Editor: Song Nhã
Beta: Thu Lệ
Lưu Diệp lập tức căng thẳng mà nuốt nước miếng!
Kinh nguyệt tháng này của cô có hơi muộn, đến bây giờ vẫn chưa thấy đến, cô còn tưởng rằng là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ầm ĩ...
Thực là mang thai đó!!
Đơn giản như vậy mà cô sắp làm mẹ rồi sao?
Nhưng đây là chuyện tốt, bởi vì cô mang thai, như thế chuyện Khương Nhiên vô sinh chẳng khác nào tự sụp đổ đấy thôi!
Cô biết phương pháp kiểm tra ở thế giới này không chính xác, ở một nơi không ai biết sinh sản tự nhiên là cái gì lại kiểm tra tình hình sinh sản, không phải vậy sao?
Mà chuyện này hẳn là Khương Nhiên rất nhanh sẽ biết, anh sẽ cực kỳ vui vẻ chứ?
Tim Lưu Diệp đập rất nhanh, quả thực muốn gặp được Khương Nhiên ngay lập tức.
Chỉ là bây giờ cô được bảo vệ cẩn thận như vậy, Lưu Diệp chờ ở Hạ cung, đợi Khương Nhiên chạy như bay tới gặp cô.
Rốt cuộc Lưu Diệp chờ mòn chờ mỏi, cũng đã chờ hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Khương Nhiên, trái lại trong lúc chờ đợi, các thiết bị trong Hạ cung đều được kiểm tra một lượt, bao gồm cả những thứ như ghế dựa chịu trọng lực, dưới đất được trải thảm mềm.
Chỉ là vẫn chưa thấy Khương Nhiên đâu.
Lưu Diệp không đợi nổi nữa, cô vốn định gọi điện thoại cho Khương Nhiên, nhưng vừa mới ấn vài phím thì cô dừng lại, nếu cô chẳng phải núi, thì cô phải đi đến núi thôi, hơn nữa bị ngăn cách bởi màn hình, cô cũng không thể biết rõ cảm xúc của Khương Nhiên.
Lưu Diệp nghĩ như vậy liền đứng lên, chỉ là thân thể cô vừa mới động đậy, thì cô phát hiện những nhân viên bảo vệ bao gồm cả Sở Linh đều hút khí lạnh.
Sắc mặt Sở Linh lại càng trắng xám mà hỏi cô: "Phu, phu nhân, không, điện hạ... Người muốn đi đâu vậy?"
"Tôi đi gặp Khương Nhiên mà." Lưu Diệp cực kỳ tự nhiên nói xong, cô đã hiểu sự ngạc nhiên của những người này, dù sao cô là người phụ nữ mang thai duy nhất trong mấy thế kỷ nay, chắc chắn là căng thẳng.
Cô cũng làm Sở Linh yên lòng, nói: "Anh yên tâm đi, đi lại một chút sẽ rất tốt với phụ nữ có thai, vả lại đâu có nhiều chuyện sinh non như vậy, không cần phải quá cẩn thận đâu..."
Nào biết một câu sinh non cô thuận miệng nói ra, lại thiếu chút nữa dọa Sở Linh ngất đi, Sở Linh lại càng vì thế mà kích động liền "ôi chao" một tiếng, dường như đang lẩm bẩm gì đó: "Mất linh mất linh, không nên làm mất linh!"
Lưu Diệp cũng bị kinh hãi một chút, hoá ra đàn ông phải cẩn thận cũng có thể thành ra như vậy!
Song dưới sự kiên trì của cô, Sở Linh lại không sao dám ngăn cản cô, chỉ là lần này Lưu Diệp ra khỏi Hạ cung, coi như đã hiểu được thế nào gọi là khoa trương rồi.
Những nhân viên bảo vệ này chia thành từng cặp bảo vệ cho cô, lại có một tổ chuyên mở đường, dù cho trên đường chỉ có một viên đá nhỏ, những người này đều cẩn thận loại bỏ giúp cô, càng khỏi nói đến nơi có bậc thang, đó quả thực là hận không thể khiêng cô qua luôn.
Cô định tự đi qua đó, những người đó cũng ba chân bốn cẳng lại đỡ cô, giống như cô sắp làm động tác nguy hiểm biết bao vậy.
Mà vào lúc cô đi đến bậc thang, còn có hai người nằm ở hai bên chuẩn bị làm lá chắn thịt bất cứ lúc nào!!
Lưu Diệp cũng bị làm cho căng thẳng như vậy, càng khiến cho cô càng bất ngờ hơn là, khi cô vừa đến khu làm việc của Khương Nhiên, thì thấy rất nhiều người đồng loạt ngồi dưới đất ngoài khu làm việc.
Cảnh tượng đó quả thực khoa trương hệt như diễn trên trên TV vậy.
Lúc cô đến gần còn đặc biệt nhìn rõ một hồi, rất nhanh cô phát hiện những người đó lại là người của tổ điều trị.
Những người này bị làm sao vậy, là đang bị phạt ngồi sao?
Nhưng rõ ràng là lính nhà họ Khương đang không ngừng khuyên những người đó mà, những kiêu binh (binh lính càn quấy) này hiện giờ đều đang tận tình khuyên nhủ họ.
Lưu Diệp cũng đến gần, tìm Mậu Thần mà cô quen, tò mò hỏi: "Này, Mậu Thần, sao anh lại ở chỗ này thế? Anh làm gì mà phải ngồi ở đây..."
Vốn Mậu Thần vẫn làm vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục, lúc này vừa thấy cô, thì giống như được khích lệ vậy, tức thì toàn bộ cảm xúc đều bùng nổ.
Lưu Diệp cũng chú ý tới, trong nháy mắt cô đến, những thành viên tổ điều trị đang quỳ này tựa như bị ma chướng, ai cũng ngồi thẳng lưng lên.
Biểu cảm đó hoàn toàn là xem cái chết như không, cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, Mậu Thần lại càng gằn từng tiếng mà nói với cô: "Điện hạ, người yên tâm đi, có tổ điều trị chúng tôi thề chết bảo vệ người, dù là bất luận kẻ nào cũng không thể làm hại đến một sợi lông của người và đứa bé trong bụng người..."
Lần này Lưu Diệp lại càng không hiểu, ai muốn làm hại đến cô và đứa bé cơ?
Với tinh thần bảo vệ cẩn thận không kẽ hở này của quân đội nhà họ Khương, ai dám chứ?
Đang lúc cô nghi ngờ không giải thích được, thì Quan Chỉ bên cạnh Khương Nhiên mới khập khiễng đi tới.
Quan Chỉ thấy cô tự thân tìm đến đây, vội vàng kính cẩn đón cô đến khu làm việc của Khương Nhiên.
Lưu Diệp cũng đã lâu không gặp Quan Chỉ, lúc trước khi biết anh ta không có việc gì, cô cũng hàn huyên vài câu với Quan Chỉ qua điện thoại, lúc này thấy anh ta đang làm việc, cô cũng vội hỏi thăm tình hình thân thể của Quan Chỉ: "Này, bây giờ thân thể anh ra sao rồi, chân còn tốt chứ?"
"Khá tốt, dự tính một tuần sau có thể hồi phục hoàn toàn rồi." Quan Chỉ vừa trả lời vừa cẩn thận đưa cô vào bên trong.
Trước khi vào đến văn phòng của Khương Nhiên, Lưu Diệp bỗng nhiên hạ giọng hỏi: “Quan Chỉ... Những người bên ngoài đó xảy ra chuyện gì vậy, anh có thể nói cho tôi biết không?"
Tầm mắt Quan Chỉ vẫn hạ rất thấp, tuy rằng vẫn cúi đầu như trước đây, chẳng qua lần này ánh mắt của anh ta thường thường liếc về phía bụng Lưu Diệp, tựa như trong bụng Lưu Diệp ẩn giấu thứ gì đó khó lường vậy.
Lưu Diệp hỏi anh ta, anh ta lại không giấu diếm gì hết, đối với người lính đã trải qua những cuộc chiến lớn như Quan Chỉ mà nói, tổ điều trị quả thực là điển hình của việc ăn quá no rảnh rỗi: "Điện hạ, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sau khi tổ điều trị báo cáo nhanh tình hình thực tế của người cho thủ lĩnh, lúc ấy thủ lĩnh vô cùng vui mừng, còn nói muốn đi tìm người... Nhưng không biết những người tổ điều trị đó lấy ngọn gió nào, nhất định phải xin thủ lĩnh dời ra khỏi Hạ cung, bởi vì..."
Nói đến đây, có lẽ Quan Chỉ xấu hổ nên không nói thêm gì nữa, cũng lúng túng dùng từ khác thay thế: "Bởi vì sợ thủ lĩnh... Vào một số thời điểm sẽ không khống chế được mà làm người và đứa bé bị thương..."
Bỗng chốc Lưu Diệp đã hiểu ra, là sợ vợ chồng son bọn họ cùng giường, sau đó làm đứa bé bị thương chứ gì?
Người của tổ điều trị này cũng có ý thức vượt quá mức quy định rồi...
Vừa mới biết cô mang thai, đã nghĩ ra chuyện này rồi, nên khen ngợi bọn họ chuyên nghiệp, chu đáo, hay là nên mắng bọn họ một câu ăn no rảnh rỗi đây?
Ngay khi cô không biết nên nói gì cho tốt, Quan Chỉ đã đẩy cửa phòng làm việc của Khương Nhiên ra.
Cùng lúc Lưu Diệp đi tới, thì thấy được Khương Nhiên đang cúi đầu nghiên cứu sách cổ.
Anh đang lật một quyển sách cổ dày cộp, nhìn dáng vẻ của anh lại học tập rất nghiêm túc, mà bên cạnh anh lại chất một chồng sách nữa, xem ra đây là chuẩn bị nghiên cứu ra thứ gì đó để pk với bọn người thuộc phái học cứu bên ngoài kia.
Những cuốn sách này vừa nhìn đã biết chúng có niên kỷ rất dài, khi Lưu Diệp đến gần, thì thấy trên bìa sách toàn là kiến thức về phụ nữ có thai thời kỳ trước khi sinh gì đó, còn cả bách khoa về sinh con, còn có những đồ ăn phụ nữ có thai kiêng...
Đối với một thế giới mà chuyện phụ nữ mang thai đã trở thành truyền thuyết, Lưu Diệp đã thành thói quen với các loại thần rồi.
Khương Nhiên ở phía đối diện lại phát hiện ra có người đi vào, anh vội ngẩng đầu lên khỏi chồng sách.
Vừa thấy Lưu Diệp, vẻ mặt Khương Nhiên thay đổi ngay lập tức, đó là một loại cảm xúc cực kỳ tinh tế mầu nhiệm không thể bàn cãi.
Vừa là vui sướng lại mang theo một chút mỏi mệt.
Lưu Diệp không biết anh giằng co với người tổ điều trị như thế nào, nhưng mà những người học cứu này bây giờ còn đang quỳ bên ngoài, hơn nữa, sau này cô sinh đứa bé còn phải dựa vào nhóm người học cứu này, với lại những người đó cũng thành tâm muốn tốt cho cô.
Lưu Diệp ngồi trước mặt anh, cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Ngược lại động tác Khương Nhiên rất nhanh, ngay sau đó anh liền đẩy sách sang một bên, bước vài bước đi đến trước mặt cô, vén áo cô lên, trước khi Lưu Diệp kịp phản ứng lại, Khương Nhiên đã trực tiếp áp tai lên bụng cô rồi.
Lưu Diệp bị dọa mà hơi lui lại, Khương Nhiên lại ôm eo cô, nghi hoặc hỏi: "Sao anh không cảm thấy nó?"
"Nó nào cơ?" Lưu Diệp hỏi rồi mới hiểu được, cô vội giải thích: "Đứa bé còn quá nhỏ mà, phải mang thai lâu mới cảm thấy được... Không phải anh xem trong những sách này đấy thôi..."
"Anh xem mà không hiểu." Khương Nhiên thẳng thắn nói cho cô: "Lý luận rõ ràng, nhưng lại quá thần kỳ rồi..."
Anh cúi xuống, lúc này anh mới đứng thẳng lên chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bụng của cô, thật như giống em bé nhìn thấy đồ mới lạ vậy, tràn ngập tò mò và chờ mong.
Rốt cục thì anh tựa như không chịu nổi sức hút, vươn tay ra, thật cẩn thận mà phủ lên bụng cô.
"Không cần dịch nuôi cấy mà vẫn có thể mang được một sinh mệnh sao? Không phải ở trong dụng cụ, mà chỉ thông qua cái bụng này là có thể có đứa bé rồi sao?" Anh cau mày, dường như sa vào câu đố bí ẩn: "Gien của anh và em cùng hòa vào nhau, tạo nên một cái hoàn toàn mới, thế giới này chưa bao giờ có người... Bất kỳ trang thiết bị nào cũng không thể phá giải được, nhưng bụng của em lại có thể làm được..."
Lưu Diệp thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, sự hiểu biết của cô về chuyện mang thai cũng có quan hệ chặt chẽ với cảm giác có đứa bé.
Nhưng ánh mắt Khương Nhiên nóng bỏng như vậy, quả thực nóng đến mức chọc thủng một lỗ trên bụng cô mất.
Anh lại phủ tay lên một lần nữa, lần này anh vô cùng cẩn thận quan sát bụng của cô, nhưng dường như có chút không rõ, anh cũng vươn tay sờ sờ, nhưng động tác sờ quá nhẹ nhàng, quả thực giống như đang gãi ngứa.
Lưu Diệp thấy ngứa, cô vội vàng đẩy tay anh ra, hỏi: "Khương Nhiên, đừng nói mấy điều này, những người ở bên ngoài đó, người của tổ điều trị anh định làm gì bây giờ?"
Vẻ mặt mong mỏi của Khương Nhiên lập tức phai nhạt bớt, sau một lúc anh mới trả lời: "Lát nữa anh sẽ nói chuyện với bọn họ."
Lưu Diệp còn tưởng rằng thế giới này đã không còn ai có thể đe dọa được Khương Nhiên, vừa rồi cô còn đang lo lắng Khương Nhiên có thể trong cơn tức giận mà xung đột với những người đó hay không.
Bây giờ xem ra mình lại suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay cả biểu cảm của anh không tình nguyện như thế, Lưu Diệp cô cũng sờ đầu anh, thật là kỳ lạ, người này đã từng mang binh đánh giặc...
Lưu Diệp luôn luôn có một loại cảm giác không chân thực, nhưng giọng điệu cũng tự nhiên mềm mỏng hẳn, dường như vỗ về mà nói với anh: "Bọn họ cũng có ý tốt, coi như vì đứa trẻ thôi..."
Vốn cô cũng hơi do dự, ở thế giới trước kia cũng chưa từng nghe nói chuyện khi mang thai thì vợ chồng phải chia giường ngủ cả, nhưng nghĩ tới tinh lực của Khương Nhiên và tình huống kia, Lưu Diệp thật lòng cảm thấy trong bụng mình còn có …, vẫn nên an toàn là trên hết đi...
Khương Nhiên lại không nói gì, không phải anh không rõ lý lẽ trong đó, có lẽ có chút không cam lòng, nhưng đến khi lắng xuống, lại rất nhanh thấy hợp tình hợp lý, mà cũng bắt đầu giải quyết một loạt chuyện liên quan đến việc cô mang thai, ví dụ như công bố tin tức ra ngoài, còn cả vấn đề an ninh nữa.
Một khi làm việc, Khương Nhiên như thay đổi thành người khác vậy, quả thực là một bộ máy móc vận hành rất tinh vi, hiệu suất cao khác thường, nhưng cũng không có tình cảm.
Lưu Diệp vừa thấy anh bận rộn, cũng vội tạm biệt rồi rời đi.
Lúc trở về, Lưu Diệp liền phát hiện con đường cực kỳ bằng phẳng lúc trước mình đi qua đã sớm bị người ta trải lên gì đó giống như thảm thật dày, hai bên đều có hàng rào chắn dường như đang làm biện pháp bảo vệ.
Mấy bậc thang kia lại càng thú vị, lúc trở về đã chẳng còn bậc nào cả, cô cũng không hiểu những công binh này làm như thế nào trong thời gian ngắn vậy, quả thực biến tất cả những nơi cô có thể đi đến thành đất bằng thoải mái dễ chịu.
Lưu Diệp quả thực cũng phải bội phục quân đội nhà họ Khương chuyện bé xé ra to, mình chỉ là tới thăm Khương Nhiên một lúc, bọn họ có thể làm đường thông đạo nhanh tới như vậy...
Mà còn khoa trương hơn không phải điều này, sau khi Lưu Diệp trở lại Hạ cung không bao lâu thì quân đội nhà họ Khương đã công bố tin tức cô mang thai ra ngoài.
Không nói đến những người luống cuống tay chân tranh nhau đưa tin trực tiếp này, ngay cả người ở liên bang chính phủ cũng tự thân gọi điện thoại chúc mừng cô.
Mậu Ngạn Ba lại càng nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói trong điện thoại: "Người có đứa bé vẫn tốt, tôi nên vì người mà cảm thấy phấn chấn, chỉ cần người hạnh phúc, hạnh phúc của tôi có là gì đâu chứ..."
Lưu Diệp buồn nôn đến mức hàm răng cũng mỏi, mà rất nhanh đến khi cô mở ti vi lần nữa, thì thấy trong đó quả thực như chúc mừng chuyện lớn gì đó, cho dù là người chủ trì thay quần áo màu sắc rực rỡ, hay là nhóm người tổ chuyên gia vui mừng nhướng mày, bọn họ đều bàn luận chuyện trẻ sơ sinh đã đến.
Mà mọi người đều chắc chắn cô nhất định sẽ sinh con gái, mà còn rất nhanh có thể sinh ra một bé gái khỏe mạnh vui vẻ!
Lưu Diệp thật có lòng muốn gọi cho các chuyên gia này một cú điện thoại, nhắc nhở bọn họ một câu dù sao đứa bé cũng phải ở trong bụng mẹ mười tháng đấy, bọn họ cho rằng đây là gà mái đẻ trứng sao, ngay lập tức có thể thấy gì đó hay sao?
Nhưng đối với thế giới thuần nam này mà nói, Lưu Diệp lại sớm có dự liệu với những chuyện lung tung này, thì khi cô chuyển kênh xem phản ứng của các nơi, Lưu Diệp bỗng chú ý tới một tin tức khác cực kỳ đặc biệt.
Đài địa phương nào đó đang phát chương trình đoán trước công chúa điện hạ tương lai một cách sôi nổi, mấy người được gọi là chuyên gia di truyền học đang dùng máy tính để tổng hợp bề ngoài của công chúa tương lai.
Những thứ kia thì thôi, nhưng vấn đề người cha không chỉ có Khương Nhiên là một lựa chọn, lại còn có một số người Lưu Diệp biết hoặc không biết.
Quan Chỉ, Sở Linh gì đó đều nổi danh trên danh sách, những chuyên gia này lại dùng các loại số liệu tổ hợp, đời sau của những người đó sẽ thành dạng gì, ví dụ như lông mi Sở Linh quá dày, ánh mắt Quan Chỉ quá lạnh lùng... Môi quá mỏng...
Cái gì mà khuôn mặt Mậu Ngạn Ba không đủ lý tưởng... Hay là gia tộc chỗ nào tốt hơn, nhưng vóc dáng có thể quá lùn hay không... Mà tham tiền cũng là hạng yếu kém, nếu như bị di truyền, cũng rất đau khổ...
Vì thế chọn tới chọn lui, sau cùng các chuyên gia này không thể không cho ra một tin tức làm cho người ta tuyệt vọng.
Vẫn là gen của Khương Nhiên tốt nhất, tuy rằng có hơi bạo lực!!
Đúng vậy!!
Diện mạo không gì sánh được đâu, không có đâu!!
Công chúa điện hạ có được gen của Khương Nhiên, hình ảnh kia vừa xuất hiện, đừng nói người chủ trì của những chuyên gia này, ngay cả Lưu Diệp ngoài màn hình cũng bị làm cho ngây người!!
Đó chắc chắn là nam nữ đều xơi, nhất định là diện mạo xinh đẹp khiến người ta đi tìm chết!!
Ngoại hình Khương Nhiên như vậy vốn đã vô song rồi, bây giờ tới phiên bản nữ, cho dù là đường nét thanh tú, hay là dáng người đầy đặn...
Lưu Diệp thân là phụ nữ, cũng bị gương mặt bé gái kia mê hoặc, nếu chỉ muốn xinh đẹp thì thôi, nhưng vấn đề là con gái có khí chất của Khương Nhiên cơ!!
Đó chắc chắn là kiểu nữ vương chính thống mà!!
Vì thế cho dù trước kia Khương Nhiên khiến người ta ghét bao nhiêu, vô nhân tính cỡ nào, nhưng sau khi đài kia thông báo tin tức rồi, rất nhanh bức vẽ tổng hợp của công chúa không có danh tiếng gì kia lập tức nổi tiếng, bắt đầu vẫn là mấy đài giải trí lại chuyển một chút, mấy vị chuyên gia đang nhìn, nhao nhao che miệng nói, nếu vợ tương lai của mình lớn lên như thế, vậy bọn họ sẽ cảm thấy mình như đang nằm mơ...
Nhưng dần dần sự hứng thú lại thay đổi, ở một đài giải trí nào đấy, có một chuyên gia nhìn đến bức vẽ tổng hợp kia rồi kích động đến nỗi tay cũng run run, cũng không quan tâm có phải đang thu hình hay không, không ngừng xoa xoa tay, thất thường mà nói: "Ôi chao, bà xã tương lai của tôi như thế này à? Thật là tốt quá..."
Lưu Diệp xem mà muốn tìm người đó ngang ngược quát tên lưu manh mặt phân chó này!
Cho nên đợi buổi tối Khương Nhiên trở lại Hạ cung, thì thấy Lưu Diệp rầu rĩ không vui.
Quả thực Lưu Diệp rộn lòng muốn chết, không riêng gì chương trình giải trí đang phát bức vẽ tổng hợp kia, bây giờ ngay cả xu hướng chính của truyền thông cực kỳ đứng đắn, cũng coi bức tranh kia là diện mạo tiêu chuẩn của công chúa tương lai mà tuyên dương không e dè, hơn thế các kiểu đàn ông không phải chảy nước miếng thì là xấu hổ e lệ, xua tay, lắc đầu, nói nhỏ, ôi chao người này... Quá đẹp... Nếu làm bà xã... Thật sự hơi... Khà khà khà...
Lưu Diệp vốn thấy buồn nôn, bây giờ lại càng ghê tởm không chịu nổi, đứa bé còn chưa được sinh ra đã khiến người ta có ý dâm rồi!
Tại sao lại quá đáng như vậy chứ?
Vào lúc ăn cơm, cô vừa ỉu xìu và cơm, vừa xem những người đó trong tivi, tức giận ồn ào: "Những người này là có ý gì đây, em có nói em sẽ dùng con gái của mình làm người cung cấp gien sao? Đùa giỡn cái gì chứ... Còn đang ở trong bụng em, bọn họ đã có suy nghĩ xấu xa, thật tức chết em mất..."
Trái lại cảm xúc Khương Nhiên rất ổn định, không nhanh không chậm gắp thức ăn cho Lưu Diệp, chỉ khi nghe thấy tên người phát thanh trên radio, anh mới ngẩng đầu liếc mắt lướt qua một cái, sau đó tiếp tục gắp thức ăn cho Lưu Diệp.
***********