Edit: Tiểu Lăng
Beta: Thư_Plynh
Bộ phim thế kỷ “10 lời hứa với cô gái của tôi” vừa được khởi chiếu gần đây, chắc mấy cô gái thời thượng này vừa mới xem nó, lúc này họ đang nghỉ ở một tiệm đồ ngọt nhỏ, và trò chuyện về nội dung phim.
Đừng nhìn tiệm đồ ngọt này mở ở góc tầm thường, bất kể là trang trí nội thất hay hương vị đồ ngọt đều rất được, nên đã sớm bị ngồi đầy.
Mà chủ tiệm Lưu Diệp lại đang cúi đầu xử lý đồ trong tay, còn phần lớn những vị khách ngồi gần chỗ cô thì thảo luận bộ phim hot không thể hot hơn này.
Bộ phim này được cải biên và quay dựa theo hồi ức của chính người trong cuộc đầu tiên – Mâu Ngạn Ba, một bộ phim tình yêu sầu triền miên có một không hai, khiến tất cả đều phải rơi lệ; không chỉ có tiếng cười nghiêng thành của tuấn nam mỹ nữ trong truyền thuyết, mà còn được chế tác cực công phu…
Chiến tranh, anh hùng, mỹ nữ, tình yêu, bi kịch, tất cả những gì máu chó nhất đều được tập hợp lại trong đây.
Đã thế gần đây còn luôn nghe được lời đồn rằng Đại vương Khủng bố Khương Nhiên đã thức tỉnh, nhân vật vừa chính vừa tà như Khương Nhiên, cũng là điều góp phần hấp dẫn một lượng khán giả nữ cực lớn.
Phim vốn đã được chế tác hoàn mỹ, nữ diễn viên là mỹ nữ số một hiện tại, bất kể là khí chất hay gương mặt đều thuộc hàng đầu; nam diễn viên cũng tuyệt đối là đại soái ca phái thực lực, muốn mặt có mặt, muốn kỹ thuật có kỹ thuật; lại thêm tình tiết cảm động đến cực hạn.
Nhất là cảnh diễn viên đóng vai Mâu Ngạn Ba mắt đẫm lệ nóng nhìn cô gái mình yêu chìm xuống biển ấy, đẹp đến ngạt thở.
Mà Khương Nhiên lãnh khốc tà ác như thế, song tình yêu sâu sắc đến không ngờ ấy cũng đã bắt được phương tâm của không ít những cô gái làm tù binh trong nháy mắt.
“Cho nên sau này, Mâu Ngạn Ba vẫn không ngừng tìm kiếm bóng hình Lưu Diệp, dù gặp rất nhiều cô gái, nhưng anh vẫn không thể yêu bất kỳ ai, vì trong lòng thủy chung vẫn không quên được người ấy. Cho nên mới kết hôn những mười sáu lần, mà lần nào cũng nhanh chóng kết thúc, vì sao tớ không gặp được một người đàn ông như vậy nhỉ…” Những khán giả nữ bị cảm động bởi tình yêu trong phim, đều cảm khái.
“Đúng vậy, nỗi xinh đẹp thê lương tới nhường nào… Cũng không còn cách nào khác, nhưng tớ cũng rất thích Khương Nhiên, làm sao bây giờ, người đàn ông lợi hại như thế, đối kháng với cả thế giới chỉ vì được một tiếng cười nghiêng thành của người mình yêu… Dù nữ chính không thích mình, cũng phải dốc hết tất cả để có được cô… Cuối cùng thậm chí không tiếc chôn mình xuống biển sâu…”
“Aiz…”
Nhưng cũng có người không đồng ý với ý kiến của các khán giả nữ: “Tôi lại càng thích Lưu Diệp trong phim hơn, mang phong hoa tuyệt thế, khí chất tốt, lại xinh đẹp, nghe nói Lưu Diệp trong lịch sử còn đẹp hơn Triệu Mạn gấp bội… Vậy phải xinh đẹp cỡ nào chứ!! Chẳng trách đàn ông đều si mê cô ấy, nhất là vũ điệu của cô ấy, thật sự quá đẹp, trong thế giới không có cô gái, cô ấy chính là ngọn đèn rọi sáng bóng tối! Nên đàn ông mới si mê cô ấy đến vậy…”
“Aiz, cảm động quá…”
“Cái loại phim tình cảm giả mù sa mưa này thì xem làm cái lông gì, theo tôi thấy, Lưu Diệp này đúng là ngu đần!” Cũng có riêng một khán giả đằng đó phê bình, “Cô ta mà nữ hoàng gì, chỉ là một con ngớ ngẩn bị xã hội nam quyền tẩy não thôi, dưới tình huống đó, tìm mấy ông chồng ngăn giúp lại đúng không! Cả thế giới chỉ có một cô gái là cô ta, cô ta chiếm bao nhiêu ưu thế chứ!! Chỉ cần tùy tiện kéo thấp quần áo xuống một tý, những tên đàn ông đó liền nhào tới, như tên Sở Linh ấy, còn “xem thế là đủ rồi” nữa chứ; Tiểu Điền Thất đúng không, đều quỳ dưới gấu quần cô ta. Chỉ cần làm chút thủ đoạn, là có thể thống trị cả thế giới rồi, ai đời lại có kẻ ngu ngốc như cô ta, chỉ biết khóc sướt mướt, cuối cùng còn bị Khương Nhiên đưa xuống biển… Không biết dùng tý ưu thế nào của phái nữ cả! Nhiều đàn ông chất lượng tốt như vậy, hoàn toàn có thể tạo thành một hậu cung kia mà!”
“Nhưng Khương Nhiên lợi hại như thế, lại thích cô ấy như thế, hoàn toàn không thể…”
“Đúng vậy, thích cô ta như thế, vì lấy lòng cô ta, để cô ta làm nữ hoàng; vì bảo vệ cô ta, không thèm quan tâm, phá hủy cả biển Lưu Ly và Tây Liên Minh; còn vì cô ta, chọn ngủ đông dưới đáy biển sâu… Nếu cô ta muốn ở bên người đàn ông khác, Khương Nhiên nhất định sẽ hủy diệt thế giới này…”
Lưu Diệp nghe, câu được câu không, chỉ coi như đang nghe chuyện người khác.
Hết việc trong tay, nhân lúc nghỉ, cô lật xem “10 lời hứa với cô gái của tôi” của Mâu Ngạn Ba làm cốt, viết một loạt quyển ký như “Khương Nhiên và Lưu Diệp”, “Cô gái duy nhất”, “Cường giả sống mãi”, v.v…
Đủ loại chuyện săn tìm cái mới, yêu hận tình thù đầy máu chó, ví dụ như “Khương Nhiên” che ngực đau đớn hô lên với “Lưu Diệp”: “Tình yêu của tôi, sao em lại không yêu tôi…”
“Lưu Diệp” càng bi thương hơn, che miệng đáp: “Vì tôi yêu Mâu Ngạn Ba… Trái tim tôi đã trao cho anh ấy… Sao còn có một trái tim khác cho anh được…”
Lưu Diệp mặt không thay đổi gấp sách lại, nếu Mâu Ngạn Ba dưới suối vàng có biết, cô thật sự muốn đạp anh ta một cái.
Cô đã đến thế giới này được hơn hai tháng. Từ lúc tỉnh dậy, cô vẫn luôn bị thế giới này đánh sét cho chết đi sống lại.
Lưu Diệp không tài nào hiểu nổi, sao trăm năm sau, thế giới lại thành như vậy; mình trước đây mình chết sống không nhìn trúng Mâu Ngạn Ba văn nhã, vậy mà qua trăm năm, anh ta vẫn còn có thể để lại nhiều thứ khiến cô ngột ngạt đến vậy.
Thế giới này lại hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, ngay lúc tỉnh lại, cô đã bị dọa sợ, Khương Nhiên vốn nên cùng thức tỉnh với cô lại không hiểu vì sao vẫn chưa thức tỉnh.
Dù rương ngủ đông đã ngừng vận hành, nhưng bất kể cô lay, véo Khương Nhiên bên trong cỡ nào, anh cũng vẫn cứ ngủ say.
Lưu Diệp bèn căng thăng, hồi hộp rất lâu mới theo nước xuống thuyền, đi ra.
Cô cho là mình vừa xuất hiện đã bị người ta phát hiện, lúc mới lên bờ, cô rất thận trọng, đầu cúi thấp, còn đội mũ, sợ bị người ta nhận ra. Kết quả đừng nói bị ai phát hiện, ngay cả để ý cũng không có ai.
Đừng nói là trắng trợn đoạt phụ nữ, ở thế giới này, ai đi trên đường như cô đều sẽ không có ai nhìn.
Thật sự là đầy đường đều có phụ nữ.
Khiến Lưu Diệp thấy lạ là, diện mạo của cô cũng không khiến họ chú ý.
Mới đầu cô còn tưởng là nhiều người có diện mạo như vậy; nhưng sau khi mai danh ẩn tích, sống ở thế giới này một thời gian ngắn, cô mới hiểu, cả thế giới lúc này đã sớm cảnh còn người mất, hoàn toàn khác so với thế giới mà cô biết.
Bất luận cô đã từng được bao người mê muội, nhưng khi thế giới này không còn thiếu phụ nữ nữa, bóng cô vẫn sẽ bị lau đi. Giờ phút này, ngay cả ảnh chân dung cô cũng không phải là diện mạo thật nữa, vì người đời sau cảm thấy cô gái có thể sánh vai với những người đàn ông phong hoa tuyệt đại ấy, dù không có mỹ mạo nghiêng thành, cũng phải diễm lệ khiến người ta không dám nhìn gần.
Một cô gái giống em gái nhà bên!?
Đùa gì vậy!!
Hẳn là xuất phát từ tâm lý này, mới đầu chỉ có vài công ty vẽ lén điều chỉnh vài thứ, như mắt lớn hơn, mũi thẳng hơn, như thế mới có thể tăng lượng tiêu thụ gì gì đấy.
Nhưng từ khi trên thế giới càng lúc càng nhiều phụ nữ hơn, mọi người phát hiện, thì ra Lưu Diệp thật sự không phải là một cô gái xuất sắc gì, nhất là trong mấy năm mà kỹ thuật trang điểm và chỉnh dung bỗng phát triển mạnh ấy, những người đàn ông trước kia coi Lưu Diệp là nữ thần mà sùng bái, đều rối rít phát hiện ra.
Loại phụ nữ này còn sùng bái làm cái lông gì, chỉ là một người phụ nữ có đầy ở ngoài đường!
Coi như ngực hơi lớn xíu, nhưng mặt cũng quá bình thường!
Động tác cũng không đủ gợi cảm, khí chất cũng không đủ xuất chúng!!
Quan trọng hơn là trước kia không cảm thấy, nhưng giờ nhìn lại, lại thấy bên cạnh một người đàn ông phong thái trác tuyệt như Khương Nhiên, đứng một cô gái ngay cả làm nền cũng không xứng như vậy…
Quả thực là khó chịu vô cùng.
Vốn ảnh chân dung còn có đôi có cặp, trong thời kỳ càng lúc càng nhiều phụ nữ, hẳn là cân nhắc đến vấn đề tiêu thụ, dần dần biến thành chỉ có mình ảnh chân dung của Khương Nhiên.
Sau này, chắc có vài cơ quan cảm thấy thật sự không thỏa đáng, rốt cục cũng có người dùng máy tính thiết kế ra một ngoại hình mà Lưu Diệp “hẳn” phải có, thay cho cô gái như em gái nhà bên kia.
Dần, chân dung mà mọi người thấy đều là vị đó, ngay cả chính Lưu Diệp cũng không nhận ra mỹ nữ mắt to ấy.
Lưu Diệp hơi mất mát, dù không muốn bị ai nhớ kỹ, nhưng mặt cũng bị thay đổi, chuyện này, dù cô có rộng lượng hơn cũng sẽ bị đả kích. Dẫu sao cô cũng coi như một giai nhân thanh tú, nhưng hết lần này tới lần khác, so với Khương Nhiên, lại thành không phải người.
Thật ra sau khi biết tình huống của thế giới này, Lưu Diệp đã từng nghĩ tới việc để lộ thân phận của mình.
Nhưng bất kể là những gì được tuyên truyền gần đây trong phim, hay là những lời miêu tả của Mâu Ngạn Ba về Khương Nhiên trong sách, người của thế giới này thật sự vừa yêu vừa hận Khương Nhiên.
Yêu là vì bất luận trong tiểu thuyết, truyện ký; hay trong lịch sử thật, Khương Nhiên vẫn luôn là một nhân vật đang được tranh cãi, đương nhiên là anh thật sự xuất sắc, và là mỹ nam hiếm thấy trên thế gian.
Hận là vì anh không ngừng giết chóc, bất kể là kẻ xấu cùng hung cực ác, hay là dân thường tay không tấc sắt, anh đều là tồn tại vua khủng bố. Quan trọng hơn là anh trở về, có nghĩa là Khương Gia Quân đã ngủ say trăm năm sẽ tỉnh lại. Dù có qua trăm năm, thì trong thời đại ngày nay, những vũ khí mang tính sát thương mà Khương Nhiên triệu tập các chuyên gia thiết kế chế tạo khi ấy cũng tuyệt đối là thứ khiến người ta run sợ…
Vì thế mỗi hai năm, đều có nghị viên đề nghị dùng vũ khí phá hủy san bằng căn cứ quân đội nhà họ Khương. Song vướng bởi bố trí căn cứ của Khương Nhiên năm đó, vả lại cũng sợ thủ đoạn của Khương Nhiên, nên mỗi lần đề nghị đều bị bác bỏ.
Nhưng sau khi nghe được tin này, Lưu Diệp không nói hai lời, giấu thân phận của mình và Khương Nhiên đi.
May mà lúc trước ngủ đông, cô còn để lại đường rút, cố ý tìm một vài đồ trang sức đổi được đặt bên cạnh. Lúc này cô lấy ra đổi ít tiền, tìm chỗ thường ở tạm.
Tiễn hết khách đi rồi, Lưu Diệp đóng cửa tiệm lại.
Lúc mới lên bờ, tay chân luống cuống. Trước đó Khương Nhiên vẫn luôn bảo hộ cô, lần này đổi lại, cô phải bảo vệ cho Khương Nhiên an toàn. Làm gì cô cũng cần thận trọng; tránh người khác phát hiện tung tích của Khương Nhiên, cô cố ý để Khương Nhiên đeo một cái chụp hô hấp mờ đục. Thế này, dù có ai thấy trong phòng cô có người nằm, nhất thời cũng sẽ không nhìn ra được gì.
Song Khương Nhiên vẫn luôn nằm như vậy cũng là vấn đề.
Mỗi hai tiếng, Lưu Diệp sẽ giúp anh lật người và lau người một lần.
Từ khi tỉnh dậy sau trạng thái ngủ đông, cô liền cảm thấy mình trở nên chậm chạp, làm gì cũng lần lượt từng bước, cũng đối xử với Khương Nhiên rất thật thà.
Nếu là trước kia, cô sẽ cố gắng lấy lòng Khương Nhiên, sẽ cảm thấy Khương Nhiên là người quan trọng nhất đối với cô.
Nhưng kể từ khi biết Khương Nhiên sẽ không bảo hộ cô nữa, ngược lại đang nằm đó cần cô giúp, Lưu Diệp bèn cảm thấy có gì đó từ từ chảy xuôi trong lòng mình.
Song thói quen nhất thời không sửa được, cô lau người hộ Khương Nhiên, vừa nói cho giải buồn: “Tôi tìm mấy quyển sách đọc, nhưng sách chuẩn theo lịch sử quá ít, phần lớn là thêu dệt không có căn cứ. Đúng rồi, có một quyển không biết thật hay giả, nói sau khi tôi ngủ say chưa được bao lâu, đã xuất hiện một người, tìm tôi khắp nơi, thậm chí còn dựng một công trình nghịch thiên tên là Điền Hải (lấp biển) gì gì đó, nghe nói đảo Địch Tư Đặc ngay nay chính là do hồi trước lấp biển mà thành… Nhưng không biết vì sao mười năm sau công trình ấy lại ngừng thi công… Chắc là sau đó có rất nhiều người đã được tái sinh…”
Gần đây cô luôn thế, rảnh là trò chuyện với Khương Nhiên.
Không phải vì muốn đánh thức Khương Nhiên, chủ yếu là cô quá thèm được nói, rất nhiều người từng quen thuộc biết bao đều trở thành một danh từ trong lịch sử.
Có một thời gian, cô luôn ngâm mình trong sách, sau khi biết về cả đời của những người đó, cô mãi vẫn không bình tĩnh được.
“Còn có Tiểu Điền Thất, cậu ấy thật sự rất lợi hại… Cậu ấy quả thật đã đáp ứng tôi, làm rất nhiều chuyện tốt, kế hoạch giáo dục cơ sở cho nữ đã được mở rộng, và cả những biện pháp phúc lợi cho sinh con gái, cậu ấy đều đã làm được… Song chắc chắn Tiểu Điền Thất không ngờ, kế hoạch bồi dưỡng nữ mà mình phí bao công sức trước đây, lại có di chứng như vậy…”
Mới đầu chỉ là hướng theo kiểu chính sách, muốn cho càng nhiều phụ nữ vừa tuổi sinh con, kết hợp với đàn ông sau ngủ đông, làm phong phú kho gen…
Nhưng dần dần, bởi phúc lợi và các biện pháp khác được thực hiện, và sự thiên vị của phần lớn các gia đình với con gái, thế là tỉ lệ sinh con gái đã vượt quá con trai, tỉ lệ giới tính trên thế giới này đã xuất hiện một sai lầm nhỏ. Nhưng trải qua một quãng “đông lạnh” không phụ nữ dài dòng và buồn chán, những sai khác về số liệu này cũng không khiến các chuyên gia liên quan chú ý là bao.
Hơn nữa lượng nữ tăng nhiều lên, trị an xã hội lại ổn định xuống nhiều, cuối cùng tình huống này bị bỏ mặc…
Tới giờ, tỉ lệ nam nữ đã thành 100:120, hậu quả của nó chính là một số lớn những cô gái đến tuổi không thể tìm được chàng trai phù hợp làm bạn đời. Song so với tình trạng nam nhiều nữ ít, nữ tăng nhiều hơn, thì tỉ lệ phạm tội trong xã hội lại càng thấp đi, xã hội tương đối ổn định.
Trừ các cơ sở hôn nhân và thúc đẩy sinh đẻ, ngân hàng tinh trùng, và các trường huấn luyện sức quyến rũ cho nữ ra, thế giới này vẫn bình an vô sự.
Lưu Diệp lặng lẽ kể những chuyện lạ, ví dụ như có vị khách nữ hào sảng, từng nói đùa trong tiệm rằng thật muốn tổ chức đoàn đi cướp đàn ông, cướp được là lột quần xuống, bớt thủ tục, tiết kiệm tiền hơn ngân hàng tinh trùng nhiều, còn phá thân được…
Lưu Diệp nói, nói, bỗng cảm thấy tịch mịch. Cô nhẹ ôm Khương Nhiên. Lúc nhắc tới Mâu Ngạn Ba, rõ là rất ghét, nhưng lúc nhắc đến tên, lại cũng thấy thân thiết.
“Tên đó đúng là thích thêu dệt vô căn cứ, còn nói tôi thích anh ta, phim cải biên từ tiểu thuyết của anh ta cũng được khởi chiếu rồi. Tôi đã xem qua diễn viên diễn vai anh, ngay cả 10% của anh cũng không sánh nổi. Không, không phải 10%, mà là 0.01% cũng không sánh bằng… Dù mặt trông cũng rất đẹp, nhưng vẫn không được, anh ta không biết lúc anh tức giận, hoàn toàn không cần hét to…”
Dù người đó diễn rất được, trông cũng rất đẹp trai, nhưng Lưu Diệp rất rõ ràng khác biệt lớn nhất giữa Khương Nhiên và những soái ca đó là gì.
Cô cúi đầu nhìn gương mặt của Khương Nhiên.
Thật sự là quá đẹp!
Cô bỗng động lòng, cái gọi là no bụng nghĩ tới dâm dục, trước đó vì bận giấu Khương Nhiên, vì bươn chải sinh sống, vì sợ bị nhận ra thân phận, cô cũng không dám bán mấy món trang sức quý giá tuyệt thế trong tay đi.
Giờ yên ổn rồi, thì nói thật, nếu không phải có một quả bom hẹn giờ bên cạnh như thế, cô cảm thấy cuộc sống như vậy đã là thỏa mãn rồi.
Có tiệm nhỏ của mình, sống lặng mỗi ngày.
Chỉ rất muốn có một cục cưng, không biết bao giờ Khương Nhiên mới tỉnh. Trước khi ngủ đông, đã có người nhắc tới vấn đề này, nói gì mà đây là quán tính ngủ đông, cơ thể đã thích ứng với trạng thái đó, sẽ có một thời gian điều chỉnh kỳ ngủ đông.
Nhưng đã hai tháng rồi, có phải điều chỉnh hơi lâu hay không.
Cô bực mình sờ lên mặt Khương Nhiên, nói thầm: “Aiz, anh mau tỉnh đi, tôi muốn cục cưng, anh tỉnh là tôi có thể ôm đứa bé rồi…”
Tay cô mò từ mặt xuống xương quai xanh xinh đẹp của Khương Nhiên, vừa sờ vừa bình luận: “Ai cũng nói phụ nữ để lộ xương quai xanh rất gợi cảm, thật ra xương quai xanh của anh cũng rất đẹp… Nhất là lúc anh mặc quân phục, chỉ cần hơi lộ ra chút xíu thôi… Nhưng anh vẫn luôn cài chặt nút thắt…”
Cô nói, lại mò xuống ngực. Khương Nhiên là điển hình cho “cới áo có thịt, mặc vào lộ gầy”, chỉ xúc giác thôi cũng đã cực tốt rồi, chẳng trách mấy kẻ may mắn đó luôn nghĩ tới anh…
Song trên người anh hơi nhiều vết thương… trông hơi dữ tợn…
Không biết có phải là do động tác của cô, hay là đàn ông đều có phản ứng tự nhiên này, rất nhanh, Lưu Diệp đã chú ý tới biến hóa sinh lý của Khương Nhiên.
Mặt cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng nghiêng đầu. Nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới, xấu hổ gì chứ, bây giờ có ai đâu, ngay cả Khương Nhiên cũng đang hôn mê bất tỉnh.
Cô căng thẳng cái lông gì.
Đã thế con cũng sinh rồi, cô còn rụt rè gì nữa!
Lưu Diệp hơi chần chừ một chút, không nhịn được mà nghĩ, không biết Khương Nhiên như vầy còn “làm” được không?!
Cô cũng chỉ rảnh quá thôi, dù sao vừa lúc đang ở tư thế này, cô cũng bèn bò lên người Khương Nhiên như đang đùa, thật sự chỉ là đùa.
Cô cười, vừa sờ ngực Khương Nhiên, vừa nghĩ tới hồi trước Khương Nhiên và cô làm ở tư thế nữ trên.
Khi đó cô vẫn luôn không thích ứng được, làm cũng rất bất đắc dĩ.
Cô đang nhớ lại, sau đó liền đối mặt với ánh mắt mờ mịt của Khương Nhiên…
Qua mấy giây, chắc là phản ứng lại, Khương Nhiên đã tỉnh dậy rồi, lại nhắm mắt lại, hỏi: “Em đang cưỡng – hiếp tôi sao?”