Editor: Mộc Du
BeTôi: Niệm Vũ
Lưu Diệp nhìn thấy Khương Nhiên như vậy, có chút 囧囧.
Cái cảm giác đại ma đầu ở bên ngoài là chồng mình khiến cho Lưu Diệp cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Bởi vì từ sau khi hai người bắt đầu chung sống hòa thuận thì Khương Nhiên không để cho cô nhúng Tôiy vào bất kì công việc nhà nào nữa, mà Lưu Diệp cũng chẳng có cơ hội được đụng Tôiy vào công việc nhà, vì mặc dù là ở trong Hạ cung có máy móc dành riêng cho việc dọn dẹp vệ sinh, nhưng vẫn không thể đáp ứng được tính cách quá ưa sạch sẽ của Khương Nhiên, có nhiều nơi Lưu Diệp còn không nghĩ rằng là phải quét dọn nó, thì Khương Nhiên đã tự dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Quan trọng hơn chính là Khương Nhiên này có tác phong quân đội, tất cả mọi thứ đều phải ngay ngắn và trật tự.
Còn Lưu Diệp thì lại chính là người hời hợt, nhớ năm ấy, lúc còn ở trường học, cô hay toàn nằm trên giường ăn hoa quả với đồ ăn vặt, giờ đã thành thói quen, thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi, cô chỉ thích vừa nằm ở trên giường vừa ăn rồi xem một số tin tức để thư giãn đầu óc.
Một lần hai lần Khương Nhiên cũng không nói gì, nhưng Lưu Diệp phát hiện, chẳng cần biết cô có ăn rơi vãi ra giường hay không thì sau khi cô ăn, ngay hôm sau, Khương Nhiên chắc chắn sẽ đổi tất cả ga giường, kể cả vỏ gối cũng không bỏ qua.
Lưu Diệp cũng không ngốc, lập tức nhận ra Khương Nhiên rất để ý việc cô ăn uống trên giường, chỉ là anh vẫn chịu đựng, không muốn nói ra mà thôi.
Lưu Diệp nhanh chóng sửa cái tật xấu đó, cuộc sống của cô đã quen tùy ý rồi nhưng lại sống cùng người quen kiểu sinh hoạt trong quân đội, thật ra cũng có chút xung đột.
Đặc biệt là đàn ông và phụ nữ có rất nhiều điểm khác nhau, từ trước tới nay Khương Nhiên vẫn luôn mặc độc một kiểu quần áo, nếu như cần đổi thì anh phải đi ra tủ quần áo ở bên ngoài chọn, rồi lại vào Hạ cung thay đồ.
Lưu Diệp thì không giống như vậy, cô để rất nhiều quần áo khác nhau trong Hạ cung, mỗi lần mặc đều thay đổi, hôm nay mặc cái này ngày mai mặc cái kia, không cần mỗi lần muốn mặc đồ gì cũng phải đi tới tủ quần áo ở ngoài chọn, bởi vì tủ quần áo đó quá lớn cũng quá nhiều, hơn nữa cô đã đặt tất cả đồ mình thích mặc trong Hạ cung cả rồi.
Nhưng sau đó Lưu Diệp phát hiện, lúc mới đầu thì Khương Nhiên cũng không nói gì, tuy nhiên, khi cô tìm những quần áo kia để mặc thì chợt nhận ra những bộ quần áo đó đã sớm bị Khương Nhiên treo lại trong tủ quần áo rồi.
Lưu Diệp biết Khương Nhiên không muốn cô để đồ lung tung. . . . . .
Cũng không phải là tự nhiên cô lại sinh ra những thói quen đó, mà là từ nhỏ đến lớn nhà cô ở đều rất nhỏ, nên sinh ra thói quen cứ đặt đồ gần trong tầm Tôiy, nếu như mỗi lần muốn thay quần áo cô đều phải dạo cái tủ quần áo như cửa hàng bách hóa đó một vòng, vậy chẳng phải mệt chết cô rồi ư?
Cho nên Lưu Diệp cũng không nói gì, tiếp tục tìm những bộ quần áo cô thích ở trong tủ quần áo to như cửa hàng bách hoá kia, rồi đặt trên ghế, cứ bày ra như vậy.
Thật ra hành động này cũng coi như là có chút khiêu khích, nhưng mà hai người sống chung với nhau đâu thể tránh khỏi việc‘muỗng không đụng vào nồi’ (*)
(*) Tranh cãi, mâu thuẫn.
Kết quả, vào một ngày nào đó, khi cô về Hạ cung thì thấy nhà mình có thêm một tủ quần áo, còn quần áo của cô đã được treo gọn gàng trong tủ.
Bây giờ, mặc dù hai người đã rời khỏi Hạ cung, nhưng những thói quen đó vẫn còn được giữ gìn.
Nhìn Khương Nhiên cầm khăn lau hết chỗ nọ đến chỗ kia, Lưu Diệp cũng ngoan ngoãn ngồi ở trên giường.
Dù bên ngoài nói Khương Nhiên là người chủ nghĩa bá quyền (*) thế nào, thì từ nhỏ đến lớn Khương Nhiên vẫn chưa từng để ai hầu hạ, lúc ở Hạ cung, chỗ ở của Khương Nhiên cũng rất đơn giản mộc mạc.
(*) Dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác
Về rượu chè ăn chơi, theo lời nhóm Quan Chỉ nói thì Khương Nhiên chỉ tò mò về thuốc lá, còn chẳng có hứng thú gì với rượu cả.
Ăn cơm cũng không kén chọn, quần áo cũng thế, chỉ cần đơn giản và lịch sự là được rồi.
Lưu Diệp đã từng cố ý xem quần áo của Khương Nhiên, trong tủ toàn quần áo rất đơn giản, màu sắc cũng chỉ có ba màu thường thấy: đen, xám và xanh đậm.
Nhưng trái lại, anh có rất nhiều gậy chỉ huy, hơn nữa màu sắc vô cùng tươi sáng, cái nào cái nấy đều được Khương Nhiên cất giữ cẩn thận.
Lúc này Lưu Diệp đang ngồi ở trên giường thì thấy gậy chỉ huy đặt ở mép giường.
Vật kia đỉnh đầu rất nhỏ, ở chỗ Tôiy cầm có cảm giác thô ráp.
Thừa dịp Khương Nhiên đang quét dọn vệ sinh, Lưu Diệp rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán nên cầm lấy gậy chỉ huy của anh coi như là gậy Kim Cô mà chơi đùa, vốn tưởng rằng ở trên giường thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ cô làm cho cây gậy chỉ huy rơi xuống bên giường, cô không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn cây gậy chỉ huy của anh trực tiếp rơi xuống đất, vang lên âm thanh bén nhọn. . . . . .
Lưu Diệp liền trợn tròn mắt.
Khương Nhiên đang phụ trách lau ghế cũng nghe thấy âm thanh này, chờ anh quay đầu lại, đã nhìn thấy gậy chỉ huy của mình rơi xuống đất gãy thành hai đoạn.
Trong nháy mắt, chân mày của anh nhíu lại.
Lưu Diệp cũng sợ hết hồn, cô vội vàng từ trên giường nhảy xuống, nhanh tay nhặt lên.
Đây là cây gậy chỉ huy mà Khương Nhiên thích mang theo bên người nhất. . . . . . Mỗi lần kiểm duyệt quân đội trong Tôiy cũng có nó. . . . . .
Kết quả là động tác của Khương Nhiên còn nhanh hơn cô, anh đã đến dưới giường, trực tiếp cầm gậy chỉ huy bị gãy lên.
Hơn nữa anh vẫn cứ im lặng, trực tiếp mở sọt rác ném cây gậy chỉ huy vào bên trong, trong lúc đó, Khương Nhiên chưa từng nhìn cô lần nào.
Sau đó, Khương Nhiên lại tiếp tục lau chùi cái ghế rồi đặt lại ngay ngắn.
Lưu Diệp rất là sợ, ngồi ở trên giường khẩn trương dịch chuyển cái mông.
Chờ anh làm xong mọi chuyện, cô nhanh chóng mở miệng kiểm điểm: "Khương Nhiên, vô cùng xin lỗi anh. . . . . . Em không ngờ vật kia lại dễ gãy như vậy. . . . . . Em. . . . . . Không nên làm hư đồ của anh. . . . . . Nếu không em đi tìm người làm lại một cái giống như vậy cho anh ha, anh có bản vẽ không. . . . . ."
Lúc này Khương Nhiên mới chịu nhìn về phía cô, anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu, cũng không có nói gì, chỉ hôn lên trán của cô một cái.
Động tác này mang theo một chút cảm giác thân mật, Lưu Diệp vẫn không biết rốt cuộc là anh tức giận hay không.
Có câu suy nghĩ của phụ nữ không dễ đoán, thì với cô, Khương Nhiên mới chính là một bí ẩn, dù hai người có thân mật bao nhiêu, nhưng chung quy, Lưu Diệp vẫn không thể nào đoán được nguyên nhân vì sao anh vui mừng rồi lại không vui vì lí do gì.
Lúc này Lưu Diệp muốn lấy lòng anh, nên rất thuận theo, hai Tôiy ôm cổ của anh, chủ động dán tới.
Vì vậy vụ việc ném hư gậy chỉ huy của Đại Ma Vương cũng đã được giải quyết, chấm dứt ở trên giường.
Mặc kệ ở bên ngoài náo nhiệt thế nào thì Khương Nhiên và Lưu Diệp vẫn chẳng bị ảnh hưởng chút nào, dù những lời chửi mắng vang đầy trời, suy cho cùng, vẫn chẳng có một ai dám đối kháng trực tiếp với Khương Gia Quân, nói trắng ra là: Bạn đừng dại mà trêu chọc những tên lưu manh này, chúng chưa gây chuyện với bạn thì thôi, nếu bạn trêu chọc chúng thật, tuyệt đối không kết thúc dễ dàng được đâu.
Hơn nữa trong đợt sóng lên án công khai này, Lưu Diệp phát hiện, một số gia tộc lớn đều giữ im lặng, không có bất kỳ một gia tộc nào đứng ra lên tiếng.
Cho nên lời chửi mắng cứ giống như ‘tiếng sấm lớn nhưng mưa nhỏ’, mọi chuyện lại trở về bình thường, cuộc sống vẫn như cũ, người dân vẫn lạc quan tích cực nhìn về phía trước, chính phủ vẫn vận hành như cũ, người bị chỉ trích cũng chẳng chết đuối vì nước bọt dư luận mà mỗi ngày vẫn thực hiện tạo người với cô vợ nhỏ của mình.
Chỉ là kể từ sau khi Dã Lang đi, trong lòng Lưu Diệp vẫn luôn trống trải, lại qua mấy ngày sau, rốt cuộc đã đến ngày diễn ra buổi lễ sắc phong nữ hoàng.
Ngày hôm ấy, Lưu Diệp đã chuẩn bị mọi việc thỏa đáng từ rất sớm.
Còn phải đọc lại bài phát biểu sau khi được sắc phong một lượt nữa, lẩm nhẩm học thuộc lòng, nội dung bên trong được viết ra sau trận cãi lộn của hai nguời Mậu Ngạn Ba và Quan Chỉ, đều là những lời nói nhảm nói suông, cái gì mà vì loài người vì nhân dân, cái gì mà tôi sẽ thực hiện chức trách của mình: bảo vệ quyền lợi cho mọi người.
Nhưng mọi người có quyền lợi gì thì Lưu Diệp thật sự không biết.
Hoa tươi, âm nhạc, khắp nơi đều là không khí vui tươi, Lưu Diệp đi theo đoàn xe đi trước.
Khắp nẻo đường không ngừng có người hô tên cô, hoa tươi rải đầy cả đường đi.
Lưu Diệp lập tức hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng đã đến lúc.
Trên đất đã trải thảm dọc theo đường đi, cô đặt chân lên, chỉ cảm thấy chân như nhũn cả ra.
Xung quanh đều là tiếng hoan hô, cô vốn định xoay lại vẫy Tôiy với mọi người, nhưng Quan Chỉ đã gấp gáp thúc giục: "Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa."
Lưu Diệp buộc lòng phải tiếp tục đi lên phía trước.
Nơi diễn ra buổi lễ sắc phong ở rất cao, đây chính là cái đài cố ý xây dựng cho ngày cô lên ngôi.
Hơn nữa, để thể hiện sự cao quý, tất cả các thiết bị chụp ảnh đều không được cao hơn cái đài này.
Khương Nhiên không xuất hiện, chính phủ Liên bang cử một người chuyên trách tới chủ trì buổi lễ lần này.
Lưu Diệp làm theo từng bước: đầu đội vương miện, Tôiy cầm quyền trượng, trên người mang váy áo choàng nhiều lớp, giờ lại tăng thêm sức nặng của vương miện khảm kim cương trên đầu, cô quả thật không thể thở nổi.
Đợi đến cuối cùng mới cần cô đứng lên phát biểu, dĩ nhiên, cô đã sớm thuộc lòng nội dung diễn thuyết.
Lưu Diệp vừa đến trước đài, vừa nhớ lại những nội dung vô ích và vô dụng kia, cái gì mà một năm này đúng là một năm không tầm thường, dưới sự dẫn dắt của chính phủ Liên bang, chúng Tôi đã có được thành tích xuất sắc. . . Cùng đồng lòng góp sức, cố gắng phấn đấu. . . . . . mọi người hãy cùng nhau giành được thành tựu còn to lớn hơn nữa. . . . . .
Đợi tiếng hoan hô ở phía dưới dừng lại, giọng nói khẩn trương của Lưu Diệp mới phát ra, cô hạ thấp giọng theo bản năng.
Sau đó, mỗi lời nói nhỏ nhẹ của cô đều bị phóng lớn vô số lần truyền ra xung quanh.
Ngay cả Lưu Diệp cũng bị giọng mình dọa cho sợ.
Giọng nói đó nghe vào có chút xa lạ, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra tiếng nói của mình lại có thể nhỏ nhẹ như thế, đúng chuẩn giọng dịu dàng một cô gái cần có.
Cô ngây ra mấy giây, mọi người ở phía dưới cũng nín thở chờ cô phát biểu.
Lưu Diệp dõi mắt nhìn xuống phía dưới, thấy ở bên dưới là vô số gương mặt.
Quá nhiều người, chồng chéo lên nhau, giống như là bầy kiến.
Đây là nơi giao nhau của khu người giàu và khu người nghèo, cô có thể nhìn thấy cách đây không xa là viện bảo dưỡng và các tòa nhà cao chọc trời, trên mỗi nơi đều treo một bức chân dung nữ hoàng khác nhau, duy nhất ở trên lầu của viện bảo dưỡng treo một bức chân dung khác lạ, đó là ảnh chân dung cô với mái tóc dài.
Mặc dù là kể từ sau khi bị phát hiện là con gái, cô không cắt tóc nữa nhưng tóc của cô cũng chỉ là vừa sóng vai mà thôi.
Người phụ nữ trong bức ảnh đó mập hơn cô một chút, ngón Tôiy cũng tròn trịa hơn.
Nếu như ở thế giới này có mẹ, chắc cũng có dáng vẻ thế này.
Lưu Diệp hít sâu một hơi, không biết vì sao lại nói: "Tôi muốn làm mẹ. . . . . ."
Giọng nói rất nhẹ nhàng thông qua micro truyền ra ngoài, lan ra xung quanh .
Quan Chỉ và Mậu Ngạn Ba đứng ở sau lưng cô cũng ngẩn người, Mậu Ngạn Ba có ý nhắc nhở, dùng ngón Tôiy chọc chọc phía sau lưng cô.
Lưu Diệp hiểu ý của anh chính là kêu cô đọc theo bản thảo.
Nhưng cô vẫn có chút do dự mà nói tiếp: "Tôi muốn làm mẹ của những đứa bé, làm con gái của những người luống tuổi, phụ nữ ngoại trừ có thể lấy làm vợ, còn có thể trở thành bạn bè, người nhà. . . . . . Tôi không hiểu chính trị nhưng tôi có thiên tính của người làm mẹ, tôi cũng biết cách dạy dỗ con gái trở nên hiếu thảo như thế nào, nếu như mọi người đồng ý, tôi cũng có thể trở thành bạn bè và người nhà của mọi người. . . . . ."
Cô ngừng lại một chút, bởi vì lúc này ngay cả Quan Chỉ cũng đã đi đến bên cạnh nhắc nhở cô: "Điện hạ, ngài. . . . . ."
"Tôi sẽ cố gắng làm tốt những điều này." Lưu Diệp nói xong câu này, có lẽ hơi khẩn trương, đầu óc cô cũng có chút loạn, nên không có nhớ những gì trong bản thảo, cô chỉ đành nói về tất cả những chuyện cô biết gần đây thôi, còn có những suy nghĩ kia: "Về viện bảo dưỡng, tôi sẽ cố gắng tiếp tục phát triển, còn về viện dưỡng lão gần đây vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, tôi hi vọng rằng cuối năm sẽ hoàn thành xong. . . . . ."
Đợi cô nói xong những lời đó, Quan Chỉ cùng Mậu Ngạn Ba đều im lặng.
Không có tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh.
Lúc Lưu Diệp đang nói những lời này, bởi vì quá khẩn trương, cũng không dám cúi đầu nhìn nét mặt của mọi người.
Hiện tại nói xong rồi, cô mới phát hiện tình huống có chút không đúng, sao bên dưới yên tĩnh như thế chứ, sao ngay cả tiếng hít thở cũng không có?
Chẳng lẽ là cô nói sai rồi à . . . .
Cô cũng rất khẩn trương, hơn nữa phần nào hiểu được. . . . . . Những lời cô đã nói ra chẳng có khí chất hoàng gia gì cả. . . . . .
Nhất định là cô đã làm vỡ mộng của rất nhiều người, hình tượng nữ hoàng cao quý xinh đẹp đã biến thành người chỉ nói lảm nhảm, nói chuyện đơn giản mà cũng không nói được. . . . . .
Nếu như cứ y theo bản thảo mà đọc thì ít nhất vẫn có khí thế, sao cô lại đi nói những lời ngớ ngẩn ngu ngốc đó chứ, hơn nữa là lúc nói những lời đó bởi vì quá khẩn trương nên cô đã gãi gãi đầu, thiếu chút nữa đã làm cho vương miện rớt xuống.
Mậu Ngạn Ba cùng Quan Chỉ cũng vẫn luôn nhắc nhở cô.
Nhưng cô vẫn cứ bị tình cảnh nhiệt liệt bên dưới làm ảnh hưởng, còn do bức chân dung ở viện bảo dưỡng kia nữa. . . . . .
Cô không nhịn được lại đi nói ra những lời trong lòng ở trường hợp trọng đại như vậy. . . . . .
Vừa nghĩ tới mình đã làm hỏng bét buổi lễ sắc phong quan trọng này thì chân Lưu Diệp mềm oặt.
Cô cũng không dám nhìn vẻ mặt của mọi người bên dưới, cô từ từ xoay người, dáng vẻ y như đứa bé biết mình làm hỏng chuyện, nhìn Mậu Ngạn Ba.
Cô đoán chừng Mậu Ngạn Ba nhất định là đang giận điên lên, người này luôn bảo thủ và coi trọng hình thức, hết 70% lời nói suông nói nhảm trong cái bài diễn văn đó đều do người này viết.
Kết quả là Mậu Ngạn Ba luôn luôn xảo quyệt không biết là bị làm sao cứ đơ ra đối mặt với cô.
Anh ta vẫn luôn rất cơ trí nhưng lúc này đồ trong tay anh ta bị gió thổi đi, anh ta vẫn cứ như là không phản ứng kịp mà đứng ngẩn ra nhìn cô.
Lưu Diệp cũng không biết có phải là mình nhìn lầm không nữa, luôn cảm thấy lỗ tai của Mậu Ngạn Ba có hơi ửng đỏ.
Cô đang định nói xin lỗi.
Chợt nghe ở bên ngoài mơ hồ có tiếng vỗ tay.
Cô có chút buồn bực, đồng thời lại có chút chua xót, chắc là có một số người muốn an ủi cô thôi.
Nhưng rất nhanh, Lưu Diệp đã nghe được nhiều tiếng vỗ tay hơn nữa, tiếng vỗ tay ngày càng vang đội hơn, đến cuối cùng còn vô cùng vang dội, lấn át bốn phía.
Lưu Diệp kinh ngạc xoay người lại, cô nhìn thấy cả đám người bên dưới đài đang điên cuồng hoan hô. . . . . .
Tiếng đó giống như làn sóng, không ngừng khuếch tán xung quanh. . . . . .
Tầm mắt của cô có hạn, nhưng ở trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy thì tiếng vỗ tay kia đã phát tán ra rồi.
Tiếng hoan hô càng ngày càng lớn, như muốn làm dao động cả thành phố….
Nhịp tim của Lưu Diệp tăng nhanh theo nó, bởi vì cô nghe thấy có vô số tiếng hoan hô nữ hoàng muôn năm. . . . . .
Sự kích động trong tiếng hô kia cũng khiến cho cô kích động gấp ngàn lần những lời hoan hô đầu buổi lễ!
"Điện hạ." Mậu Ngạn Ba đi lên phía trước, hướng cô cúi người nói: "Trước tình cảnh này xin người cho phép thần ngâm một câu thơ được không ạ. . . . . ."
"A, nữ hoàng / người là thiên hạ / là Thánh mẫu đẹp nhất!"
Bản thân Lưu Diệp đang kích động nhưng sau khi nghe lời thơ của Mậu Ngạn Ba thì nét mặt của cô liền thay đổi rất thần kì, cô có một loại kích động rất muốn tặng lại cho anh ta một câu thơ: "A, Mậu Ngạn Ba / ngài là vô song / là nhà thơ ngu nhất thiên hạ!"
Chỉ là sau bài phát biểu, Lưu Diệp đã biết kiềm chế hơn nên không đột hứng nói tùm lum nữa, mọi chuyện kế tiếp cứ làm theo từng bước từng bước một.
Đi dạo và xem pháo hoa.
Chỉ là không biết làm sao mà Mậu Ngạn Ba bỗng nhiên hứng trí làm thơ!
Hậu quả là y chang bọn lưu manh đại phát thú tính, mặc kệ Lưu Diệp đi loanh quanh mỉm cười vẫy tay, hay là khi cô đứng xem pháo hoa thì bên cạnh luôn có một dàn nhạc.
Lưu Diệp liếc mắt cũng có thể nhìn thấy bọn Quan Chỉ cười đến sái miệng nhưng ngặt nỗi Mậu Ngạn Ba lại cứ như không biết gì cả, vẫn cứ ở đó dùng văn chương lai láng khen cô không dứt, cái gì mà người là ánh sao sáng ngời nhất chiếu rọi đường đi của tôi. . . . . .
Cuối cùng thật sự là Lưu Diệp không nhịn nổi nữa, thừa dịp lúc nghỉ ngơi dùng hết lời ngon tiếng ngọt để khuyên nhủ Mậu Ngạn Ba, bởi vì Mậu Ngạn Ba là nhân viên của chính phủ phái tới, cũng giống với Quan Chỉ, chỉ là chức vụ của hai nguời là khác nhau thôi, còn toàn bộ những chuyện đối ngoại đều là do cô phụ trách.
Lưu Diệp liền nói: "Mậu phụ tá, cám ơn anh, chỉ là anh cứ làm như vậy có phải là quá khoa trương hay không. . . . . ."
"Không đâu." Mậu Ngạn Ba chợt dùng giọng điệu khiến người ta nổi da gà nói: "Tôi thật sự cảm thấy ngài rất tốt. . . . . ."
"Ừm." Lưu Diệp trầm mặc chốc lát, thầm nghĩ nếu như mình không phản kích lại thì không chừng anh ta lại còn nói ra những lời nổi da gà hơn nữa.
Cô trầm ngâm một chút rồi nói: "Vậy cũng tốt, Mâu phụ tá, anh đã vì tôi mà làm nhiều thơ như vậy rồi, nên tôi cũng tặng lại cho anh một câu thơ."
Cô ho khan một tiếng, tận lực kiềm chế cơ mặt: "Thơ hay không khiến người ta nổi da gà!"