượng không dắt về nhà là sợ người nhà phải lo nghĩ, bây giờ gia đại nghiệp đại, những thứ chị dâu Thúy Hoa hiểu được cũng nhiều chút, trong số những người giao du phần lớn đều là mấy bà phú hào, bởi vì chị dâu Thúy Hoa xuất thân không tốt, người có thể thật lòng giao du với cô tự nhiên là thực sự, không thật lòng cũng lười cẩn thận với cô, ngoài mặt không có trở ngại là được.
Cho nên ít nhiều gì cũng biết chút chuyện xấu, lúc bắt đầu là kinh ngạc, sau đó liền hạ quyết tâm, nhà mình cũng không thể biến thành như vậy, quá loạn!
“Không phải, chị hai, em không có đối tượng!” Sau khi ông chủ Vũ hết khiếp sợ, ngay lập tức liền quay đầu nhìn về phía kỹ thuật viên Hứa, lại phát hiện kỹ thuật viên Hứa không hề ngừng tay tiếp tục quét tước vệ sinh, thấy hắn nhìn sang, còn cười trêu chọc một câu: “Sao anh có thể không nhận chứ? Người ta đều đưa tới cửa rồi.”
Hứa Tư Văn là thật sự không nghĩ gì khác, cho dù trong lòng có chút chua, nhưng y cũng không thương xuân bi thu muốn chết muốn sống.
Y gặp qua rất nhiều chuyện con gái vì yêu mà chủ động, đây mới là chủ động đến nhà thôi, trò trẻ con, y còn gặp qua chủ động hiến thân đây nè, lúc du học ở nước ngoài, còn có cái kia và vân vân nữa, chẳng phải là càng kích thích hơn?
Theo y biết, bởi vì công tác ở Đông Bắc Hổ có phúc lợi tốt, rất nhiều người đều chen đến vỡ đầu muốn đi vào, mà y tận mắt nhìn thấy, xí nghiệp tư nhân này quả thật là giàu nứt đố đổ vách, bất luận là ăn hay ở tiêu chuẩn đều vô cùng cao, không giống như một cái xí nghiệp tư nhân cấp thành phố, càng giống như một cái tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, nghe nói công nhân viên trong này đều là đồng hương của ông chủ kia, người thành thật lại có một phần công việc tốt như vậy, tự nhiên chiêu gọi con gái.
“Hàng rẻ không phải hàng tốt, huống chi còn là hàng giao tới tận cửa!” Ông chủ Vũ có chút u oán nhìn kỹ thuật viên Hứa, cho y một câu trả lời thần thánh.
Kỹ thuật viên Hứa: “…!”
Hết chương 20