Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 30



Bán xong đồ, chờ khi Lưu Diệp và dã thú đẩy xe nhỏ về, còn chưa tới cửa, Điền Thất đã chạy ra ngoài.

Sau khi Điền Thất đứng vững xong liền thở hổn hển đưa cho cô xem một thứ, nháy mắt Lưu Diệp tức đến mức méo miệng, đây là một tờ thông báo về việc xử phạt hành vi mắng chửi giữa khu phố.

Logo của viện kiểm sát còn được in rõ ràng trên đó!!!

Lưu Diệp cũng không ngốc, cô nhớ Quan Chỉ từng nói về những quyền được miễn của Khương Gia Quân, nếu ngay cả xử phạt hình sự cũng có thể được miễn, loại thông báo nhỏ này hẳn không có vấn đề gì đúng không, để xác nhận, cô vội vàng gọi điện thoại cho Quan Chỉ, chẳng qua cô còn chưa biết sử dụng điện thoại thế nào, luống cuống tay chân không biết làm sao lại đè vào số của Khương Nhiên.

Điện thoại vừa thông cô liền trợn tròn mắt, nhanh chóng nói vào điện thoại: “Oái, xin lỗi nha thủ lĩnh, tôi gọi nhầm số.”

Khương Nhiên cũng không tức giận, ngược lại giọng nói trong điện thoại cực kỳ ôn hòa hỏi cửa tiệm của cô gần đây thế nào rồi, có thuận lợi hay không.

Lưu Diệp không dám nói quá nghiêm trọng, chỉ qua loa nói gần đây mình đang mở rộng quy mô bán hàng ra bên ngoài...

Rõ ràng đều là những lời tốt đẹp, nhưng Khương Nhiên đã nhanh chóng nghe ra vấn đề, đầu óc của Khương Nhiên cũng không phải bé tí tẹo, nháy mắt đoán ra được vấn đề ở đâu, lập tức hỏi một câu: “Có phải mở cửa tiệm ở chỗ đó rất bất tiện hay không?”

Lưu Diệp chần chừ một lúc mới trả lời: “Cũng không hẳn là vậy...”

Khương Nhiên không nói gì nữa.

Không biết sao Lưu Diệp lại thấy khẩn trương, nghĩ tới những tin đồn bên ngoài về Khương Nhiên, cô liền thấy hoảng, chỉ sợ Khương Nhiên lại vác súng máy gì đó đến trước cửa tiệm của cô, ai mà dám không đến mua thì pằng pằng một phát, chuyện này không phải là Khương Nhiên không làm được...

Trong lòng thấp thỏm, sau khi Lưu Diệp cúp điện thoại lại gọi cho Quan Chỉ, ngược lại Quan Chỉ nhanh chóng nói hắn sẽ nói chuyện với mấy con chim tỏng viện kiểm sát kia.

Bảo cô cứ yên tâm, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy hắn sẽ xử lý tốt.

Lưu Diệp tâm sự nặng nề, nhưng mà bây giờ xe đẩy buôn bán cũng đã khá hơn nhiều, lúc cô bán hàng bên ngoài, còn giới thiệu với người ta cửa tiệm nhỏ của mình, có điều trọng điểm đều không đặt lên thực phẩm, giống như bãi mìn, cô luôn phải nhấn mạnh địa phương đó vô cùng an toàn, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì kinh hãi.

Có lúc cô còn nghi ngờ hình như không phải cô mở quán cơm, sao mà gần đây một câu giới thiệu về thức ăn cũng không có, tất cả đều là những thứ bảm an toàn tính mạng.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, Lưu Diệp hiếm khi không để dã thú ngủ ở bên ngoài, nhưng mà phòng ngủ có hạn, cô đành sắp xếp hắn vào phòng ăn.

Dù sao gần đây vẫn không có khách, chỗ kia ngoài khoảng trống ra thì cũng là khoảng trống.

Lúc tên dã thú trải chăn xong, cũng chả có chút ý tứ gì cả, hắn vậy mà lại cởi trần đi tới đi lui trong nhà.

Lần này làm Lưu Diệp sợ hết hồn, kể từ khi ở cùng Điền Thất, cô rất ít khi phải chịu loại kích thích này.

Nhưng cô vẫn phải mang vẻ mặt không chút thay đổi, giống như nhìn chính mình.

Nhớ ngày đó cô tiến vào nhà vệ sinh nam cũng như vào chỗ không người QAQ.

Chính là vết thương trên người dã thú cũng rất kỳ lạ, không biết sao miệng vết thương trông không giống như đánh nhau bị thương, ngược lại giống như bị phỏng.

