Doãn Thiên có một bí mật mà cả Chu Tiểu Cát cũng không biết – Cậu mang điện thoại di động vào trại huấn luyện.
Mấy năm trước quân đội không cho phép binh sĩ sử dụng điện thoại, vi phạm sẽ bị ghi lỗi. Mấy năm nay quy định này gần như đã mất hiệu lực, đám lính chỉ không mang điện thoại lúc tập luyện, sau khi về ký túc xá thì muốn dùng thế nào cứ dùng.
Lúc nhập ngũ, Doãn Thiên mang theo chiếc Táo đời mới nhất, thường thường up một cái ảnh tự sướng lên Weibo.
Tốt xấu gì cũng đã cos không ít nhân vật, từng tham gia vài lần tuyển chọn nghệ sĩ, tuy chưa tới mức nổi tiếng đình đám nhưng mấy nghìn fan thì vẫn phải có. Cứ tưởng nhập ngũ rồi sẽ rớt fan kinh lắm, ai ngờ sau khi up mấy ảnh chụp doanh trại lên thì lượng fan còn từ từ tăng, mấy fan cũ nói, “Thiên bảo cứng như bây giờ đẹp trai hơn hồi mềm trước kia!”
Những lời này rõ ràng là khen ngợi, nhưng Doãn Thiên lại thấy hơi chua chát trong lòng.
Nói cứ như trước kia ông mài liệt dương!
Lại còn cái tên thân mật “Thiên bảo” (Thiên cục cưng) này nghe rõ low!
ID Weibo của cậu là Doãn Thiên Vương, ý đồ nổi tiếng nhảy ra cả màn hình.
Lúc ở tập đoàn quân A, Doãn Thiên còn up mấy cái ảnh chụp Ninh Thành, cái nào cũng là chụp lén, caption lúc không viết gì, lúc thì viết “Anh bạn gay của mình đây, đẹp trai không?”
Lần nào dưới phần bình luận cũng sẽ có một đám hủ nữ phát điên.
Khi đó hai người vẫn thật lòng yêu mến nhau, nào giống bây giờ…
Sau khi ghét Ninh Thành, Doãn Thiên cũng vài lần định xóa ảnh cậu, nhưng lần nào cũng vì mấy chuyện vớ vẩn mà trì hoãn.
Trại huấn luyện Liệp Ưng khác với quân đội nói chung, đội viên dứt khoát không được phép mang theo hoặc sử dụng điện thoại.
Nếu Doãn Thiên vào doanh trại như bình thường, chắc chắn điện thoại cũng bị tịch thu – giống Ninh Thành.
Nhưng cậu lại không vào doanh trại theo cách thông thường, mà là bị cha đưa tới.
Người mà sĩ quan cao cấp đích thân đưa tới, đội viên phụ trách tiếp đãi cũng quên không kiểm tra vật phẩm cá nhân, thế nên Doãn Thiên không chỉ giấu được không ít tiền, mà còn giấu được chiếc Táo đời mới nhất.
Tuy nhiên, dù có điện thoại bên mình, bình thường Doãn Thiên cũng không dám lấy ra, cất giấu báu vật trong ngăn tủ khóa liền một tuần.
Một tuần sau, cuối cùng nhịn hết nổi, nghĩ bảy ngày không up Weibo chắc chắn sẽ mất fan, bèn nửa đêm lén lút mở tủ, đánh cắp điện thoại của mình như ăn trộm, rón ra rón rén chạy vào WC.
WC mờ mờ ánh đèn, cậu gắng sức chụp một cái đặc tả khuôn mặt, vội vàng up lên, hỏi, “Đêm khuya rồi, các bạn nhớ mình không?”
Chờ tới lúc đi nặng xong mà vẫn không có ai like cho cậu.
Cậu hơi suy sụp, nhưng ngẫm lại, bây giờ đã là hơn 2 giờ sáng, fan nam fan nữ đã ngủ cả rồi, không ai trả lời cũng bình thường thôi.
Đang chuẩn bị cất điện thoại về ký túc xá thì cậu sực nhớ ra đám ảnh chụp Ninh Thành hồi trước.
Lúc ấy mâu thuẫn giữa cậu và Ninh Thành đã lên tới đỉnh điểm, ngày nào cũng muốn xẻo thịt người ta nhúng lẩu, vì thế vội vàng search từ khóa, chuẩn bị xóa hết “Anh bạn gay của mình đây, đẹp trai không?”
Ai ngờ bên ngoài WC vọng tới một loạt tiếng bước chân làm cậu sợ quá, tức khắc nhét điện thoại vào túi.
Là Vương Cường ở ký túc xá bên cạnh, anh lính nông thôn giản dị quê mùa.
Doãn Thiên rửa tay rồi đi ngay, quên cả chào hỏi.
Nửa đêm hôm sau, cậu lại trộm điện thoại của mình, mò mẫm vào WC lướt Weibo.
Lướt một cái, sầm cả mặt.
Bình luận dưới ảnh chụp chẳng có mấy, fan còn rớt mấy chục.
Cậu tổn thương quá, chẳng hiểu sao lại như thế, đang ngỡ ngàng thì phát hiện một tin nhắn cá nhân nhận được trước 10 giờ: Thiên bảo, có tên lính cướp mất hào quang của cậu rồi, cậu biết không?
Người gửi tin là một fan nữ uy tín lâu năm của cậu, tin nhắn còn đính kèm một đường link Weibo.
Doãn Thiên vừa sốt ruột vừa tức giận, vôi vàng mở ra xem, trông thấy mấy tấm ảnh người ta mới up thì cảm giác máu trong người dồn hết lên não.
Khủng khiếp quá, sắp chảy máu não đến nơi.
Đó là một anh chàng bộ đội mặt mũi dáng vóc cũng khá đẹp mắt, mấy đoạn video up lên thì hoặc là cậu ta và chiến hữu đi tuần trong tuyết, hoặc là cậu ta hát hò nơi biên cương bát ngát.
Hát thường thôi, nhưng mặt cũng được!
Doãn Thiên không thể không thừa nhận tên lính kia cũng đẹp trai ra phết, video lại hài hước, so với mấy cái ảnh tự sướng cố ra vẻ oai phong của cậu thì thú vị hơn bao nhiêu.
Chẳng trách fan người ta đè chết mình.
Hôm đó Doãn Thiên mất mát vô cùng, nên lại quên không xóa ảnh Ninh Thành trên Weibo.
Sau đó vài ngày cậu mới rút kinh nghiệm xương máu, tự hỏi người khác có thể up video ca hát để hút fan thì sao mình không thể?
Đọ cái mặt thôi mà?
Sau khi nghĩ thông, chỉ đợi hôm nào không phải huấn luyện ban đêm, cậu sẽ cầm điện thoại vào WC, ngồi xổm trên bồn xí thu âm mấy bài tình ca đơn phương du dương êm ái — Nếu anh chàng bộ đội kia theo phong cách hài hước thì cậu sẽ xây dựng phong cách cho mình là, vương tử tình ca u sầu.
Chiêu này đúng là có ích.
Doãn Thiên khấp khởi phát hiện, số lượng fan của mình tăng lên cực nhanh, tuy vẫn chênh lệch không nhỏ với đồng đội cạnh tranh, nhưng không phải không có khả năng vượt lên.
Bởi vì cậu có đòn sát thủ!
Trong tất cả những kiểu bộ đội, đặc công được quan tâm chú trọng nhất. Doãn Thiên hớn hở nghĩ: Mi là chiến sĩ biên cương, còn ta trong đội Liệp Ưng, thân phận này mà tung ra, ta sẽ lập tức nổi tiếng nhất trong doanh trại!
Nhưng tạm thời cậu không dám làm vậy. Cây to đón gió, ngộ nhỡ nổi tiếng quá lại bị Lương Chính phát hiện, cuộc đời về sau của cậu sẽ không dễ dàng.
Cho nên cậu ém kỹ đòn sát thủ này, cần cù ca hát trong WC.
Không bao lâu sau, các đội viên bắt đầu bàn tán, WC có quỷ, nửa đêm thường vọng ra tiếng ca khóc cha khóc mẹ.
Doãn Thiên vừa chửi thầm chúng mày chẳng biết cái gì cả, vừa tự hỏi có nên đổi sì-tai khác hay không, thi thoảng cũng nhớ phải xóa ảnh Ninh Thành, nhưng lần nào vào WC cũng vội vàng hát hò up Weibo mà quên mất.
Hồi mới thu âm hát hò thì Doãn Thiên cảnh giác vô cùng, về sau cũng dần buông lỏng, càng ngày hát càng tập trung, cơ hồ đạt tới cảnh giới vô ngã.
Một đêm, cậu lại vào WC làm ca sĩ. Hát hết bài “Bạch Nguyệt Quang” thì thấy Ninh Thành đứng bên cạnh cửa, im lặng chăm chú nhìn cậu.
Hình ảnh đó thật sự rất là đẹp, cho nên rất nhiều năm sau, Doãn Thiên vẫn nhớ rõ rành rành.
WC quân đội mờ mờ ánh đèn, một người cởi quần ngồi xổm trên hố xí, điện thoại chĩa vào mặt, ngân nga hát tình ca đau khổ, một người thì mót quá nên chạy tới WC, bị tiếng hát và người hát thu hút, cứ thế nhịn tiểu, im lặng nghe hết bài ca u sầu như chết mẹ…
Giữa sự yên tĩnh kỳ quặc, Ninh Thành nhếch mép, vỗ tay bốp bốp bốp.
Doãn Thiên tức khắc nhảy dựng lên khỏi hố xí, hoảng hốt như học sinh tiểu học gian lận cuối kỳ bị chủ nhiệm bắt ngay tại trận, hai mắt trố lên thật to, “Cậu cậu cậu” nửa ngày không thốt nên lời, mặt thì đỏ ké từ lâu.
Ninh Thành tiếp tục quan sát cậu, không hề cảm thấy bàng quang kháng nghị.
Doãn Thiên chẳng biết đứng bao lâu, tự nhiên thấy háng man mát thì mới nhớ vẫn chưa kéo quần, trong đầu nổ bùng một cái, cuống quýt kéo quần lên.
Ninh Thành nhoẻn miệng cười.
Doãn Thiên hung ác trừng cậu, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu… Cậu nhìn thấy gì?”
Ninh Thành bước tới gần, cười tươi như hoa đào nở rộ, “Tôi thấy… Cậu ị xong chưa chùi đít mà đã kéo quần.”
Doãn Thiên nghĩ mình sắp xuất huyết não thật rồi, vài giây sau mới khẽ gầm lên, “Ông mày chỉ ngồi, không ị!”
Ị không quan trọng, quan trọng là ca hát và điện thoại.
Tóm lại, từ giờ trở đi, bí mật của Doãn Thiên đã bị phát hiện, lại còn bị tai họa Ninh Thành này phát hiện.
Lúc Ninh Thành mỉm cười vươn tay, ý bảo “Đưa điện thoại cho tôi” thì Doãn Thiên xoắn tới mức chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Tự tiện sử dụng điện thoại là sai lầm lớn, huống hồ điện thoại này còn lưu vô số ảnh chụp và video xấu hổ không chịu nổi.
Ninh Thành nhìn thấy ba chữ “Doãn Thiên Vương” trên Weibo thì cười mất hết cả hình tượng, lại nhìn xuống dưới, bật video, hát theo.
Doãn Thiên cảm giác, bị đâm chết ngay tại trận cũng không thể vơi đi nỗi nhục trong lòng.
Nếu Ninh Thành tiếp tục kéo xuống, chẳng mấy chốc sẽ thấy “Anh bạn gay của mình đây, đẹp trai không?”, nhưng cậu không thích xem Weibo lắm, tùy tiện lướt mấy cái rồi tắt.
Doãn Thiên tức khắc cảm giác hồi sinh.
Ai ngờ Ninh Thành đảo app, nhíu mày hỏi, “Điện thoại cậu không cài Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc à?”
Doãn Thiên tưởng mình nghe nhầm, cậu thật sự không thể tin cái loại người mặt mũi như Ninh Thành mà lại chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc.
Ninh Thành nhếch miệng cười, lẩm bẩm, “Không cài thì down về.”
Doãn Thiên thò tay định cướp, lại bị Ninh Thành giơ tay đập rớt.
Đọ cận chiến, Ninh Thành so với Doãn Thiên chính là One-punch Man.
Doãn Thiên sốt ruột cực kỳ, khẽ nói, “Không có wifi mà!”
“Có 4G còn gì, xem đi, 40% rồi này.” Ninh Thành vô tội đáp.
Hôm đó Ninh Thành ngồi trong WC chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc mười lăm phút, Doãn Thiên đau khổ đứng bầu bạn bên cạnh.
Lúc Ninh Thành chơi Tiêu Tiêu Nhạc, khóe miệng vẫn cong lên thành một nụ cười tươi tắn, giống đứa nhỏ tìm thấy món đồ chơi yêu quý. Doãn Thiên vừa tự chửi mình cẩu háo sắc không chết tử tế được, vừa nhủ thầm thôi kệ, cứ cho cậu ta chơi.
Lúc này đã là hạ tuần tháng 5, thời điểm nâng cao huấn luyện thể lực. Doãn Thiên và Ninh Thành lại thường xuyên kết bạn đi WC, Ninh Thành chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc mười lăm phút, Doãn Thiên thu một bài hát. Mấy lần Ninh Thành còn cố tình lộ mặt, khiến cho đám fan nữ điên cuồng gào thét, “Thiên bảo đó là anh bạn gay của cậu phải không?”
Cũng may Ninh Thành không có hứng thú với Weibo của Doãn Thiên, cầm điện thoại chỉ lo chơi Tiêu Tiêu Nhạc.
Có lần Doãn Thiên ngờ vực hỏi, “Tiêu Tiêu Nhạc là tình yêu đích thực của cậu đấy à?”
Ninh Thành thở dài, nói lúc đầu định cầm điện thoại vào chơi mỗi ngày, nhưng lúc kiểm tra vật dụng cá nhân thì bị tịch thu, một tháng không chơi, cảm giác sinh mệnh sắp cạn khô rồi.
Doãn Thiên lại âm thầm đấm ngực dậm chân: Cậu nói xem một mỹ nhân ngời ngời như cậu sao lại không làm mấy cái chuyện mỹ nhân nên làm chứ?
Có lẽ đối với Ninh Thành mà nói, tập luyện gian khổ, trở thành đặc công xuất sắc nhất mới là chuyện cậu nên làm.
Doãn Thiên để ý, Ninh Thành chơi Tiêu Tiêu Nhạc luôn dừng đúng lúc, tuyệt đối không vượt quá mười lăm phút đồng hồ, chơi xong thì hai người cùng quay về ký túc xá, vùi đầu ngủ, hôm sau lại phấn chấn tập trung luyện tập.
Thực ra Doãn Thiên hơi lo chuyện mình up Weibo bị những người khác phát hiện, nhưng kiểu gì cũng không bỏ được ham mê nổi tiếng, vì thế trước khi sự việc bại lộ thì vẫn không rửa tay gác kiếm.
Đầu tháng 6, thời tiết càng nóng nực. Các đội viên gần như cởi hết quân phục rằn ri, có người mình trần ra trận, có người chỉ mặc áo ba lỗ kiểu vận động viên.
Ninh Thành và Doãn Thiên cùng nằm trong nhóm cởi trần, nhưng Ninh Thành không mặc áo để hoạt động dễ dàng hơn, còn Doãn Thiên là muốn phô trương thân thể hoàn mỹ của mình.
Bây giờ cậu được Ninh Thành áp bức khổ công tập luyện, sáu múi cơ bụng đã có xu thế chuyển dần thành tám múi, lại thêm cậu rất cao, đường cong duyên dáng, đường nhân ngư càng khắc sâu quyến rũ, cởi áo ra thì đúng là mỹ cảnh mù mắt trong doanh trại.
* Đường nhân ngư (Mermaid line hay ‘V’ cut) là phần cơ bụng hai bên xương chậu hằn xuống thành hình chữ V
Nhưng vẫn có người nóng mấy vẫn bọc kín không cởi, ví dụ Chu Tiểu Cát.
Doãn Thiên nhìn cậu sắp cảm nắng tới nơi thì đè cậu xuống đất lột áo, cậu lại chết sống không chịu.
Quách Chiến đến cứu nguy cho Chu Tiểu Cát, nói, “Thôi kệ đi, Gà con cũng có nổi khổ riêng.”
Ninh Thành nói, “Gà mái đừng quấy phá. Trông cậu bây giờ như tên tội phạm hiếp dâm.”
Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời, nhéo Chu Tiểu Cát, hầm hè, “Không cởi thì không cởi.”
Lương Chính chấn chỉnh hàng ngũ, vỗ vỗ cặp hồ sơ, nói, “Từ hôm nay trở đi, chúng ta tiến hành huấn luyện thể lực cực hạn, ai không kiên trì được thì đừng theo tôi đi huấn luyện dã ngoại.”