Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 71



Edit: rinnina
Beta: nguyenthituyen

Sau khi Lưu Diệp làm xong những thứ kia, thì nghiêng đầu nhìn Tộc trưởng giả đó, lúc cô ở hội nghị đã sớm rèn luyện qua, mặc dù miệng mồm không có lanh lẹ cho mấy, nhưng lúc quở mắng người khác thì khí thế cũng không yếu chút nào cả.

Cô cũng hùng hồn nói: "Bây giờ những người này đã được trói lên, các người có cần dùng quyền cước đấm đá bọn họ hay không, hay là người của tây liên bang các người, dù đã bị trói, nhưng mà các người cũng không chọc nổi quân của nhà họ Khương!"

Lúc cô nói ra mấy lời như vậy, những người đó cũng không có trả lời, ngay cả Tộc trưởng giả đó cũng không lên tiếng.

Lưu Diệp cũng tức giận thở hổn hển đi vào trong xe.

Ngược lại, là Mậu Ngạn Ba thừa dịp những người đó giương mắt nhìn, vội vàng cẩn thận cất quyển sách kia vào trong ngực, rồi anh ta đưa mắt nhìn Lưu Diệp lên xe, lúc xe Lưu Diệp chạy đi xa, anh ta còn lưu luyến không rời mà nhìn theo.

Lưu Diệp nói có hình có dạng, thật ra thì cô cũng vô cùng sợ, mặc dù đi vào trong xe rồi cô vẫn chú ý tình huống bên ngoài, ngộ nhỡ nếu có người nào bị đánh nữa, thì cô sẽ cố gắng đi ra ngoài giúp một tay.

Cũng may là những người tây liên minh kia cũng có chút nể mặt của cô, mặc dù cô cũng không biết mình có mặt mũi gì, thế nhưng những người tây liên minh kia không giống với đám Hải Tặc đã từng bắt cóc cô, tuy bắt cóc nhưng cũng có chút văn minh.

Từ lúc cô nổi giận, những binh lính tây liên minh kia cũng không dám động tay động chân đánh bọn Quan Chỉ nữa.

Đội ngũ trước đó, Lưu Diệp nhớ rất rõ ràng, ban đầu lúc cô viếng thăm ở Phỉ Nhĩ Đặc, nhưng mà chỗ này lại không giống với chỗ lúc trước.

Lối đi này rõ ràng là cho thấy đang đi vào trong dãy núi, hơn nữa lúc trước khi cô đi nước ngoài, kiến trúc xây nhà của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc rất lớn, nhưng mà nhà cửa ở nơi này đều rất thấp bé.

Hơn nữa không chỉ thấp bé mà những căn nhà này phần lớn là xây ở trong núi, lúc đầu còn có một đường có thể đi, chờ đến lúc sau con đường bắt đầu cong cong quẹo quẹo, quả thực giống như mê cung vậy.

Hơn nữa lúc Lưu Diệp ở trong xe, cô kiểm tra cơ thể của mình, thì cô phát hiện quần áo mình đều còn nguyên, duy chỉ có sợi dây chuyền của mình đã bị lấy đi từ lúc nào.

Cô vốn đang gửi hi vọng trên sợi dây chuyền của mình, cô nghĩ sợi dây chuyền Khương Nhiên cho cô đeo nhất định có chức năng định vị nghe lén.

Giờ lại phát hiện sợi dây chuyền sớm không còn, Lưu Diệp cũng có chút mất mát.

Hơn nữa trong lúc chờ đợi, Lưu Diệp cũng thấy thiếu thốn, trước thì không muốn thấy người khác chịu khổ, cho nên mới phát ra một chút nóng nảy, nhưng bây giờ vừa yên lặng xuống, cô lại càng nghĩ càng sợ.

Cũng không biết mình sẽ đối mặt với những gì, lúc cô đang ngồi suy nghĩ miên man như vậy thì cuối cùng xe lái vào một cửa chính.

Tòa nhà đó được xây sát vào núi, Lưu Diệp để ý đến bọn Quan Chỉ cũng bị bỏ lại bên ngoài, chỉ có cô đi theo tộc trưởng giả đó vào trong núi.

Hơn nữa đi vào chỗ sâu hơn, xe cũng không cách nào chạy tiếp.

Lưu Diệp được những người đó mời xuống xe, hình như chỗ này đã đào rỗng nửa ngọn núi mà xây lên, bốn bề đều có thiết bị chiếu sáng.

Hơn nữa người cũng ít hơn tưởng tượng của Lưu Diệp, trừ những binh lính ở ngoài cửa ra, Lưu Diệp đã cẩn thận chú ý cho đến lúc đi vào, giống như bốn phía cũng chỉ giữ lại mấy nhân viên vận chuyển bình thường thôi, binh lính canh chừng cô cũng chỉ có mấy người.

Tộc trưởng giả dẫn cô đi vào trong.

Trong lòng Lưu Diệp không ngừng đánh trống, không biết mình sẽ bị đưa đến nơi nào, chỗ này giống như hang chuột, đừng xem nó có nhiều chỗ rất lớn, nhưng càng đi vào thì không gian càng nhỏ, cho dù có thiết bị chiếu sáng, nhưng mờ mờ ảo ảo vẫn cảm thấy vô cùng u ám.

Cô không biết có phải mình bị vua chuột bắt đi làm vợ không.

Theo thông lệ mà nói, tình huống cô như thế không bị người ta thay phiên cưỡng hiếp, đã là vô cùng may mắn.

Đi hơn 10' sau, cuối cùng bọn Lưu Diệp cũng đi tới đích.

Lưu Diệp vốn tưởng rằng đó là một nơi đặc biệt kinh khủng gì đang chờ đợi cô nên là lúc cửa vừa mở ra, Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc trong truyền thuyết kia sẽ dữ tợn đi ra, kéo lấy cô, sau đó không nói cái gì mà xé quần của cô ra, rồi ấy ấy với cô.

Kết quả sau khi cửa gỗ đơn giản kia được mở ra, đừng nói là người, sau khi Lưu Diệp đã nhìn thấy bên trong thì đừng nói là người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, ngay cả con chuột cũng không có.

Tộc trưởng giả đó cũng không đi theo vào, sau khi Lưu Diệp đi vào tìm một vòng, thì phát hiện ở trước mặt cô trừ một màn ảnh máy vi tính giống như đồ vật, thì cái gì cũng không có.

Cô đang buồn bực thì liền nhìn thấy màn ảnh đó chợt lóe, rất nhanh một giọng nói từ máy truyền ra.

Giọng nói kia rất kì lạ, giống như là ghép vậy.

"Ngài khỏe chứ."

Đối phương còn rất có lễ phép .

Lưu Diệp tìm một vòng trái phải, cuối cùng đặt tầm mắt của mình ở trên màn ảnh máy vi tính đó, đúng là đồ chơi này phát ra tiếng, rốt cuộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc này có bao nhiêu thần bí mà lúc này cũng không chịu lộ diện?

Lưu Diệp hơi sững sờ. . . . . .

Trong lúc cô ngây ngẩn, đối phương lại mở miệng nói chuyện tiếp, hơn nữa lời nói đó rất không được người khác ưa nổi: "So với tưởng tượng của tôi thì ngài còn thua xa hơn rất nhiều, tôi cho là phụ nữ sẽ càng nhã nhặn một chút. . . . . ."

Mẹ nó!

Lưu Diệp không nhịn được liếc mắt, vị này là anh em thất lạc bên ngoài của Khương Nhiên sao. . . . . .

Sao phẩm hạnh của những kẻ này lại xấu đến như vậy, ban đầu Khương Nhiên cũng đã nói, cái gì mà người yêu lí tưởng của anh em còn tha xa hơn nhiều...., nhưng mà nói cũng nói tên Khương Nhiên kia cũng xxoo mình không ít chút nào. . . . . .

Vị này cũng có dáng vẻ đạo đức như thế, tất cả đều đã bắt mình tới, lại há mồm nói cách tưởng tượng của tôi một đoạn dài! !

Mẹ nó!

Tôi có cầu xin các người không? ! Là các người bắt tôi đến mà!

Lưu Diệp thật muốn trả lời anh ta một câu, biết vì sao không gặp được cô gái lý tưởng của anh không? !

Bởi vì Ngũ Hành của anh thiếu đức đó! !

Nhưng người ta chiếm ưu thế, Lưu Diệp cũng không dám lên tiếng, ngược lại đối phương làm như rất quan trọng, cũng không thấy có người, ngay cả giọng nói cũng do máy móc ghi lại, những lời đó vừa nói xong, thì rất nhanh trong đầu Lưu Diệp hiện lên một khuôn mặt đàn ông cứng nhắc khô khan.

"Nhưng vẫn phải xin ngài bầu bạn cùng với tôi, cùng tôi sinh ra người thừa kế tương lai của tây Liên Bang."

Lưu Diệp im lặng, mình cũng bị bắt tới đây rồi, người này nói mấy lời không cởi quần này đúng là thúi lắm.

Cô cũng không lên tiếng, đối phương cũng không nói gì khác, cảm giác hình như hai người đều có chút lúng túng.

Hơn nữa rất nhanh màn ảnh đó lại chợt lóe lên, sau đó thì không có tiếng nữa rồi.

Ngược lại tộc trưởng giả đó đi vào rất nhanh, cung kính mời cô ra ngoài.

Lưu Diệp thấy không được tự nhiên, không hiểu những người này thần thần bí bí rốt cuộc là muốn làm gì.

Dù là cô có bị cường bạo, nhưng cũng đừng hù dọa cô như vậy được không! !

Lúc Lưu Diệp theo tộc trưởng giả đó trở về, cuối cùng thì không nhịn được hỏi một câu: "Người mới vừa rồi là Tộc trưởng của các người ư, rốt cuộc anh ta muốn gì, muốn sinh con với tôi sao? Nhưng sao anh ta lại không lộ diện?"

Chẳng lẽ anh ta có bản lãnh lấy trinh tiết của người ta ở ngoài ngàn dặm sao?

Không biết tộc trưởng giả kia từ khi sinh ra đã có khuôn mặt cười một mình hay chưa, lúc trả lời cô, tộc trưởng ấy lại áy náy cười một cái: "Rất xin lỗi, Điện hạ, Tộc trưởng đại nhân không thích có tiếp xúc thân thể với người khác, nếu cần mang thai, đại khái cần phải mượn bên ngoài trợ giúp, chỉ là xin ngài yên tâm, đã có chuyên gia phụ trách việc này, vào lúc thích hợp, sẽ tiến hành giải phẫu cho ngài."

Lưu Diệp ngửa đầu nhìn đỉnh đầu một chút, cho nên nói rừng lớn loại chim nào cũng có. . . . . .

Cô cho là mình đã gặp được vô số điều kì diệu, nhưng đến lúc này, còn có một kiểu trải nghiệm mới vô cùng phong phú như vậy, thật vờ lờ!

Tội phạm bắt cóc không thích tiếp xúc thân thể kìa! ! !

Muốn dùng thủ đoạn khoa học để cho cô mang thai! !

Cô cũng không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với chuyện này, là nên may mắn mình sẽ không bị cưỡng bức, hay là nên ghê tởm việc mang thai như vậy. . . . . .

Chỉ là cô đã là thịt trên thớt người ta, cô cũng không muốn phản kháng quá nhiều.

Năm đó lúc cô bị Khương Nhiên nhốt, tinh thần không chỉ bị sa sút, lại vì không muốn Khương Nhiên tổn thương, cô còn nỗ lực lấy lòng Khương Nhiên đấy.

Cảm giác kia giống như trèo lên con ma vậy.

Như bây giờ Lưu Diệp cũng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất không trèo lên con ma nữa.

Việc khiến Lưu Diệp không hiểu là, tộc trưởng giả cũng không trực tiếp đưa cô đi ra bên ngoài gặp bọn Quan Chỉ, cũng không đưa cô đi nhốt riêng, mà là đưa cô đi đến một chỗ giống như phòng điều khiển trung ương.

Ở đó, Lưu Diệp nhìn thấy vô số màn ảnh hiện lên con số, còn có một chút hình ảnh.

Thậm chí còn các đồng hồ đo chuyên môn bắt tin tức TV.

Cô tò mò đi tới thì nhìn thấy có một góc đặc biệt đang phát những tin tức kia, mà ở dưới bàn điều khiển có nhân viên chuyên môn làm việc, căn cứ vào tin tức mà phân tích ghi chép.

Lúc này cả truyền thông như nổ tung, vô số ký giả người chủ trì đều loạn xì ngầu thông báo lung tung, cái gì theo tin tức đáng tin, nữ vương điện hạ ở Lạc Nhật Sơn Mạch bị phục kích. . . . . .

Cái gì nghe nói sự kiện lần này là bày kế tỉ mỉ. . . . . .

Cái gì nghe nói tây liên minh đã bày tỏ sự khiếp sợ. . . . . .

Cái gì nghe nói sự kiện lần này không liên quan Hải tặc Lưu Ly Hải, bởi vì Hải Tặc đã bị tiêu diệt. . . . . .

Tất cả báo cáo đều là không có dinh dưỡng. . . . . . Ở góc độ Lưu Diệp mà nói, chỉ là một đám con ruồi ong ong la hoảng mà thôi.

Hơn nữa hiện tại Lưu Diệp chỉ quan tâm đến một người, cô chỉ muốn biết lúc Khương Nhiên biết chuyện này thì sẽ có tâm trạng gì.

Anh sẽ rất lo lắng đúng không?

Quả nhiên xen lẫn trong đống tin tức có một người phát ngôn của Quân của nhà họ Khương, người nọ mặc quân phục Quân của nhà họ Khương, anh ta nhìn ống kính với một sắc mặt rất nặng nề, phát biểu: "Dù đối phương là ai, có mục đích gì, phe ta đều quyết liệt yêu cầu đối phương có thể khắc chế hành vi của mình, không cần làm ra bất cứ hành động gì tổn thương dến con tin, phe ta bằng lòng tiến hành đàm phán với đối phương. . . . . ."

Lưu Diệp không cách nào nhìn thấy nét mặt Khương Nhiên, nhưng lòng của cô vẫn không tự chủ được thắt lại, Khương Nhiên đang yếu thế sao?

Cô nghĩ đến những lời đó trước khi chia lìa của mình và Khương Nhiên, còn có hành động thân mật đêm đó của bọn họ.

Lúc cô suy nghĩ lung tung những điều kia, tộc trưởng giả cầm một món đồ đưa cho cô.

Lưu Diệp buồn bực lấy qua, chỉ thấy đó là phần viết bản thảo diễn giải ngay ngắn nắn nót, chỉ nhìn sơ qua, sắc mặt Lưu Diệp lập tức thay đổi.

Cô nghiêm mặt nhìn tộc trưởng giả.

Người nọ cười nhẹ nói: "Đây là một ít công việc ngài cần làm, xin Điện hạ cần nói tốt cho chúng tôi trên bàn đàm phán một lát, nếu như không thể, đại khái những người đi theo ngài sẽ phải chịu khổ."

Lúc nói chuyện, Lưu Diệp đã nhìn thấy thanh niên văn nghệ Mậu Ngạn Ba bị trói chéo tay đi ra.

Tất nhiên Mậu Ngạn Ba cũng thấy cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Trong nháy mắt Lưu Diệp liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải bọn Quan Chỉ, lần này cô yên tâm hơn nhiều.

Cũng trong nháy mắt đó mà Mậu Ngạn Ba sinh ra một hiểu lầm xinh đẹp, lúc Lưu Diệp thấy anh rõ ràng đã xúc động, sau đó cô lại lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm rất nhanh, là bởi vì nhìn thấy anh ta bình yên vô sự cho cô nên yên lòng sao?

Ánh mắt của anh ta biến thành nóng bỏng.

Lưu Diệp cũng không biết thanh niên văn nghệ đã như bị mê hoặc mà ngổn ngang trong gió rồi, trong lòng cô chỉ nghĩ đến những việc khác, ở trong lòng không ngừng suy nghĩ, hơn phân nữa những người này đều nhìn thấy cô nhìn nhìn bảo vệ Mậu Ngạn Ba, mới quyết định lấy Mậu Ngạn Ba tới uy hiếp cô trước.

Mặc dù Mậu Ngạn Ba bị đánh mấy cái, cô cũng không đau lòng, chỉ là vì để trán đánh Mậu Ngạn Ba xong lại kéo Quan Chỉ đến đánh, cô cũng chỉ do dự một chút, nói rất nhanh: "Được rồi, tôi sẽ tận lực làm theo."

Những người của tây liên bang kia vừa thấy Lưu Diệp chịu phối hợp nên đã đưa cô tới trước một màn ảnh rất nhanh.

Cái màn ảnh này cũng không giống với những cái trước, chỉ mặt ngoài lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn là hình cung, vị trí cũng cao hơn một chút.