Có lẽ nhận ra ánh mắt Lưu Diệp, dã thú không sao cả ngồi xuống ghế, “Là do lúc tôi chạy trốn bị người ta làm bỏng.”

Lưu Diệp buồn bực nhìn hắn, không nhịn được hỏi một câu: “Chạy trốn? Là ở ở đấu trường dưới lòng đất à?”

“Trước đó nữa.” Dã thú giống như đang hồi tưởng lại nói: “Có người đến khu dưỡng dục* chọn người, khi đó tôi ăn rất nhiều, vẫn luôn ăn không đủ no, người kia nói đến đó sẽ được nuôi cơm, hơn nữa cam đoan được ăn no, tôi liền đi với hắn, hắn giam mấy đứa bé chúng tôi lại chung một chỗ, cứ để đói bụng như vậy, nói cho chúng tôi biết trong số chúng tôi chỉ có một người được sống ra khỏi đó, tôi liền không muốn làm, tôi đạp cửa bỏ chạy, sau khi bị hắn bắt được, hắn ta lấy bàn là nóng ủi vào người tôi... Lúc đó tôi còn cho rằng mình sắp bị nướng chín luôn rồi, không ngờ vẫn còn sống, sau đó hắn ta liền đưa tôi đến trường đấu dưới lòng đất... Ban đầu những người đó đều đã từng trải qua huấn luyện, chỉ có tôi là không, tôi chỉ có thể gắng gượng, dù sao năng lực hồi phục của tôi cũng mạnh...”

*Khu dưỡng dục: Khu chăm sóc và nuôi dưỡng

Lưu Diệp vốn rất sợ đau, lúc dì cả tới đã đau đến mức muốn chảy nước mắt, cô không cách nào tưởng tượng được có người lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy, cô cảm thấy nếu là mình, thì đã sớm tìm chết rồi.

Nhưng cô không nói gì, chủ yếu là không biết nên nói thế nào cho tốt, cô đành cúi đầu tiếp tục trải chăn, vốn chỉ cho hắn một chiếc giường, bây giờ lại chợt mềm lòng, vội lại từ phòng mình lấ ra một bộ chăn gối mềm mại, còn dùng tay vỗ vỗ, cảm thấy thoải mái mới để dã thú qua.

Hôm sau thức dậy, cô còn đang muốn tìm dã thú để dọn xe, lại nghe thấy có người gõ cửa.

Vừa mở cửa thì sợ ngây người.

Ôi trời ơi!!!!!

Đứng ở trước mặt cô lại là Khương Nhiên!!!

Hơn nữa không biết Khương Nhiên đã chuẩn bị xong chiếc xe ngoài cửa từ lúc nào.

Lưu Diệp kinh hãi muốn rớt cằm, đây là tình huống gì vậy, hơn nữa Khương Nhiên một bộ dáng vẻ cậu nhanh lên một chút là thế nào?!

Cho nên nói cái tên Khương Nhiên cuồng chiến đấu này định cùng cô làm mua bán nhỏ, muốn đi dọc phố rao bánh ngọt sandwich nước khoáng thịt xiên nướng đây à?

Nhưng chuyện này Lưu Diệp theo bản năng cảm thấy không được, vất vả lắm mới tránh khỏi địa phương xui xẻo này buôn bán được vài ngày, bây giờ Khương Nhiên lại đi theo cô, chẳng khác nào thông báo tử thần tới đây.

Đến lúc đó người ta muốn mua một chiếc sandwich, hay thật, Khương Nhiên đưa qua, không phải làm khách sợ tè ra quần à.

Lưu Diệp rất sợ Khương Nhiên sẽ phá hỏng việc làm ăn của mình.

Nhưng nhìn bộ dáng cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình của Khương Nhiên, cô lại không thể trực tiếp cự tuyệt.

Nhất là khi Khương Nhiên đã giúp đỡ cô rất nhiều, địa phương lớn như vậy cũng cho cô miễn phí, lại còn đầu tư cho cô...

Cô đành nói vài câu với dã thú, sau đó liền dẫn Khương Nhiên đi qua chỗ lân cận mua mấy thứ như kính mắt gì đó.

Chỉ là vốn Khương Nhiên vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, sau khi nhìn thấy dã thú, lại nhíu mày.

Lưu Diệp còn tưởng anh đang mất hứng vì người khác đi vào địa bàn của mình, vội vàng giải thích: “Hắn do tôi thuê tới, nếu không công việc bề bộn như vậy, một mình tôi làm không xuể.”

Khương Nhiên không nói gì nữa.

Lúc mua kính mắt, cô nhìn thấy trên cửa hàng có dán một thông báo người dân phòng tránh lây nhiễm vi rút.

Cô buồn bực hỏi đối phương một câu, cũng không biết đây là dịch cảm cúm gì, nhưng nếu đã dán thông báo nghiêm túc như vậy, chắc cũng cần phải chú ý.

Kết quả đối phương nói với cô: “Không phải chuyện gì lớn, đây là do thời gian trước có người sợ người khác lén lút clone gien của mình, cố ý làm ra vi rút, ban đầu chỉ có mấy người rất lợi hại kia dùng, sau không biết sao vật này lại bị truyền ra, bị lây nhiễm cũng không sao, ba năm sau sẽ tự khỏi, hơn nữa chỉ bị một lần, sau này sẽ tự có khả năng miễn dịch, tờ thông báo này chính là báo cho những người không lưu trữ gien phải sớm đi làm, nếu không bị lây bệnh thì phải đợi ít nhất ba năm mới có thể lưu trữ gien.”

Lưu Diệp không hiểu lắm, nghe mơ mơ hồ hồ, cũng biết cái này dùng cho thời điểm sống lại, nhưng mà nếu đã không có ảnh hưởng gì với thân thể, cô cũng không cần phải để ý.

Chờ sau khi rời khỏi cửa hàng, Lưu Diệp liền đeo mắt kính lên mặt Khương Nhiên mang.

Cô vội vội vàng vàng cũng không để ý đến kiểu dáng, không ngờ sau khi Khương Nhiên đeo cái này lên trông lại vô cùng hợp, có vẻ lạnh lùng.

Cô không nhịn được nghiêng trái nghiêng phải nhìn ngắm.

Lúc đi trên đường, Lưu Diệp ngại để một mình Khương Nhiên đẩy xe, cô luôn cảm thấy là lạ.

Chỉ là Khương Nhiên làm cái này cũng không phải chuyện ngạc nhiên, anh chính là một người tùy ý như vậy, muốn làm gì thì làm căn bản không thèm xem xét đến hậu quả.

Khi đi tới một góc rẽ, Khương Nhiên chợt chỉ vào một tòa nhà cực lớn rồi nói với cô: “Trước khi tôi mười tám tuổi mỗi tuần đều phải lên lớp một lần.”

Lưu Diệp tò mò hỏi: “Anh cũng phải học tập bắt buộc à, vậy anh học gì trong đó,?”

Không phải là giáo dục phổ cập những thứ kia chứ?

“Chính là những thứ về hòa bình hữu ái.” Khương Nhiên cúi đầu, vẻ mặt của anh mang theo một tia chế nhạo, “Ban đầu đã ký kết hiệp ước đó, những tên kia nghĩ hay lắm, muốn thông qua loại học tập này, cảm động tôi dẫn dắt tôi, muốn dùng nền văn minh rực rỡ, triệu hồi nhân tính của tôi trở về.”

Khương Nhiên nhếch miệng cười lạnh, “Mà tôi trời sinh đã không có nhân tính.”

Lưu Diệp không biết sao lại cười, cô không tin những lời đó lắm, Khương Nhiên cô nghe được và Khương Nhiên cô thấy không giống nhau.

Có lúc cô cũng thấy kỳ lạ, không hiểu bên ngoài truyền ra bao nhiêu chuyện kinh khủng về Khương Nhiên như vậy, cô lại cảm thấy thân thiết.

Chắc có lẽ bởi vì Khương Nhiên xem cô như động vật nhỏ mà cưng chiều chăng?

Sau khi hai người đi dọc phố bán được một chút đồ, Khương Nhiên chợt hút thuốc.

Thật ra thì lúc Lưu Diệp nói chuyện trời đất với đám người Sở Linh cũng đã hỏi đến chuyện Khương Nhiên hút thuốc lá, bọn họ đều nói Khương Nhiên hút thuốc lá vô cùng dữ, hơn nữa bây giờ rất ít người hút loại thuốc thở ra khói kiểu cũ, phần lớn đều thích ngậm một loại thuốc nâng cao tinh thần, cảm giác đặt trong miệng cũng không khác gì lắm so với hút thuốc lá, còn không có ảnh hưởng gì với thân thể.

Cho nên thấy lại bộ dạng này của Khương Nhiên, Lưu Diệp do do dự dự, nếu là lúc trước thì cho cô thêm lá gan cô cũng không dám khuyên, nhưng bây giờ hai người cũng đã rất quen thuộc, cho nên nếu tốt cho đối phương, sẽ không có chuyện gì đúng không?

Lại nói bản thân Khương Nhiên đang có bệnh, có sở thích xấu này cũng không nên, cô cũng liền lấy dũng khí nói: “Thật ra hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe... Anh có thể thử loại thuốc thay thế ý, nghe nói còn có rất nhiều mùi vị...”

Còn chưa nói xong, Lưu Diệp liền cảm thấy miệng mình bị nhét gì đó.

Đầu thuốc lá vừa rồi Khương Nhiên còn ngậm trong miệng lúc này đã nhét vào trong miệng cô.

Khương Nhiên không mang ý tốt, giống như một thằng nhóc hư hỏng xúi giục: “Không giống như vậy, cậu hãy thử xem, hút cái này thích hơn nhiều...”

Nói xong anh ta lại móc ra một điếu thuốc khác, hình dạng ngón tay của anh vô cùng xinh đẹp, động tác kẹp điếu thuốc lại càng thêm anh tuấn.

Lưu Diệp nhìn đến phát ngốc.

Ngược lại Khương Nhiên cười một cái, lấy điếu thuốc lá trong miệng cô đi, phun ra một vòng khói vào cô.

Cô bị sặc ho khù khụ, lúc này mới lấy lại phản ứng, tên Khương Nhiên này!!!

Vẻ mặt Khương Nhiên thay vì nói là hung ác, không bằng nói là đang trêu chọc cô.

Điếu thuốc bị nhét vào trong tay cô, anh cạy ngón tay của cô ra, để cho cô cầm điếu thuốc.

Sức của anh rất lớn, cô kháng cự mấy cái cũng không chống cự được, dưới sự hướng dẫn của anh bị ép hít vào một hơi thuốc, kết quả bị sặc đến mặt đỏ hồng.

Khương Nhiên nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng cô đã bị sắc chảy cả nước mắt, mà nét mặt anh lại càng ngày càng vui vẻ.

Lưu Diệp im lặng không nói gì, hơn nữa ngón tay Khương Nhiên đặt trên tay cô, làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Khương Nhiên lại ghé sát gần hơn một chút.

Lại nói cô có cái gì hay mà trêu chọc?!

Là muốn thấy dáng vẻ ngu ngốc hay dáng vẻ ngây ngô của cô?

Cô không vui, dùng sức trợn mắt nhìn Khương Nhiên một cái, kết quả lần này làm Khương Nhiên bật cười.

Lưu Diệp cảm thấy rất kỳ, rất không thoải mái, tim của cô đang đập điên cuồng, lúc anh bật cười, tim cô giống như không phải của mình nữa.

Loại cảm giác này rất xa lạ rất kỳ quái.

Cô cực kỳ không muốn tìm hiểu rốt cuộc mình bị làm sao, vừa hay công việc hôm nay cũng đã kết thúc, Khương Nhiên chợt lấy ra một thứ, cười nói với cô: “Quà cho cậu.”

Lưu Diệp nhìn hình dáng giống như cái vòng, cô có chút kỳ quái, tim sắp muốn nổ tung, chẳng lẽ Khương Nhiên muốn tặng cô một sợi dây chuyền?!

Cái này...

Anh ta có ý gì, cho cô dây chuyền là sao?

Nhìn qua chắc kiểu dáng cũng không tệ lắm, có lẽ là thứ cô đã từng thấy trong viện bảo tàng, dây chuyền xinh đẹp đặc biệt dành cho phái nữ, cái này...

Chỉ là... Nếu đã tặng rồi, cô, cô...

Lưu Diệp rơi vào tình thế khó xử thiên nhân giao chiến, không biết làm sao, sau đó chiếc hộp kia bị mở ra, hình dáng chiếc vòng cổ* so với tưởng tượng của cô không quá giống nhau, dáng vẻ cũng quá phóng khoáng rồi...

*Raw là项圈, gg nó ra vòng cổ cho chó mèo ý ^^, còn bên trên là项链 – vòng cổ dây chuyền cho nữ.

“Đây là của Tiểu Trùng.” Khương Nhiên vừa mở ra vừa cảm khái: “Tôi vẫn không nỡ ném đi, mấy hôm trước cố ý tìm người sửa lại kích cỡ.”

Anh ta mang theo nụ cười thân thiết đeo cái vòng lên cho Lưu Diệp, hài lòng vui sướng nhìn vật nhỏ làm anh vui vẻ: “Rất hợp với cậu.”

Con mẹ nó!!!

Lưu Diệp thật sự muốn khóc quá!!!

Làm một người phụ nữ duy nhất trên thế giới này, sau khi hình như có lẽ có thể có một chút động lòng với một người đàn ông, lại bị anh ta xem như con cún...

Cho nên đàn ông ấy mà, cô độc một mình là đáng đời!!!

Con mẹ nó ánh mắt đầu óc anh để ở đâu vậy, có độc thân vạn năm cũng không oan chút nào đâu!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv