Cá chép gấm không có quần áo, hắn chỉ có thể dùng áo lót của Tịnh Lâm bọc lấy mình, vạt áo hơn phân nửa kéo trên đất, hắn đi chân trần ở dưới hành lang chạy như bay. Dưới mái hiên có cái chuông đón gió lay động, nó theo tiếng chuông nhảy nhót liên hồi.
Người đá nhỏ đuổi theo hắn, kéo vạt áo lê dưới đất. Cá chép gấm chạy một mạch đến cuối hành lang, chỗ ấy có một hồ nước nhỏ, bên bờ trồng cây bạch quả trăm năm tuổi. Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay gẩy nước hồ, bị đông lạnh đến run cầm cập.
"Làm người, là cảm giác như vậy sao?". Cá chép gấm thì thào tự nói. Trải qua một đêm, hắn nói năng lưu loát lên nhiều.
Người đá nhỏ đá cái mông của hắn, cá chép gấm không để ý, nhào một cái tới trước quỳ rạp trên tấm gỗ. Hắn không kịp tức giận, mà là cười ha ha, tay đập lên xuống như đã hiểu.
"Té ngã, là đau như vậy!" Hắn nói.
Hắn vừa mới học được cách chạy, hắn vẫn quen ở trên mặt đất mà quẫy đuôi. Hắn phải học thói quen dùng hai tay mà không phải là dùng vây cá. Hắn ngồi xếp bằng, kéo mở vạt áo. Bàn chân trắng mập đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn cúi đầu chôn trong áo quan sát thân thể của chính mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thầm thì với người đá nhỏ.
"Người ngoại trừ chân tay, còn có cái khác sao? Trông thật kỳ quái."
Người đá nhỏ không biết nói chuyện, chen chúc một bên nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn vẻ mặt ngây thơ, cũng không biết giải thích như thế nào với hắn.
Cá chép gấm túm lấy người đá nhỏ, hướng xuống phía dưới nó nhìn một chút, kỳ quái nói, "Ngươi vì sao lại không có?"
Người đá nhỏ trên mặt buồn bực xấu hổ, ôm đầu đá cá chép gấm một cước. Cá chép gấm lập tức nhe răng trợn mắt uy hiếp nói, "Ngươi nếu như dám lại đá ta, ta liền quẳng ngươi đi! Không cho ngươi còn được gặp lại Tịnh Lâm nữa!"
Người đá nhỏ lui về phía sau vài bước, quay người chạy về phòng. Cá chép gấm sợ nó đi tố cáo, liền vội vàng đứng lên đuổi theo. Hắn lúc đi vào động tác rất nhẹ, bởi vì Tịnh Lâm còn đang nghỉ ngơi. Tối qua lúc trở về Tịnh Lâm ho khan đến tận nửa đêm, gần sáng mới ngủ.
Cá chép gấm đạp lên tiểu án, bò lên trên ghế tựa, lại nhảy đến trên giường nhỏ, quỳ bên gối Tịnh Lâm. Sắc mặt Tịnh Lâm so với tối hôm qua càng thêm tái nhợt, hắn như người bị bệnh lâu năm, phẳng phất như đã quen nằm trên giường bệnh. Mái tóc đen nhánh phủ kín gối, cá chép gấm cẩn thận nâng một lọn tóc, nhưng chúng lại theo khe hở ngón tay trượt xuống. Cá chép gấm đánh bạo nằm sấp xuống, nghe tiếng Tịnh Lâm hít thở. Đầu ngón tay hắn chạm đến má cùng cổ Tịnh Lâm, lại giật mình rụt tay lại, nhưng vẫn không tin tưởng mà duỗi tới.
Nóng
Tịnh Lâm thật nóng, sờ vào thật mềm mịn.
Cùng với người lúc trước hắn biết hoàn toàn khác biệt, lẽ nào sau khi biến thành người, cảm giác sẽ khác nhau sao?
Cá chép gấm thuận thế nằm xuống bên người Tịnh Lâm, hắn cứ như vậy đánh giá Tịnh Lâm, liền phát hiện chút bất đồng. Hắn chưa từng ở phương hướng này mà đánh giá Tịnh Lâm, hóa ra mũi Tịnh Lâm lại thẳng như vậy, môi Tịnh Lâm lại mỏng như vậy, Tịnh Lâm... Tịnh Lâm đẹp như vậy, tinh tế như sứ phảng phất nếu nắm chặt sẽ vỡ vụn.
Cá chép gấm nhéo nhéo mũi mình, lại sờ sờ má. Thầm nghĩ, tương lai sau này ta sẽ không được đẹp hơn Tịnh Lâm, bởi vì thế gian này có một người như y là đủ rồi, ta muốn so với y càng mạnh mẽ hơn, cường tráng hơn mới tốt.
Hắn đang nghĩ ngợi, liền cảm thấy sau lưng đau xót, quay đầu nhìn lại, người đá nhỏ đã ngồi an vị ở bên cạnh, không cam lòng mà nhìn hắn. Hắn hừ một tiếng, lại càng kề sát Tịnh Lâm hơn, dùng chân đá người đá nhỏ. Nhưng người đá nhỏ lại ôm chặt lấy cẳng chân hắn, muốn kéo hắn xuống, hắn cuống cuồng, quay đầu víu chặt vạt áo Tịnh Lâm, vòng lấy cổ Tịnh Lâm không chịu buông.
Người đá nhỏ tức giậm dậm chân, cá chép gấm cũng không để ý đến nó. Hắn kề sát Tịnh Lâm, cơ hội thuận lợi tự giác mà hấp thu linh khí. Linh khí Tịnh Lâm hôm nay hư vô bất định, mày cau lại, mơ hồ không chịu nổi linh khí bị hấp thu. Người đá nhỏ không biết vì sao, cũng dừng lại động tác, biến thành hai khối đá lăn ở một bên.
Tịnh Lâm lần nữa bất tỉnh, cẩm cá chép nuốt nuốt nước miếng.
Đây là cơ hội tốt để ăn Tịnh Lâm.
Thần thức Tịnh Lâm du đãng trên một bãi đá, thân ảnh y cô độc lẻ loi, không biết đi chỗ nào. Thân thể vỡ nát đang chậm rãi điều trị, ánh sáng tán loạn, khó có thể thành hình người. Y phảng phất bị người giữ lại yết hầu, khó có thể thở dốc. Ngực nặng trĩu, cảm giác bị đè lên khiến cho y mệt mỏi.
Dù vậy, thời điểm ngoài hành lang nổi gió, y vẫn là trong nháy mắt mở mắt ra. Đập vào mắt là một đầu tóc tơ, áp vào bên má y, cá chép gấm đang gắt gao ôm lấy y, ngủ đến thành thật.
Tịnh Lâm nhìn nóc nhà, nhắm mắt từ từ xả giận. Lúc lại mở mắt ra, đã khôi phục lạnh nhạt.
"Chuyện gì." Thanh âm y vẫn luôn không hề có cảm xúc.
Dưới hành lang có người quỳ rạp xuống đất, nhẹ giọng nói: "Xá đệ ngu dốt, đã quấy rầy quân thượng thanh tu, tội đáng muôn chết. Đặc biệt tới thỉnh tội, cầu quân thượng trách phạt."
Tịnh Lâm trầm mặc trong chốc lát, mới nhớ ra quỳ ngoài cửa là ai.
"Ta không phải quân thượng của ngươi." Tịnh Lâm nói.
Người ngoài cửa quỳ sấp xuống bất động, qua nửa ngày, mới nói, "Ta đã quy phục dưới trướng Lâm Tùng Quân của Cửu Thiên Cảnh, việc này mọi người đều biết, mặc dù bây giờ cây Tham Ly thuộc về Phân giới ti quản giáo, lòng ta cũng như bàn thạch, kiên quyết không rời."
Nàng ngẩng đầu lên, đoan chính mà đối diện cửa phòng, lại bái xuống.
"Đừng gọi ta là quân thượng." Tịnh Lâm đột nhiên ngừng lại một lát, hận ý buốt giá.
Nữ tử ngoài cửa yên lặng hơi lâu, thấp giọng nói: "... Cửu ca."
Ngực Tịnh Lâm cứng lại, tay chân lạnh cả người. Y giơ tay che lại hai mắt, hầu kết im lặng trượt xuống, ngực phập phồng bất định, cưỡng ép đè xuống kích động mà thổ huyết.
Đừng gọi ta.
Ánh mắt y bị bóng tối che phủ, dường như vĩnh viễn đấu tranh cũng không thoát ra được. Một tiếng "Cửu ca" này như là bụi gai trói chặt y khiến máu me đầm đìa.
Nữ tử ngoài cửa chỉ trong chớp mắt đã phục hồi tâm tình, dù vành mắt đỏ ửng thì thanh âm cũng vẫn ổn định không biến đổi, nàng vươn tay lôi đệ đệ bị trói chặt ra. A Ất biến thành nguyên hình, vùng vẫy trên mặt đất.
"A Ất ở cây Tham Ly bị ta dung túng nuông chiều, khiến hắn bây giờ hung hăng ngang ngược, không nghe dạy bảo. Hắn vừa rồi làm chuyện sai trái, phải tự mình gánh chịu. Ta đem hắn giao cho Cửu ca, bất luận sống chết, đều do Cửu ca quyết định."
Thanh âm vừa dứt liền quỳ lạy hành lễ, quay người muốn đi. A Ất thấy thế miễn cưỡng quay đầu, nhìn theo a tỷ hắn, sắp sửa gào khóc. A tỷ hắn —— Phù Lê lúc muốn bước xuống bậc thềm, liền ngừng bước.
"Ta biết Cửu ca không muốn thấy ta." Lông mi dài của Phù Lê buông xuống, nhìn vào màn đêm. "Nhưng đối với ta mà nói, Cử ca vẫn còn sống trên đời này, ta cũng đã thấy đủ. Ngày đó Chân Phật nhấc tay, Cửu Thiên rung động, Cửu ca mất tích làm người ruột gan đứt từng khúc. Mặc kệ người khác nói thế nào, Cửu ca vẫn là Cửu ca. Ta mặc dù không biết ân oán giữa ngươi cùng phụ thân, nhưng cũng không dễ dàng tin ngươi là người thích giết chóc như vậy. Cửu ca..."
"Ngươi sai rồi." Tịnh Lâm nói, "Ta giết hắn bất quá là giải quyết xong tâm nguyện, vừa không phải vì trong người mang theo đại nghĩa, cũng không phải vì trong tay nắm giữ chính khí. Ta muốn giết hắn, liền đi giết hắn, không có quan hệ gì với ngươi. Ta không phải Cửu ca của ngươi, Lâm Tùng Quân đã biến mất trên Cửu Thiên đài, người mà ngươi thấy hiện giờ, cũng bất quá chỉ là người chết. Mang hắn đi đi, cút."
A Ất nghe không hiểu cái gì Lâm Tùng Quân, cũng không biết cái gì Cửu ca, hắn chỉ có nghe được Tịnh Lâm nói với a tỷ hắn "Cút", cái này khiến hắn tức giận. Lúc hắn ra đời cây Tham Ly đã không còn chim ngũ sắc nào nữa, Phù Lê vừa là tỷ tỷ hắn, cũng coi như là mẫu thân hắn. Hắn mặc dù làm người vừa vô liêm sỉ vừa ngang ngược, nhưng không nghe được bất cứ kẻ nào nói một câu không tốt với tỷ tỷ hắn.
Lập tức giãy giụa thoát khỏi miếng vải bịt miệng, há mồm mắng, "Tịnh Lâm! Ngươi dám bảo a tỷ ta "cút"? Ngươi là cái thá gì chứ! Chẳng qua là một con ma ốm trốn trong núi mà thôi, ai mà thèm sợ ngươi! Một con hải xà cũng có thể khiến ngươi không xuống được giường, hiện tại lại còn giả bộ cao nhân cái gì! Ngươi bất quá..."
Phù Lê thoáng chốc xoay người lại, gào to nói: "Câm miệng!"
Dưới mái hiên tiếng chuông đột ngột vang vọng, giữa núi rừng vạn tiếng thông reo trỗi dậy. Một luồng gió mạnh từ trong rừng trào ra, thổi A Ất lăn lông lốc xuống hành lang, thổi về hướng trong núi.
Hắn còn bị trói, giãy giụa thoát không được, chỉ có thể ở trong không trung ngang ngược hô,, "Ngươi chờ đấy!"
Phù Lê còn muốn nói điều gì, cửa phòng bỗng chốc đóng lại, ngay cả thanh âm của nàng cũng ngăn lại bên ngoài. Phù Lê cuối cùng cũng không thể nói ra, chỉ đứng im trong màn đêm, một lúc lâu sau mới rời đi.
Tịnh Lâm đợi nàng vừa đi, liền khụ một tiếng ho ra máu. Người đá nhỏ nhét khăn tay vào lòng bàn tay y, y che miệng lau vết máu, nói, "Còn không tỉnh à."
Cá chép gấm thử thăm dò mà mở một con mắt, làm bộ vừa mới tỉnh ngủ xoa xoa. Mặt vẻ yếu đuối muốn ngồi dậy, vẫn còn víu vào cổ Tịnh Lâm. Cá chép gấm lộ ra hàm răng trắng, cười đáng yêu với Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm lông mày hơi nhíu, cảm giác áp bách mà nhìn chằm chằm cá chép gấm, lạnh giọng nói, "Ăn thịt người phải nhanh, hạ khẩu phải tàn nhẫn. Ngươi lề mề chậm chạp, do dự cái gì?"
Môi của y vừa rồi dính chút máu, nhiễm một tầng hồng sắc.
Cá chép gấm vô tội rụt tay về, bộ dạng rất là sợ sệt. Tịnh Lâm lại hơi ngẩng đầu, gần như ngang bằng với cái trán của cá chép gấm. Ánh mắt y không hề có sức sống, tựa như đang nói đến sinh tử của người khác.
"Ngươi bỏ lỡ cơ hội, liền phải chờ một năm, một trăm năm, thậm chí một ngàn năm." Lạnh giá của y không phải là xác thịt mà là hồn phách. Y đến gần cá chép gấm, giống như một con thú khổng lồ vừa mới tỉnh giấc, khiến cho không có cách nào chống lại lực uy hiếp so với răng nanh sắc bén càng khiến người ta lo ngại.
Cá chép gấm nhạy bén phát hiện Tịnh Lâm không giống như bình thường, co rúm lui về phía sau. Nhưng Tịnh Lâm chỉ túm lấy cánh tay hắn, đem hắn đặt dưới bóng tối của cự thú. Cá chép gấm khó có thể kiềm chế, đây không phải là một loại đau đớn, mà là một loại áp lực bị trên cao nhìn xuống quan sát. Áp lực này chặt chẽ vây lấy hắn, làm hắn không tự chủ được mà run rẩy.
"Tịnh...Tịnh Lâm..." Cá chép gấm thống khổ gọi tên Tịnh Lâm, lục phủ ngũ tạng hắn giống như bị vật nặng nghiền ép, ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng.
Tịnh Lâm nhìn trong chốc lát, buông lỏng tay ra. Cá chép gấm ngửa ra sau, ở trên chăn mà lộn mấy vòng, như được đại xá. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, cá chép gấm nghiến răng trong bụng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ đáng thương. Nước từ hốc mắt lăn xuống, hắn đè mu bàn tay lên, nhỏ giọng khóc nức nở.
Tịnh Lâm nghiêng đầu nhìn đêm tuyết, hứng thú tẻ nhạt. Y ngồi rất lâu mới quay đầu nhìn về phía cá chép gấm.
"Lại đây."
Cá chép gấm trong lòng cảnh giác, lại giống như động vật nhỏ mà bò trở lại. Trên mặt hắn thì nhu thuận, trong lòng hắn thì bình tĩnh. Hắn ẩn núp trong thân thể trẻ con, khát vọng hóa giải đề phòng của Tịnh Lâm. Nhưng mà làm hắn thất vọng chính là, Tịnh Lâm tựa hồ đã nhìn thấu tất cả, hơn nữa cũng chẳng lưu tâm chút nào.
Cá chép gấm bò đến bên người Tịnh Lâm, Tịnh Lâm giơ tay muốn xoa đầu hắn, giữa đường lại bỏ qua, trở tay về phía người đá nhỏ lấy khăn tay sạch sẽ đưa cho cá chép gấm lau nước mắt nước mũi, lại nằm xuống, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau tuyết dừng, tiếng bàn giặt vang lên trong sáng sớm. Tịnh Lâm chuẩn bị một bộ quần áo cho cá chép gấm, cá chép gấm thò đầu vào ống tay áo, làm thế nào cũng không mặc vào được, người đá nhỏ níu lấy quần áo hắn, mặc quần áo cho hắn, còn khoác thêm cho hắn một kiện áo choàng. Trên mặt giày thêu một đôi cá chép, cá chép gấm lúc đi giày không nhịn được đưa tay sờ.
Sau đó Tịnh Lâm đứng dậy đi xuống bậc thềm, y hôm nay vẫn mặc trang phục như bình thường, đơn bạc mỏng manh. Y đứng dưới bậc thềm, hơi quay đầu lại, mặt mũi lãnh đạm.
Người đá nhỏ dắt cá chép gấm, mang theo hắn xuống bậc thềm, theo Tịnh Lâm đi xuống chân núi. Trong núi sáng sớm nhiều sương mù, thềm núi ẩm ướt trơn trượt, người đá nhỏ bị té ngã nhiều lần. Cá chép gấm ban đầu còn xụ mặt, sau đó lại cùng người đá nhỏ chạy nhảy nô đùa, lăn lộn cắm đầu vào tuyết. Tịnh Lâm vẫn luôn không quay đầu lại, nửa con mắt thu lại tựa như đang ở trong mộng.
Đến chân núi, cá chép gấm chạy vài bước, lại không thấy người đá nhỏ đâu. Hắn quay đầu nhìn lại, người đá nhỏ đang ngồi trên vai Tịnh Lâm, hướng hắn lắc lắc cánh tay.
Cá chép gấm còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe thấy Tịnh Lâm nói:
"Ngươi đi đi."