Edit: Thảo My
Beta: kaylee
Khinh khí cầu vừa dừng lại, người phía dưới liền lần lượt chạy nhanh.
Lúc ngẩng đầu lên còn có thể thấy pháo hoa to lớn giống như nổ tung trên bầu trời, âm thanh đinh tai nhức óc.
Dã Thú và Tiểu Điền Thất lẫn trong đám người, không ngừng muốn đến gần cô, nhưng những cảnh vệ gắt gao bảo vệ cô và Khương Nhiên.
Bọn Dã Thú căn bản đều không đến gần được.
Tim Lưu Diệp đều muốn nhảy ra ngoài, cô đi theo những người đó, cố gắng trấn định chính mình.
Chờ Quan Chỉ chú ý đến cô, nhanh chóng cho người che chở cô đưa đến Hạ cung.
Lẳng lặng chờ đợi một ngày như vậy, Lưu Diệp nhận được tin tức của Khương Nhiên.
Tình hình của Khương Nhiên coi như ổn định, biết người không chết, cô ít nhiều yên tâm một chút, lúc mình đâm đao kia ra, cô cũng bị hù sợ.
Chờ lúc lại đi qua xem Khương Nhiên, tâm tình của Lưu Diệp có chút phức tạp.
Nhất là nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Nhiên, cô sẽ cảm thấy. . . . . .
Nên hận anh hay là nên cảm kích anh! !
Người là bởi vì cứu mình mới thành như vậy, nhưng cô cũng tiếp nhận quá nhiều buồn bực, ban đầu thật sự là dọa phát sợ, sau đó suy nghĩ mới tiếp nhận quá nhiều buồn bực, Khương Nhiên hẳn là chỉ muốn cứu cô, mới nói những lời đó thôi.
Ngược lại cô lăn qua lăn lại muốn sống muốn chết.
Hơn nữa nhờ vào chuyện lần này, nhà hàng cô rất vất vả chuẩn bị kia coi như hoàn toàn hỏng nát.
Chờ lúc cô trở lại, chỉ nghe thấy Tiểu Điền Thất và Dã Thú nói với cô, nhà hàng kia bị nổ tung ngay cả một khối thủy tinh hoàn chỉnh cũng không tìm thấy.
Tình cảnh ngày đó, bởi vì rất nhiều truyền thông đều ở đây, đều làm truyền hình trực tiếp.
Sau này cô nhìn lại đoạn kia một chút, không thể không nói ngay lúc đó mình hoàn toàn là đang trong phim khoa học viễn tưởng phát sóng trực tiếp của Hollywood.
Đoạn Khương Nhiên đơn thương độc mã xông vào hang ổ địch chém giết mình lại càng cố ý dùng vòng tròn đỏ.
Chỉ là này đoạn quá nhanh, thoáng một cái đã qua.
Có lẽ là bị chuyện này kích thích, Dã Thú cũng muốn học cách sử dụng cách phi hành khí (*).
(*) phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như: khinh khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ
Thật ra Lưu Diệp vô cùng ủng hộ Dã Thú học nhiều thêm vài thứ.
Cho dù cô rất buồn bực, mỗi lần nhớ tới Khương Nhiên đều cảm thấy đó là một bức tường cần xuyên thủng.
Ngày đó lúc cô đang thương lượng với bọn Dã Thú xem sau này nên làm cái gì, Quan Chỉ lại tới gọi cô.
Tổ điều trị kia nói Khương Nhiên muốn gặp cô.
Chờ lúc Lưu Diệp đi đến, phát hiện vẻ mặt của Khương Nhiên đặc biệt nghiêm túc, trên bàn bên cạnh lại bày thanh dao găm.
Dao găm kia lúc trước cô đã cầm qua một lần.
Trong nháy mắt Lưu Diệp cũng có chút há hốc mồm.
Đây là Khương Nhiên muốn hỏi cô chuyện tại sao tự sát đi.
Ai, làm sao giải thích cho anh. . . . . .
Lưu Diệp thật sự đau đầu nha.
Kết quả sau đó liền nghe Khương Nhiên rất nghiêm túc nói với cô: "Anh chỉ muốn nói cho em biết, mặc kệ ở tình huống gì, anh đều có thể mang em thoát khỏi vây hãm, em không cần bởi vì sợ thành gánh nặng của anh mà lựa chọn phương thức quyết liệt như vậy. . . . . ."
Lưu Diệp lập tức sửng sốt, trong nháy mắt đã muốn vỗ tay cho anh.
Vách đá dựng đứng này đúng là vua mơ mộng đệ nhất trên vũ trụ! !
Mặc kệ cô làm cái gì, anh đều nghĩ những chuyện này theo phương hướng tốt.
Lưu Diệp có chút thông cảm với anh.
Lưu Diệp mấp máy môi, ở trước công lực mơ mộng mạnh mẽ của Khương Nhiên, cuối cùng là kéo cửa quay về.
Chờ lúc lại trở về, rốt cuộc Lưu Diệp cũng không nhịn nổi, cô cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, trước đây cô chết cũng không sợ, làm gì còn phải sợ hãi rụt rè cái quái gì cũng không dám nói không dám làm.
Chỉ là mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt như thế của Khương Nhiên, cô đều bị khí thế của đối phương đè ép cái gì cũng không dám nói, lần này cô liền cầm giấy bút lên, không ngừng viết.
Không nói viết còn không được sao! !
Cô lần lượt viết, vốn là muốn nói phải trái một chút, nói tâm tình của mình một chút, kết quả lúc nhớ lại thật sự đủ loại khó chịu.
Bị Khương Nhiên đối xử thô bạo ở trên giường, bị lấy trứng, bị ngăn cản xuất bản tự truyện, còn bị cướp đi Tiểu Mao Cầu.
Kết quả càng viết càng uất ức, những nhận xét này là cô suy nghĩ bảy xoay tám chuyển, cô lần lượt viết ra.
Trước chỉ lấy ba tờ giấy, về sau những giấy này cũng không đủ dùng, cuối cùng Lưu Diệp viết một bàn, cô nhìn tội trạng tràn đầy của Khương Nhiên, thở sâu, mặc dù Khương Nhiên làm rất nhiều việc, chỉ là cô cũng phải nói có phương pháp, không thể mỗi cái đều đưa cho anh xem, phải có từng bước của quá trình.
Cô vẫn thu dọn phân loại.
Phân biệt chia làm kiểu ôn hòa, đề ra ý kiến, làm cho anh tức giận, làm cho anh muốn đánh người, làm cho anh bóp mình, sẽ bị đánh chết. . . . . .
Chỉ là lúc quá tập trung, Quan Chỉ đến tìm cô, cô không nghe thấy tiếng bước chân.
Chờ khi Quan Chỉ đến gần, nhìn đến một bàn đầy giấy của cô.
Lưu Diệp sợ Quan Chỉ thấy những thứ mình viết, cô vội vàng dọn dẹp, lúc đang thu dọn, cô luống cuống tay chân rút ra một phần kiểu ôn hòa.
Lúc gặp lại Khương Nhiên, Lưu Diệp cảm thấy không thể lại cho anh cơ hội mơ mộng.
Cô hít sâu một cái nói: "Khương Nhiên, em viết cho anh một ít thứ, anh rảnh có thể xem . . . . . ."
Khương Nhiên vừa nhìn thấy những thứ đó, vẻ mặt bỗng nhiên nổi lên mập mờ, thậm chí có chút giống như hài lòng, lúc nhận lấy thậm chí còn hỏi một câu: "Đây là thư tình trong truyền thuyết sao. . . . . ."
". . . . . ." Lưu Diệp mơ hồ: "A, anh xem trước đi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi. . . . . ."
Sau khi đưa đồ cho Khương Nhiên, cô khẩn trương trở về phòng, cũng không biết mình viết những thứ kia Khương Nhiên nhìn thấy có tức giận không.
Cô thấp thỏm không yên dọn dẹp căn phòng, sau đó lúc đang thu dọn những thứ trên bàn, cô đã nhìn thấy cái kiểu ôn hòa vốn nên đưa cho Khương Nhiên vẫn còn ở đây, chỉ riêng cái sẽ đánh chết cô không còn.
Trong nháy mắt Lưu Diệp trợn tròn mắt! !
Cô chưa từ bỏ ý định xác nhận lại một lần! !
Lập tức quả thật hận không thể chế tạo máy thời gian xuyên qua trở lại! ! !
Lúc nào thì thời điểm đặc biệt như này, còn muốn làm ra thiên lôi địa mẫu như thế! ! !
Quả nhiên không qua vài phút, Quan Chỉ vẻ mặt quái lạ đến tìm cô, còn truyền đạt mệnh lệnh của Khương Nhiên, để cho cô nhanh đi.
Lưu Diệp buồn bực chỉ thiếu không kéo tóc mình về hai phía.
Ở trên đường đi, cô không nhịn được lôi kéo Quan Chỉ, cẩn thận hỏi: "Lúc anh đến cảm xúc của Khương Nhiên có tốt không?"
Quan Chỉ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Không rõ ràng lắm. . . . . ."
Lưu Diệp vừa nghe thấy cái này liền hoàn toàn hôn mê.
Lưu Diệp không ngừng nhớ lại mình viết cái gì, tối qua cô viết nhiều như vậy,
Cái gì ghét anh không động vào cô, còn có mỗi lần đều làm cho cô rất đau, cô không muốn làm cũng muốn cô làm. . . . . .
Cô cảm thấy mình không được tôn trọng. . . . . .
Chuyện gì cũng không bàn bạc với cô. . . . . .
Cô hít sâu một hơi tiến vào.
Khương Nhiên bên trong cũng không có nổi giận, mặt anh không chút thay đổi hỏi: "Lá thư này ký hiệu là sáu, năm phần phía trước ở đâu?"
Lưu Diệp ‘ồ’ một tiếng, khẩn trương giống như con lừa xuống dốc nói: "Em đây liền đi lấy. . . . . ."
Nói xong cô muốn đi hủy diệt chứng cớ.
Khương Nhiên lại không cho cô cơ hội, lập tức phân phó Quan Chỉ bên cạnh: "Anh đi Hạ cung tìm ra cho tôi."
Nhìn Quan Chỉ nhận lệnh mà đi, Lưu Diệp chỉ biết mình xong rồi, đặc biệt nói xấu cũng thôi đi, còn ký hiệu một hai ba bốn năm. . . . . .
Một lòng viết sáu phần, nếu không phải một chữ cũng không dám nói, thì đã không viết giống như Vạn Lý Trường Thành (nói về độ dài). . . . . .
Chỉ là người đến loại tuyệt cảnh này ngược lại thản nhiên.
Cô phải cố gắng bình tĩnh hoà nhã nói với anh: "Thật ra thì những lời đó sớm nên nói với anh, em vẫn chịu đựng, chính là nghĩ có lẽ anh có thể từ từ hiểu. . . . . . Cho dù anh không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, thật ra em cũng không có kinh nghiệm ở chung với đàn ông, bây giờ lại xui xẻo như vậy, gặp phải người hình thức hard (*) giống như anh. . . . . . Liền có chút không biết làm sao. . . . . ."
(*) hình thức hard: hình thức sống khó ở chung, bắt nguồn từ việc một người phát thiếp nói ban đầu mình không cẩn thận lựa chọn hình thức hard, kết quả sinh tại Trung Quốc, rất hối hận, kết quả đưa tới hồi thiếp vô số, ví dụ như nếu như lựa chọn hình thức easy liền sanh ở nước Mỹ linh tinh, sau đó cái từ này liền bắt đầu được dùng nhiều
Khương Nhiên lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Anh cũng không nói gì, chờ sau khi Quan Chỉ trở lại, Khương Nhiên liền cúi đầu nhìn những thứ kia.
Bên trong có chỗ không rõ còn có thể ngẩng đầu hỏi Lưu Diệp mấy câu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khương Nhiên rốt cuộc xem xong những thứ kia.
Anh có trí nhớ kinh người, chỉ nhìn qua một lần liền nhớ tất cả nội dung đều ở trong đầu.
Chờ anh xem xong, anh đặt những thứ đó xuống, hỏi: "Em cho rằng anh không thả Sở Linh là vì anh nhỏ mọn. . . . . ."
Lưu Diệp khẩn trương giải thích : "À. . . . . . Phần này em còn chưa viết xong, hơn nữa. . . . . . Em không phải nói lòng dạ anh hẹp hòi, chính là hi vọng anh có thể lắng nghe nhiều ý kiến của người khác, quan tâm suy nghĩ. . . . . . của người khác. . . . . ."
"Lấy tội bản thân anh ta phạm phải, cũng đủ ra tòa án quân sự, là vì niệm tình huống đặc biệt hiện tại, anh mới thoáng mở một mặt."
Lưu Diệp không hiểu những điều kia, cô cũng cảm giác . . . . . . Vậy có phải hơi quá đáng hay không, lúc này nghe Khương Nhiên giải thích, cô cũng 'ồ' một tiếng.
Khương Nhiên lại nói thêm: "Em ghét mang vòng chó đó?"
Lưu Diệp điên cuồng gật đầu, cô vẫn rất ghét cái đó, bị người ta đối xử như chó, cô có thể vui vẻ mới là lạ.
"Vậy tại sao em không nói cho anh?"
Lưu Diệp ‘ai’ một tiếng, vội vàng lại giải thích: "Em muốn nói, nhưng em nhìn biểu cảm của anh giống như rất thích em mang, lần trước em nói đổi sợi dây chuyền, anh đều nói em mang những thứ kia khó coi, để cho em mang cái này. . . . . ."
"Đó là anh tự tay đổi." Khương Nhiên nhìn gương mặt của cô: "Đây chính là em bất mãn với anh sao? Tự mình mang Tiểu Mao Cầu đi? Không để cho em xuất bản tự truyện?"
"Còn có một chút. . . . . ." Lưu Diệp đánh bạo: "Mặc kệ anh làm cái gì, anh cũng không nói với em, có một số việc thật ra thì bàn bạc một chút sẽ tốt hơn, nhưng anh ngay cả thông báo cũng không có liền quyết định. . . . . . Anh vốn không xem em như là. . . . . . Là một người sống. . . . . ."
Ánh mắt của Khương Nhiên rốt cuộc hoàn toàn nghiêm túc, anh trầm ngâm: "Vậy em có thể nói một chút bất mãn của em với anh sao?"
Trong lòng Lưu Diệp căng thẳng.
Sau đó liền từ từ nghe anh nói không mang theo bất kỳ tình cảm gì, lúc trước khi anh nhìn cô đều mang theo ý cười, lúc này Khương Nhiên ngay cả khẽ cười cũng không có: "Ngu xuẩn, thối nát, rõ ràng cái gì cũng không biết làm, còn luôn muốn thay đổi thế giới, anh vẫn dung túng em, để cho em càng thêm tự do, anh chuyên quyền độc đoán cự tuyệt bao nhiêu cơ hội, anh cố gắng tiếp nhận em, anh không biết phụ nữ là cái giống gì, nhưng bây giờ anh muốn nói, nếu như phụ nữ đều là giống như em vậy, anh thật sự tình nguyện trên đời này không có phụ nữ."
Khương Nhiên nói xong những lời đó, liền gọi Quan Chỉ đến đưa cô đi ra ngoài.
Quan Chỉ người này rất cứng nhắc, kể từ sau khi biết cô là phụ nữ, vẫn rất ít nói, trừ thỉnh thoảng bên ngoài liếc trộm cô hai cái, phần lớn thời gian đều thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Bây giờ thấy Khương Nhiên thông suốt nói như thế, Quan Chỉ vẫn không nhịn được nói với Lưu Diệp: "Phu nhân, tại sao ngài muốn hà khắc với thủ lĩnh bị thương như thế. . . . . ."
Lưu Diệp cũng rất ủy khuất, cô biết Khương Nhiên tức giận.
Nhưng những lời đó sớm muộn gì cũng phải nói, mặc dù cô muốn mềm mỏng, chỉ là đã như vậy, ngược lại thản nhiên nói.
Lưu Diệp một mực chờ Khương Nhiên giận tím mặt, lúc chờ cô cũng không có nhàn rỗi, cô muốn xây dựng nhà hàng một lần nữa.
Trước không cần suy nghĩ như một cô gái nhỏ, nhất trí muốn chống lại dao động chống lại tấn công.
Đặc biệt là cái thế giới không có một chút mùi vị phụ nữ này, có cho thì cô cũng không thể nổ! !
Cô muốn chỉnh lại nhà hàng thế nào, đây không phải là có sẵn à?
Phong cách kiến trúc lớn, tuyệt đối chống lại đè ép chống lại tấn công! !
Sau đó công trình dưới đất giống như nhà hàng! !
Cô không tin, đã như vậy còn có thể nổ!
Cô toàn tâm toàn ý vùi đầu vào chuyện mình thích, không tiếp tục suy nghĩ xem mình làm những thứ này có thể bị Khương Nhiên phá hoại hay không.
Chỉ cần đã làm sẽ lưu lại dấu vết, gần đây cố gắng hết sức là tốt rồi!
Không biết đã qua bao lâu, đợi lúc cô thấy Khương Nhiên.
Lưu Diệp lại phát hiện hình như Khương Nhiên gầy đi.
Chiếc cằm trước kia tuyệt đối sạch gọn lúc này đều đã có râu non.
Trước kia đều là cô dụ dỗ anh, thuận theo anh.
Nhưng từ sau lần anh nói những lời đó, cô lại không để ý đến Khương Nhiên, toàn bộ đều là thái độ em nhận anh giải quyết.
Mỗi ngày tham ăn tham uống, cũng quên Khương Nhiên.
Quan Chỉ ở giữa nhắc nhở cô nên quan tâm tình hình vết thương của Khương Nhiên, cô cũng giống như không nghe thấy.
Trên mặt Khương Nhiên không có biểu cảm gì, đầu tiên là trên dưới trái phải quan sát đánh giá cô, sau đó liền bất thình lình hỏi cô một câu: "Nam nữ ở thế giới kia của em lúc xuất hiện mâu thuẫn, đều làm như thế nào?"
Lưu Diệp có chút mơ hồ: "Có lẽ là cãi nhau. . . . . ."
"Vậy tại sao em không cãi nhau với anh?"
Lưu Diệp không hiểu ý tứ loại giọng nói chỉ trích của anh là như thế nào, đây là muốn biểu diễn trước khi xử lý cô?
Cô chần chừ: "Em không dám. . . . . ." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Hơn nữa thật sự tranh cãi kịch liệt, em lại đánh không lại anh."
"Em có thể thử xem." Khương Nhiên không biết là thật hay là giả, sau khi nói xong lời kia liền đưa gậy chỉ huy trong tay cho cô.
Lưu Diệp không biết anh có phải đang nói đùa hay không, cô cầm lấy gậy chỉ huy ước lượng trọng lượng, bình thường nhìn anh rất tùy ý cầm ở trong tay, còn tưởng rằng nó rất nhẹ, lúc này nắm chặt mới biết vật này thật nặng.
Cô phải lấy cả hai tay mới có thể cầm lên.
Cô cắn răng, nghĩ nên đánh ở đâu.
Đánh mặt nhất định không được, đánh lên phía sau lưng, anh mới vừa bị thương.
Đánh. . . . . .
Chân?
Cô chần chừ một lúc, đánh chân đi, nếu không đánh mông cũng được! !
Ừ, đánh mông đi! !
Mông nhiều thịt, hơn nữa da anh cũng dày, nếu anh đã để cho đánh, cô còn khách khí với anh cái gì! !
Kết quả cô mới vừa nói muốn đánh.
Vua mơ mộng đã nhàn nhạt rút gậy chỉ huy trong tay cô ra, mang theo chút thỏa mãn: "Biết em không nỡ."
Lưu Diệp thật sự là hết chỗ nói rồi.
Đây chính là một chút thành tín cũng không có!
"Trừ cái này?" Khương Nhiên lại hỏi cô một câu.
Lưu Diệp cực kỳ không hiểu, bây giờ cô hoàn toàn không có loại cảm giác muốn dùng chế ngự chinh phục Khương Nhiên, trước cô đều đã đối với Khương Nhiên tốt như vậy, nhưng vẫn không cảm hóa anh, mỗi ngày không ngừng nói thích anh, anh cũng không phản ứng lại cô, huống chi bây giờ cô nói xấu anh nhiều như vậy, còn không chịu chủ động tìm anh thỏa hiệp, anh có thể lại đối với cô tốt mới là lạ.
Nhưng mà nếu anh hỏi, cô vẫn suy nghĩ mới trả lời: "Nếu như không muốn cãi nhau, có thể chính là đàn ông sẽ nói mấy câu dễ nghe với phụ nữ, dụ dỗ phụ nữ. . . . . ."
Khương Nhiên nghe xong liền nhíu mày, giống như gặp phải vấn đề nan giải, qua một hồi lâu mới bỗng nhiên nói một câu: "Cục cưng, em đừng tức giận."
Lưu Diệp còn tưởng rằng mình nghe lầm đấy.
Cô ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Khương Nhiên.
Khương Nhiên lúng túng, nói lại một lần, lần này rốt cuộc Lưu Diệp nghe rõ.
Cả người cô đều kinh hoàng, khó tin nhìn Khương Nhiên, quả thật bị dọa choáng váng.