Người cô không cao, lúc nhìn thấy hình ảnh bên trong thì cô ngẩng đầu lên.

Rất nhanh điện thoại video đã được kết nối.

Không lâu thì đã kết nối được với Khương Nhiên, rất nhanh hình ảnh của anh xuất hiện ở trước mặt cô.

Hình ảnh lớn hơn người thật gấp mấy lần, dù biểu lộ bất kì hành động gì cũng sẽ bị phóng lớn lên, cô cho là lúc gặp mặt, nhất định là Khương Nhiên sẽ vô cùng kích động.

Nhưng lúc này cô nhìn thấy là Khương Nhiên không có một vẻ mặt gì.

Đúng! Từ trước tới nay Khương Nhiên luôn là người tỉnh táo!

Càng gặp vấn đề, Khương Nhiên càng tỉnh táo đáng sợ!

Cô phải học tập anh!

Lưu Diệp hít sâu một cái, rồi tự nói với mình phải tỉnh táo lại, nhưng đôi mắt cô vẫn đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào.

"Khương Nhiên. . . . . ." Cô hô một tiếng, sau đó cô cúi đầu nhìn qua tờ giấy đưa ra điều kiện trên, cô không biết nên mở miệng làm sao.

Ngược lại là tộc trưởng giả đó mỉm cười mở miệng, mặt khiêm nhường nói với Khương Nhiên: "Thân vương điện hạ, lần này thật sự là đường đột, đây tất cả đều là bởi vì Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc rất yêu mến nữ vương điện hạ, hi vọng có thể cùng Thân vương điện hạ trở thành vương phu. . . . . . Nhưng chuyện đã như thế, tây liên minh chúng tôi rất muốn được Thân vương điện hạ đồng ý, nếu như có thể cùng nhau phát biểu thông báo, đó là tốt nhất. . . . . . Dĩ nhiên ngài vẫn là vương phu thứ nhất của nữ vương điện hạ như cũ."

Tộc trưởng giả nói xong, thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Diệp.

Lưu Diệp hít sâu một cái, mặc dù đối phương lấy Mậu Ngạn Ba uy hiếp cô, nhưng cô lại biết, những người này muốn để cho cô nói với Khương Nhiên, giống như thêm dầu vào lửa, cô tiếp xúc với Khương Nhiên lâu như vậy, sao lại chịu uy hiếp của những người này?

Lưu Diệp cũng không dựa theo nội dung của tờ giấy kia, mà là dè dặt nói: "Bọn Quan Chỉ cũng đang bị nhốt đấy. . . . . ."

Tộc trưởng giả ho khan một tiếng rất nhanh.

Lưu Diệp biết đó là đang cảnh cáo cô.

Ánh mắt của cô hồng hồng, dừng lại một lúc lâu mới tiếp tục nói: "Một lát tôi sẽ phát biểu thanh minh. . . . . ."

Điều kiện trên tờ giấy kia rất nhiều, nhưng kết lại một câu là chỉ câu xin hãy phối hợp.

Nhưng mấy chữ đơn giản kia chỉ dừng ở bên khóe miệng, cô cũng không có cách nào nói ra được.

Môi của cô giật giật, nhưng ngay cả một chút hơi sức để lên tiếng cô cũng không có, giọng nói ngày càng khàn thêm.

Dù là tình huống như vậy nhưng cô cũng hiểu, bất kể mình có bằng lòng hay không, cũng sẽ bị bắt nói, nhưng vẫn không muốn nói mấy lời bất đắc dĩ này cho Khương Nhiên. . . . . .

Nhất là ở trước mặt anh, cô chỉ cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của anh.

Khương Nhiên cũng rất nhanh dẫ nhìn rõ tất cả nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ phối hợp."

Giọng nói của anh rất lạnh, vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.

Lưu Diệp nghe anh nói xong, thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhưng mà tầm mắt của anh rơi xuống rất nhanh, Lưu Diệp có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang rơi trên mặt cô, vô cùng lạnh lùng.

Người đàn ông ở bên gối mình nhẹ nhàng trò chuyện, mỉm cười vuốt tóc mình hôn mình, ngay lúc này ở bên kia màn ảnh, mặc quân phục thẳng nếp, nhìn mình không có bất kỳ tình cảm gì.

************

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv